Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Dĩnh lúc đỏ lúc trắng, giọng nói khàn khàn: "Hạo... Em không hiểu anh đang nói cái gì."
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo toát ra sự lãnh lẽo khiến người khác nghẹn thở, anh buông tay, lực lớn khiến cả người cô ta có chút lảo đảo. Trong mắt Giang Dĩnh mang theo sự sợ hãi, mãi mới đứng vững, đôi mắt có một tia ủy khuất đáng thương nhìn anh. Dáng người cao ngất của Thượng Quan Hạo tao nhã đi tới, khuôn mặt tuấn tú có một chút tái nhợt, lạnh nhạt nói: "Cô không hiểu rõ, vậy một ngày nào đó tôi sẽ dùng hành động giúp cô hiểu rõ ràng, được chứ?"
Giang Dĩnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng chua xót.
Cô ta luôn nghĩ yêu một người là không hề sai, hoàn toàn không hề sai! Nhưng anh cũng không nên dùng những lời nói đó để uy hiếp cũng như đối xử với cô như vậy.
Thượng Quan Hạo bước đi, hướng tới phòng ngủ của bọn nhỏ.
Ở lại cô nhi viện ngây người suốt vài giờ, mãi cho đến khi trời gần tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời.
Anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi Tần Mộc Ngữ, không nhanh không chậm, không xa không gần, khi cô cần giúp đỡ thì anh luôn sẵn sàng, có nhiều đứa nhỏ như vậy, Tần Mộc Ngữ không muốn từ chối một cách quá lạnh lùng. Vậy mà khi đang giúp một cô bé lấy tập tranh để trên nóc tủ, khuôn nhỏ nhắn trong trẻo của cô đã trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.
"Anh thực sự nhàn rỗi như vậy sao?" Ánh mắt Tần Mộc Ngữ trong suốt, nói ra một câu, lạnh lẽo như băng, "Bạn gái anh còn đang ở bên ngoài, trơ mắt nhìn anh, anh lại không chút kiêng nể cứ ở đây dây dưa với tôi sao? Anh vẫn là Thượng Quan Hạo, chính anh luôn thích quang minh chính đại làm mọi thứ đi quá giới hạn, giống như lúc mà chị tôi còn sống?"
Ánh mắt cô sắc bén, cười lạnh: "Sao anh thử không hỏi xem, rốt cuộc tôi có bằng lòng phối hợp với anh đi quá giới hạn hay không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo lạnh như băng, chậm rãi, thong thả khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đôi mắt hiện lên vẻ lúng túng.
"Rốt cuộc em nghe ai nói cô ta là bạn gái anh?" Anh thản nhiên hỏi.
Tần Mộc Ngữ không để ý đến lời nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng đi, lạnh lùng nói: "Tôi nghe ai nói thì quan trọng sao? Tôi chỉ biết khi ở Trung Quốc, cô ấy ở bên cạnh anh rất nhiều năm. Bây giờ lại gặp khó khăn không chùn bước, tiếp tục chạy theo anh tới Manchester, vậy anh muốn giải thích thế nào về người đang đứng bên ngoài? ... Cô ấy đơn phương yêu anh, mà anh không hề đáp lại, tình yêu của cô ấy thật vĩ đại, có đúng như vậy không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn cô, dần dần tới gần, ngay sát sau lưng cô.
Anh cúi đầu, nói giọng khàn khàn: "Bốn năm trước ở Trung Quốc, lúc đó chúng ta xảy ra hiểu lầm. Anh đã tìm em suốt bốn năm nhưng vẫn không thấy. Khi tìm thấy em, mặc kệ em ở trong nước hay là đến Manchester, anh đều đi theo em không chút đắn đo... Tần Mộc Ngữ, trong đầu em nghĩ cái gì, giữa chúng ta là có mối quan hệ gì?"
"Anh không cần lấy tôi càm cái cớ!" Đôi mắt của Tần Mộc Ngữ nổi lên một tia phần nộ, lại dâng lên hơi nước, quay đầu lại gắt gao nhìn anh, bàn tay đang sắp xếp lại giá sách hơi run rẩy, giọng nói trầm khàn, như là phát ra từ trong l*иg ngực, "Chúng ta rốt cuộc là có quan hệ gì, bản thân anh còn không biết sao?"
Thượng Quan Hạo mím chặt môi mỏng, không lên tiếng.
Khoảng cách gần như vậy, dường như có thể cảm nhận được sự lấp lánh trong mắt cô. Khuôn mặt anh tái nhợt hơi căng thẳng, vươn ngón tay tao nhã vươn ra, nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt cô, giống như muốn chạm vào những giọt nước mắt ấy, và nhẹ nhàng lau đi.
Tần Mộc Ngữ nghiêng mặt, né tránh tay anh, quay lưng lại không nhìn anh.
Ngay lúc này một vị tu sĩ đi vào, chắp tay trước ngực cúi đầu chào, nói rằng sắp đến giờ dùng bữa tối, mời bọn họ ở lại ăn cơm cùng... đương nhiên là còn có cả vị Giang tiểu thư thân thiện ở bên ngoài.
Tần Mộc Ngữ nhanh chóng chỉnh đốn cảm xúc của mình, nhẹ nhàng hít sâu vài hơi, xoay người, giọng nói mềm nhẹ khéo léo từ chối.
Sau đó không đợi Thượng Quan Hạo mở miệng, cô đã chào hỏi bọn nhỏ xong. Thân thể mảnh khảnh đi tới cửa, cầm lấy áo khoác mặc vào, muốn đi ra bên ngoài.
Giang Dĩnh đang chơi đùa cùng bọn nhỏ ở ngoài cửa, ánh mắt ngả ngớn nâng lên nhìn cô, cười nhẹ: "Bây giờ cô định rời đi à? Hạo còn ở đây, sao cô không ở lại thêm một lúc nữa?"
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc qua, lạnh nhạt nhưng vẫn duy trì lịch sự đáp: 'Cô hi vọng bạn trai cô ở lại cùng với tôi một lúc nữa sao? Nếu vậy thì cô cũng thật hào phóng."
Trong nháy mắt khuôn mặt Giang Dĩnh biến đổi, cô ta biết bản thân cũng không thể đóng kịch trước mặt người phụ nữ này, thở dài, ngước mắt nói một cách dứt khoát: "Nếu có cách, tôi chắc chắn sẽ không hào phóng như vậy. Trời lạnh thế này, tại sao tôi phải đi theo anh ấy tới cô nhi viện để làm những việc này? Anh ấy có thể chèn ép tôi, cô nghĩ cô cũng có thể làm vậy sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trở nên trắng bệch.
Cô cảm thấy người con gái này vô cùng đáng thương. Không nói gì nữa, sửa sang lại áo cho chỉnh tề, cô trực tiếp đi ra ngoài.
Bước chân tao nhã của Thượng Quan Hạo đi theo phía sau lưng cô.
Cầm chìa khóa trên tay, anh tiếp tục đi theo cô. Giang Dĩnh hét lên, giọng run run: "Hạo!"
Ánh mắt cô ta sáng lấp lánh, mang theo một tia cầu xin cùng khát vọng: "Dù sao chuyện hôm nay cũng đã làm xong, anh có thể về nhà cùng em được không? Chỉ cần đưa em về là tốt rồi, như thế có được không?"
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, vừa định nhấc chân rời đi, nhưng ánh mắt của cô ta khiến cho các nữ tu sĩ ở phía đều bất bình thay cô ta.
Anh lạnh lùng nhíu mi, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Nhanh lên!" Anh thốt ra hai chữ.
.......
Xe chậm rãi dừng ở ngã ba phía trước khu chung cư.
Tần Mộc Ngữ xuống xe, trong tay cầm một cái túi to, hơi thở lập tức ngưng tụ thành sương mù. Lông mi dài của cô run rẩy dưới ánh đèn neon, cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Cô biết rõ, mọi chuyện đã nói rõ ràng thì lòng phải tĩnh lặng như nước, không nên ưu tư dậy sóng.
Nhưng người đàn ông này, tại sao anh lại có bản lĩnh đó, khiến cô xé rách vết thương cũ vẫn còn đau đớn, không thể nhịn nổi mà nói với anh những lời lạnh lùng, ngược lại để cho anh cơ hội tìm hiểu nỗi lòng của cô.
Đầu óc Tần Mộc Ngữ hỗn loạn, không muốn nghĩ đến nữa, đi qua gõ cửa.
Những tiếng bước chân nho nhỏ truyền tới, trong lòng cô yên ổn hơn rất nhiều. Quả nhiên khi cánh cửa mở ra, Tiểu Mặc đi đôi tất cotton, chạy qua chiếc thảm lông dê, giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẹ!"
Tần Mộc Ngữ lập tức cười yếu ớt, cúi người ôm lấy cậu bé, nhịn không được thấp giọng trách mắng: "Tạo sao con không đi giày vào đã chạy ra đây?"
"Dạ! Nhưng sàn nhà không lạnh..." Cậu bé kéo dài giọng nói nhẹ nhàng.
Thượng Quan Hạo chạy xe đến ven đường, chậm rãi dừng lại. Nhìn thấy ánh sáng phát ra từ cửa căn hộ, có thể nhìn thấy bóng dáng của cô, nhìn thấy rõ ràng cục cưng trắng trẻo đang ôm cổ cô làm nũng.
Bàn tay Thượng Quan Hạo nắm chặt vô lăng, sắc mặt ảm đạm, trái tim bị đánh mạnh.
Đã lâu rồi không gặp Tiểu Mặc...
Thằng bé vẫn luôn đáng yêu như vậy, nhớ tới chính mình đã vứt con gấu bông kia đi, nhớ tới cuộc điện thoại chết tiệt kia... Đôi môi anh càng thêm tái nhợt, tựa vào ghế, từ xa ngắm nhìn hai mẹ con.
Ngay lúc này Ngự Phong Trì từ phía trong đi ra, ôm lấy thằng bé, cười ấm áp, rồi cũng kéo cô vào cùng.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Giang Dĩnh ngồi bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trong lòng có chút chua xót. Chẳng qua chỉ làm một đứa nhỏ thôi, nhỏ như một miếng thịt mà thôi! Nếu không có đứa nhỏ, liệu anh có còn quan tâm Tần Mộc Ngữ nữa không?