Tiểu Mặc bên kia đã buồn ngủ rã rời, lắc đầu, gương mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn nhìn chằm chằm tập tranh sặc sỡ, cuộn mình trong chăn khẽ trở mình: "Mẹ, Tiểu Mặc ngủ không được..."
Trong gió lạnh, Tần Mộc Ngũ đột nhiên nghẹn lời, không biết nên dỗ dành như thế nào.
"Tiểu Mặc, con đang ở trên giường sao? Chị hộ công có ở cùng con không?"
"Lúc ăn cơm tối chị hộ công còn ở," Tiểu Mặc khẽ dụi đầu vào gối, đôi mắt trong trẻo lóe sáng trong đêm tối như mực: "Chị bảo con xin phép mẹ giúp chị, bởi vì tối nay chị ấy có hẹn với bạn trai..."
"Cái gì?" Tần Mộc Ngữ nhíu mi, cô không nghĩ sẽ lại như vậy, lúc này không có ai đang ở bệnh viện với Tiểu Mặc.
"Mẹ, mẹ đừng trách chị ấy..." Tiểu Mặc nghiêm túc nói: "Tiểu Mặc cảm thấy có thể tự ngủ một mình nên mới để chị đi..."
Tim Tần Mộc Ngữ vẫn thắt lại, cô muốn ngay lập tức đến bệnh viện với con, nhưng đưa mắt nhìn người mình đầy vết thương cùng máu, chật vật khép áo lại, nhất thời cảm thấy lo lắng.
"Mẹ..." Tiểu Mặc cuộn mình trong chăn, tay nắm chặt di động, hai mày nhíu chặt nghi hoặc hỏi: "Vì sao mấy ngày nay chú không đến thăm Tiểu Mặc... có phải do Tiểu Mặc không nghe lời..."
Cậu bé nhớ rõ trước kia mỗi ngày chú đều đến, mang rất nhiều đồ chơi cho cậu, cùng cậu kể chuyện cổ tích, vui vẻ vô cùng.
Từ khi bị mẹ bắt gặp, chú cũng không thấy tới.
Tần Mộc Ngữ hoàn toàn nghẹn giọng, nói không nên lời.
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, hoàn toàn thản nhiên, Thượng Quan Hạo nghe thấy rõ ràng từng âm thanh rất nhỏ truyền qua chiếc điện thoại của cô, bàn tay thon dài của anh nắm lấy bàn tay cô đặt ở sau lưng, rất nhanh đoạt lấy điện thoại, Tần Mộc Ngữ chấn động, theo bản năng đoạt lại, nhưng anh rất nhanh đưa điện thoại áp lên lên tai mình.
"Tiểu Mặc." Giọng nói trầm thấp của Thượng Quan Hạo vang lên, thản nhiên nói, "Còn chưa ngủ?"
Tiểu Mặc chợt giật mình, suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm, nhưng sau khi xác nhận liền vui mừng đứng lên, ở trong chăn đứng vụt lên: "Chú!"
"Có phải chú không? Sao chú và mẹ con lại ở một chỗ? Chú, chú đang ở đâu!" Tiểu Mặc nói lớn, trong nháy mắt tinh thần liền trở nên vui mừng, cầm lấy điện thoại xoay xoay không tin tưởng.
"Chú ở trên đường, mẹ con đang ở bên cạnh." Thượng Quan Hạo ánh mắt thâm thuý nhìn cô gái nhỏ đang viết hai chữ tức giận lên trên mặt, cúi đầu nói: "Mẹ hôm nay phỏng vấn mệt mỏi cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi, chú đưa mẹ về, Tiểu Mặc nhớ chú sao?"
"Vâng!" Tiểu Mặc không hề che dấu sự yêu thích cùng ỷ lại với anh, "Chú khi nào lại đến thăm Tiểu Mặc? Tiểu Mặc học được rất nhiều bài hát hay, chú nói nếu hay sẽ đến xem!"
Khoé môi Thượng Quan Hạo khẽ cười yếu ớt, nhẹ nhàng như gió thổi nhưng lại thể hiện sự lo lắng chân thật.
"Ngày mai." Anh cúi đầu nói. "Ngày mai chú sẽ đến ngay."
Trong điện thoại truyền đến tiếng hoan hô đầy vui vẻ, quả là một đứa trẻ ngây thơ, bàn tay bị anh nắm của Tần Mộc Ngữ chảy mồ hôi, trên mặt đầy sự tức giận, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng nháy mắt đứa nhỏ đã được anh dỗ dành.
Ngắt điện thoại, anh trầm giọng nói với đứa nhỏ "Ngủ ngon."
Tần Mộc Ngữ cả người run run, đầu ngón tay tái nhợt, đôi mắt trong suốt tràn ngập ý hận cùng đề phòng.
"Em làm sao vậy?" Thượng Quan Hạo ôm chặt thân thể nhỏ bé và yếu ớt của cô, cúi đầu nói: "Lạnh? Vậy lên xe."
"Anh muốn làm gì?" Cô nhíu mày nhìn anh, ánh mắt oán hận tận xương.
"Thượng Quan Hạo, anh rốt cuộc muốn làm gì? Sự khôn ngoan của anh, thủ đoạn của anh, đối phó với tôi chưa đủ sao? Vì sao anh còn muốn lừa gạt một đứa nhỏ? Anh đừng tưởng rằng như vậy là anh có một cái cớ để quang minh chịn đại tiếp cận con tôi, anh đừng có mơ tưởng!"
Thượng Quan Hạo ôm chặt cô, ánh mắt ủ rũ, thâm thúy nhìn cô.
"Tôi không có lý do gì để lừa gạt con của mình, tôi thương thằng bé, hay vẫn hận là hận thằng bé, đối với thắng bé là có mục đích... Em không cần theo suy đoán của mình mà đưa ra sự phán đoán..." Anh dùng bàn tay đã băng bó nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Em có thể dùng mắt nhìn, sao không suy nghĩ một chút, anh rốt cuộc muốn làm cái gì."
Tần Mộc Ngữ né tránh bàn tay anh, con ngươi lóe lên một mảnh thê lương: "Tôi không có thời gian!"
"Anh đi xa một chút... Đừng để Tiểu Mặc biết anh tồn tại, càng không muốn nó ỷ lại vào anh!" Hai hốc mắt cô đỏ ửng, giọng nói khàn khàn: "Đừng có tiếp tục đi quá giới hạn...Nếu không tôi sẽ không để ý nói cho thằng bé biết anh là loại người không bằng cầm thú."
Cô nói lời này thật đáng sợ, Thượng Quan Hạo lẳng lặng nhìn chăm chú cô, thật lâu sau.
Cúi đầu, đặt trán lên trán cô, anh nói giọng khàn khàn: "Em sẽ không."
Anh biết rất rõ tình yêu cô dành cho Tiểu Mặc, thằng bé là trụ cột tinh thần duy nhất của cô, là thánh địa cuối cùng trong lòng cô, cô sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương thằng bé, cô chắc chắn sẽ không tự tay mình làm tổn thương thằng bé.
Tay vỗ vỗ vào sau lưng cô, anh nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nơi này rất lạnh, chúng ta lên xe."
...........................................................
Tần Mộc không biết bằng cách nào trở lại nhà trọ.
Đêm nay, quá mức kinh sợ.
"Trở về lúc tắm rửa chú ý một chút, không nên dùng khăn mặt để bọc, tốt nhất vẫn là nên dùng màng bọc thực phẩm..." Thượng Quan Hạo lẳng lặng nói xong, dừng một chút, "Nghe rõ chưa?"
"Anh hôm nay rốt cuộc tới làm gì? Gặp tôi là trùng hợp hay cố ý?" Hàng lông mi của cô thật dài giống như cánh bướm, buông xuống rồi lại nhẹ nhàng nâng lên, nét mặt mỏi mệt, lại thầm muốn hỏi cho rõ ràng.
Thượng Quan Hạo trầm mặc lái xe, ngón tay thon dài phủ lên tay lái.
Trong lòng cảm thấy hỏi chuyện đó vào lúc này là thích hợp nhất, nhưng không thể nói ra miệng.
Anh chỉ sợ hỏi sẽ làm cô càng thêm kích động.
Suy nghĩ thật lâu sau, khuôn mặt tuấn tú của anh chợt tái nhợt, nhưng vẫn thản nhiên mở miệng: "Cảnh sát phát hiện trong xe Cẩn Lan có máy theo dõi, nó đã ở trên xe từ lâu... Em có biết chuyện này không?"
Chuyện này tựa hồ như điều cấm kỵ giữa bọn họ, chỉ sợ nhắc đến, sẽ mang một mảnh máu tươi đầm đìa.
Tần Mộc Ngữ ánh mắt thê lương, đôi mắt nhìn vào màn đêm đen đặc lắc đầu: "Tôi không biết, tôi cũng không có lắp máy theo dõi... Loại chuyện này tôi làm không được."
Cô không phải Tần Cẩn Lan, không có ham muốn theo dõi nhất cử nhất động của người khác.
"Anh hỏi xong chưa? Tôi muốn xuống xe." Cô cúi mặt, tay nắm lên chốt cửa.
Thượng Quan Hạo đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, nắm chặt trong tay nhẹ nhàng an ủi. Giọng khàn khàn: "Em lại muốn thế nào? Vẫn tiếp tục hận tôi vì tôi đã không tin em?"
Anh biết cô rất nhạy cảm, chỉ một chút chuyện cũng có thể làm khơi dậy cảm xúc.
"Tôi không hận." Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói lạnh nhạt như nước. "Tôi hận không nổi, anh đến bây giờ đều không tin tưởng tôi, vì sao lúc này tôi lại phải cầu xin anh tin tưởng? Chính anh đã đi điều tra rõ ràng, lại đến kiểm tra xem tôi nói thật hay giả, tôi không sao cả."
Cô nói xong lại muốn đi xuống xe, Thượng Quan Hạo gắt gao nắm lấy tay cô, đột nhiên hướng tới cửa xe, cơ thể to lớn trùm qua, nắm lấy cổ tay cô đang muốn mở cửa xe, kéo vào trong ngực, cúi đầu thở dốc.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, cô cả người đầy vết máu, bị anh gắt gao ôm vào trong ngực không thể nhúc nhích.
"Đừng đi..." Thượng Quan Hạo khàn giọng nói, hơi thở nóng bỏng bao trùm tai cô, hắn nhíu mi thật sâu đầy thống khổ, giọng khàn khàn mang theo sự lo lắng và sợ hãi vô cùng: "Tần Mộc Ngữ, thật xin lỗi..."
Cánh tay anh hơi dùng sức, lại run lên nhè nhẹ, sợ đánh mất cô.
Câu hỏi giống như vậy, dù nặng hay nhẹ đều làm cô bị thương.
Trong lòng từng đợt đớn đau xẹt qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, khó chịu đẩy anh ra khỏi người, nhưng thật phí công. Anh ôm rất chặt, cô dù không muốn cũng đành nhỏ giọng:
"Anh đứng lên đi, được không?" Cô nhíu mi, nhẹ giọng nói: "Tôi không cần lời xin lỗi của anh, anh để tôi lên lầu nghỉ ngơi, đừng lại quấy rầy tôi, được không?"
Đối với người đàn ông này, cô đã quá tuyệt vọng, cô không thể tin được, một chút cũng không dám.
Thượng Quan Hạo cũng không đi, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, tóc mai của cô. Cô run lên kịch liệt, muốn tránh xa anh, anh lại càng nhanh chóng giam cô trong ngực. Nét mặt cô biến hoá từ nổi giận thành bất đắc dĩ, lại tuyệt vọng thỏa hiệp, kịch liệt giãy dụa lại bị bắt bình ổn lại, cô ở trong lòng anh nhắm mắt lại, cô gắng chịu đựng cảm giác bị anh hôn đến tê dại, chỉ đợi chấm dứt.
Màn đêm lạnh giá, ngoài đường sương rơi rét buốt.
Một chiếc xe dừng trước cửa nhà trọ rất lâu.
Đến khi trước cửa có một chiếc xe màu đen đi ra, càng lúc càng xa, người trong xe mới chú ý. Ngự quản gia đưa mắt nhìn khu chung cư yên tĩnh trước mặt, mày nhíu sâu, do dự.
"Xem ra hắn thật sẽ điều tra đến cùng, nếu hắn đối với Tần Mộc đã không còn nghi ngờ, vậy khẳng định hắn nghi ngờ có người thứ ba." Người bên cạnh mặc đồng phục bảo vệ màu đen nói, quay sang xin chỉ thị của quản gia. "Thiếu gia lấy cái máy theo dõi từ người bên kia đưa đến, một khi điều tra ra được, chúng ta sẽ không dấu được bao lâu."
"Thiết bị theo dõi này đưa ra ngoài rất ít, ở chợ đen rất khó kiếm, một khi bị tra ra người sở hữu, như vậy Ngự Phong Trì sẽ bị hoài nghi đầu tiên."
Mặc kệ là cảnh sát hay Thượng Quan Hạo cũng đều là kẻ không dễ bắt nạt. Mà ý của lão gia là, mặc kệ là ai, đều không thể biết. Ngự gia là nơi không sạch sẽ, muốn giấu giếm đều có thể không chút giấu vết, ai cũng không tìm được.
Ngự quản gia chậm rãi mở miệng: "Cậu nói cậu mới tra ra được cô ta còn có một đứa con trai?"
"Đúng, Là một đứa nhỏ bốn tuổi, là đứa đứa nhỏ năm đó thời điểm mang thai cô ta ở Ngự gia."
"Ừm..."
Ngự quản gia lấy khăn lụa xoa xoa mặt, có chút tò mò.
"Đem đứa nhỏ lại đây... Cũng thuận tiện mang cô ta lại đây." Đôi mắt hắn sầm lại nhìn khu chung cư, giọng khàn khàn nói, "Đừng nói với lão gia, để ta nói chuyện với cô ta trước."
Gã bảo vệ kinh ngạc một chút, liền hiểu được ý tứ: "Vâng, tôi đã biết."