Ngự Kinh Đông giận quá hoá cười, giơ cây gậy lên chỉ vào cô nói: "Cô còn để ý tới chuyện đó sao? Hả? Ta thực sự đã xem thường người phụ nữ như cô, trước mặt thì đồng ý yêu cầu của ta, sau lưng thì lại làm ngược lại... Ngự Kinh Đông ta ở trong thương trường bôn ba rong ruổi nhiều năm, nhưng điều khiến ta không chấp nhận được chính là loại người kiêu ngạo. Dám lừa gạt cả ta, nhóc con, cô chính là người đầu tiên!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lắc đầu: "Tôi không biết ngài đang nói cái gì, vé máy bay tôi đã đặt xong hết rồi, hai ngày sau tôi sẽ rời đi, tôi cam đoan sẽ không để lại một chút dấu vết nào! Tôi đã làm như vậy rồi, ngài còn có quyền gì mà đến tìm con trai tôi?!"
"Cô nhất định bắt tôi phải nói toẹt ra có đúng không?" Ngự Kinh Đông lửa giận bốc cháy, giọng nói lên cao gần quãng tám, chỉ vào cô nói, "Cảnh Diệp, cậu nói cho cô ta biết, hôm nay thiếu gia đã nói cái gì!"
Phía sau Ngự quản gia im lặng, giờ phút này mới chậm rãi tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm vào những ánh mắt đầy nghi ngờ, lên tiếng nói.
"Thiếu gia hôm nay gọi điện lão gia, nói buổi tối muốn nói chuyện với lão gia, cậu ấy biết lão gia vẫn còn ở thành phố này chưa có rời đi..." Ngự quản gia cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Tần Mộc Ngữ, sắc mặt lạnh như băng, "Chỉ vì muốn nói đến hai điều, hoặc là lão gia tiếp nhận hai mẹ con cô, sau đó cô sẽ theo thiếu gia quay về Ngự gia, lão gia không được can thiệp vào chuyện của các người nữa, nếu lão gia không đồng ý, vậy thì gặp mặt nhau là điều không cần thiết, lần này sẽ dẫn cô và con trai biến mất hoàn toàn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ càng thêm tái nhợt, khiếp sợ đứng nguyên tại chỗ.
Cô lắc đầu, đôi mắt trong suốt như nước: "Không đâu, anh ấy sẽ không làm như vậy. Tôi không hề nói cho anh ấy biết chuyện này, tôi chưa hề nói! Làm sao anh ấy lại có thể gọi điện cho ông?!"
Ngự quản gia dừng một chút, mở miệng nói: "Đương nhiên, trước mặt lão gia, thiếu gia cũng nói đỡ cho cô như vậy."
Tần Mộc Ngữ bắt đầu hoảng loạn, ôm chặt con trai, run giọng nói: "Không phải là nói đỡ... Đó không phải là nói đỡ cho tôi, tôi chưa hề nói chuyện này với bất kì ai! Ngay cả Tiểu Mặc cũng chưa nói!"
Ngự quản gia tiếp tục chậm rãi nói: "Thật ra thì ngay từ lúc đầu lão gia đã không cần phải tốn công tốn sức như vậy, trực tiếp trói cô lại để uy hϊếp thiếu gia thì mọi chuyện đã tốt đẹp. Nhưng mà, Tần tiểu thư, chúng tôi đã đánh giá thấp năng lực của cô....."
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp khó hiểu nhìn ông ta.
"Thiếu gia còn nói, nếu chúng tôi dám làm tổn thương cô dù chỉ là một chút, như vậy cậu ấy cũng không ngại mà trở thành kẻ địch của Ngự gia. Nếu lão gia không muốn chuyện như vậy xảy ra thì hãy kiềm chế một chút, đừng xuống tay với cô." Ánh mắt bình tĩnh của Ngự quản gia nhìn cô, cúi đầu nói, "Tần tiểu thư, thật ra thì yêu cầu của lão gia rất đơn giản, chỉ là muốn thiếu gia trở về, nhưng cô có cần làm tới mức tuyệt tình như vậy không? Vì vị trí Ngự thiếu phu nhân mà phải lao tâm khổ tứ vào những việc không đâu, hủm?"
Cả người Tần Mộc Ngữ đều toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cắn môi, tay run run dắt tay con: "Tôi không hiểu các người đang nói cái gì, con trai của tôi mệt rồi, xin các người thương xót đừng để thằng bé chịu bất cứ tổn thương nào thay tôi, các người có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi thôi, chúng ta giờ có nói chuyện gì cũng không giải quyết được vấn đề! Trước hết các người hãy để tôi đưa thằng bé về nhà..."
Chỉ cần đưa Tiểu Mặc đi, bất cứ chuyện gì cô cũng có thể đối mặt.
Ánh mắt Ngự quản gia có chút lãnh đạm, cúi đầu nói: "Tần tiểu thư, cô đừng quá đáng. Lão gia đang rất tức giận."
Thần sắc Tần Mộc Ngữ suy yếu, đột nhiên trở nên kích động: "Các người muốn làm gì? Nơi này không phải Trung Quốc, đây là Manchester, chẳng lẽ các người định bắt cóc giữa ban ngày sao?!"
Ngự quản gia chậm rãi mở miệng: "Lão gia luôn không thích bị người khác uy hiếp, Tần tiểu thư, lần này cô thực sự làm sai rồi."
Vừa dứt câu, đám vệ sĩ xung quanh bắt đầu tới gần.
Trong đầu Tiểu Mặc vang lên tiếng chuông báo động, từ trong lòng Tần Mộc Ngữ giãy ra, thay đổi không còn nhu thuận như lúc trước, chắn trước mặt mẹ: "Các người đừng hòng bắt nạt mẹ tôi! Đáng chết... Tránh hết ra!"
Đột nhiên, "kít...!" một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, lao thẳng vào giữa vòng vây của đám vệ sĩ.
Mọi người xung quanh sợ tới mức hét chói tai chạy tán loạn, chỉ thấy một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ đi tới, mang theo sát khí lạnh lẽo, tao nhã mà kiêu ngạo xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Quả đúng là thói quen của Ngự lão tiên sinh, người làm ăn thì đều không thích bị uy hiếp," Anh lạnh lùng sắc bén, sườn mặt lộ ra tia mị hoặc, không nhìn bọn họ, trực tiếp vòng qua xe đi tới chỗ hai mẹ con. Đôi mắt thâm trầm hiện lên sự phức tạp, vươn tay ra bế cậu bé trên mặt đầy vẻ đề phòng ở dưới đất lên, để cho thân thể nhỏ nhắn của cậu bé đứng vững trong vòng tay anh, tiếp tục lạnh lùng nói, "Thật vừa vặn tôi cũng có thói quen này, nhất là... càng không thích có người uy hiếp người phụ nữ và con trai của tôi."
Ánh mắt lãnh đạm quét qua, mang theo sát khí lạnh lẽo đến thấu xương, u lãnh bức người, quanh quẩn trong không khí.