Khế Ước Hào Môn

Chương 129: Chỉ tin tưởng bốn chữ kia, nợ máu trả máu

Ngón tay bé nhỏ của nàng nắm chặt lấy ga trải giường, càng nắm càng chặt hơn, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt, nước mắt tựa như chực trào. Nàng vẫn còn cho rằng, bản thân sẽ không đau lòng, lại càng không thể bởi vì đau lòng mà rơi lệ. Nhưng hoá ra không phải như vậy.

Vết thương tưởng như đã kết vẩy, nhưng nó lại bị rách ra, bắt đầu rỉ máu.

"Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Em còn có ràng buộc gì với chúng có phải không?" Ngự Phong Trì nhíu mày, dường như đã nhận ra có chuyện gì bất thường.

Tần Mộc Ngữ cúi đầu, hơi thở mong manh cất lời: "Ba tôi còn đang ở trong tay anh ta..."

Nàng chớp mắt, ẩn bên trong làn nước mắt lag sự oán hận hòa cùng u uất, lên tiếng nói với hắn: "Ba tôi còn đang nằm trong tay anh ta... Tôi chuyện gì cũng đều không thể làm được... Chuyện gì cũng không thể nói..."

Đôi mắt Ngự Phong Trì trở nên âm lãnh, nắm lấy bờ vai nàng: "Em rốt cuộc là đang nói chuyện gì... Em giải thích cho anh nghe, chuyện em không dám làm anh giúp em làm! Tần Mộc Ngữ em nói đi... Em mau giải thích cho anh nghe!!!"

Nhưng nàng lại không nói tiếng nào, chỉ còn tiếng thở khó nhọc, một lần hít thở, đều là đau đớn không thể tả xiết.

Tiếng gõ cửa vang lên. Cảnh sát lại lần nữa hỏi vọng vào: "Tần tiểu thư, xin hỏi chúng ta hiện giờ có thể nói chuyện được chưa?"

Ngự Phong Trì nhìn nàng, nàng cái gì cũng không chịu nói, tất cả đều là lo lắng vô ích! Ánh mắ Hắn lạnh đi, quả quyết mà nắm lấy cửa kéo ra nói: "Các anh đi vào đi, cùng nói rõ với cô ấy."

Viên cảnh sát dò xét nhìn vào bên trong, gật đầu với hắn, bước vào trong.

"Tần tiểu thư, tôi muốn hỏi một chút, vụ án bắt cóc này cô khẳng định muốn kết thúc tất cả ở đây sao? Nếu như người bị hại chủ động rút án, chúng tôi sẽ không tiếp tục điều tra thêm nữa, nhưng mà tôi nghĩ phải nhắc nhở cô một câu..." Cảnh sát đột nhiên lặng đi giây lát, "Lúc chúng tôi kiểm tra hiện trường thù đã phát hiện một con dao găm có chứt một lượng xyanua kali rất lớn, với hàm lượng này chỉ trong vòng vài giờ là cô sẽ mất mạng, so với súng đạn thì nó gϊếŧ người đơn giản hơn rất nhiều, vì thế chúng tôi nhất định phải nhắc nhở cô... Chuyện này không chỉ đơn giản là một vụ bắt cóc thông thường."

Không phải là bắt cóc tống tiền, thì chỉ có thể là trả thù.

Nếu như không phải, muốn gϊếŧ người thì mang theo dao cùng thuốc độc như vậy để làm gì?

Ngự Phong Trì ở bên cạnh nghe xong những lời đó, sắc mặt trở nên tái mét.

"Anh nói vậy có ý gì? Ý của anh là hung thủ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bắt cóc cô ấy, mà là muốn gϊếŧ cô ấy?" Ngự Phong Trì nhìn chằm chằm viên cảnh sát hỏi: "Các anh điều tra ra cái gì chưa? Ít nhất cũng phải điều tra ra được tới cùng là ai làm chuyện này!"

Viên cảnh sát nghẹn giọng, đưa mắt nhìn Ngự Phong Trì: "Vị tiên sinh này, bây giờ quan trọng là, Thượng Quan Hạo tiên sinh đã yêu cầu dừng án, chúng tôi không thể tiếp tục điều tra, cho dù là muốn tiếp tục điều tra, khu du lịch có nhiều du khánh tới lui như vậy, chúng tôi không có cách nào phong tỏa. Tần tiểu thư chỉ bị thương, chưa có án mạng, vì thế chúng tôi không thể xin chỉ thị cấp trên phong tỏa nơi này để điều tra."

Ngự Phong Trì đột nhiên xông lên túm lấy cổ áo hắn, mắt đỏ au như máu.

"Người chưa chết, cho nên không đủ điều kiện, không có cách nào khác để điều tra... Đợi đến lúc cô ấy chết rồi, mẹ nó, còn muốn điều tra cái gì? Cục cảnh sát các anh chỉ làm được đến thế này thôi, có đúng không?"

Ánh mắt viên cảnh sát tĩnh lặng, không thể nào cất lời lên được.

"Tiên sinh..." Hắn thản nhiên nói: "Nếu như không phiền, tôi muốn hỏi Tần tiểu thư, có thực sự muốn rút án không?"

Áp lực không khí trong phòng lúc này bị đè nèn.

Hắn nhìn vào cô gái nhỏ bé và yếu ớt ở trên giường bệnh, chầm chậm bước lại gần, khẽ đặt tay lên bờ vai nàng, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là ai muốn hại em? Em có biết không? Chỉ cần em biết thì nói cho anh... Anh sẽ giúp em...."

Cảnh sát cũng kiên nhẫn nhìn nàng, chờ đợi.

Trong đầu vang vọng những lời nói trước lúc dời đi của Thượng Quan Hạo, hắn bảo vệ Tần Cẩn Lan đến như vậy... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt chậm rãi nâng lên, giọng nói khàn khàn: "Rút án..."

Mắt viên cảnh sát giật giật.

"Được Tần tiểu thư, không làm phiền cô nữa." Cảnh sát khép lại quyển số ghi chép, có phần hoài nghi, có phần bất đắc dĩ, mang theo vài người cùng đi ra khỏi phòng điều trị.

Khuôn mặt Ngự Phong Trì dần trở nên nghiêm nghị.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra..."

Hắn áp chế lửa giận đang bùng lên trong lòng, áp sát lại nhìn nàng, hơi thở ấm áp phả ra trên mặt nàng, "Nói cho anh biết, những chuyện em đã trải qua... Có người muốn gϊếŧ em, em cũng không giám mở miệng nói ra..."

Nước mắt trong suốt, nóng hổi, tích tụ ở trong mắt.

Tay nàng siết chặt lấy ga giường, cơ hồ muốn đem tấm vải mỏng manh trắng buốt kia xé rách...

Ngự Phong Trì cười lạnh lùng một tiếng, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nhưng mà đừng lo... Chuyện của em, đám vô dụng kia căn bản là không có biện pháp giải quyết... Anh sẽ giúp em, anh có rất nhiều thời gian để giúp em, những kẻ đã làm tổn thương em, một người cũng đừng hòng chạy thoát."

Hắn ngồi ở bên giường, mắt sáng lên ôm nàng vào trong lòng.

************************************

Trước khi lên máy bay, Ngự Phong Trì mở điện thoại di động.

N tin nhắn và cuộc gọi đến, trong nháy mắt làm đầy hòm thư của hắn.

Hắn lẳng lặng đợi những tiếng chuông báo đi qua, cuối cùng ngưng lại nhìn thoáng qua một dạy, hắn có thể tưởng tượng ra gương mặt nổi trận lôi đình của ông nội.

Hắn lạnh lùng thoát khỏi hộp thư, gọi điện cho một người bạn, nhờ anh ta hỗ trợ đến cục cảnh sát tỉnh M điều tra tài liệu vụ án, bây giờ toàn bộ căn cứ chính xác đều đã bị phá hỏng, hằng ngày có nhiều du khách như vậy, bọn khốn đó đã sớm chạy mất, hắn chỉ có thể dựa vào tài liệu vụ án tìm hung thủ, còn có, nhất định chờ cho Tần Mộc Ngữ mất kiên nhẫn mà nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.

Trực giác của hắn mách bảo, nàng biết. Nàng biết tất cả mọi chuyện.

Cách làm việc của cảnh sát Ngự Phong Trì hắn từ trước đến nay đều không tin tưởng, nếu như để hắn bắt được, hắn sẽ dùng cách thức trực tiếp nhất khiến những kẻ đó phải trả giá. Pháp luật là cái quái, điểm mấu chốt là cái gì, hắn đều không quan tâm, hắn chỉ biết bốn chữ, nợ máu trả máu.

Máy bay sắp cất cánh.

Đề phòng ông nội cử người theo dõi hành tung của hắn qua điện thoại, Ngự Phong Trì tháo pin và sim ra, kể cả điện thoại di động cũng ném ra bên ngoài, lúc này mới lạnh lùng quay người, đi vào khoang máy bay.

Trong khoang máy bay, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại kia dựa vào trên chỗ ngồi, tấm chăn rơi xuống phân nửa, chỉ che được đôi chân của nàng.

Ngự Phong Trì cúi người cầm tấm chăn nhặt lên, đắp lên trên người nàng, còn bản thân ngồi ở bên cạnh.

Tần Mộc Ngữ chậm rãi tỉnh lại.

"Máy bay sắp cất cánh, chúng ta sẽ trở về ngay lập tức." Thấy nàng tỉnh lại, Ngự Phong Trì dừng động tác đắp chăn cho nàng lại, dứt khoát ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng,  tựa cằm trên trán nàng, cánh tay từ từ siết chặt.

Nàng thật nhỏ bé, cảm giác ôm vào trong ngực mỏng manh dễ vỡ như thế.

Tần Mộc Ngữ khẽ quay đầu đi, đôi mi dài mở ra, đối diện tầm mắt là cổ áo trắng tinh cùng xương quai xanh gợi cảm của hắn, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng cất tiếng: "Ngự Phong Trì... Tôi tự do rồi."

Ngự Phong Trì ngẩn ra, cúi đầu: "Em đang nói cái gì?"

Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lấp lánh, bi thương qua đi chỉ còn lại khoảng không trống rỗng trong lòng, trống rỗng đến đau đớn, miệng nàng nổi lên một nụ cười thanh nhã, thay đổi cách nói: "Tôi không có nhà để về nữa rồi."