Lông mi nàng buông xuống, không nói lời nào nữa, chỉ tiếp tục làm việc.
Hàng hóa nặng nề ôm trong đôi bàn tay nhỏ bé, một giọt mồ hôi theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần chảy xuống, rơi xuống trên thùng giấy.
"Tiểu Oánh đi đâu?" Người đồng nghiệp túm một cô gái đang chạy ra bên ngoài, nhíu mày nói: "Đang trong giờ làm việc đấy!"
Cô gái được gọi là Tiểu Oánh cũng cau mày, giật cánh tay bị túm lại nói: "Đừng kéo tôi, tôi đi ra ngoài mua thuốc. Chết tiệt, tối hôm qua gã kia căn bản là vô dụng! Tôi còn tưởng rằng hắn là tay già đời có kinh nghiệm chứ, xảy ra quan hệ còn phải tự mình đi mua thuốc uống!"
Vẻ mặt người đồng nghiệp ngạc nhiên: "Cô lại đi vượt rào?"
"Được rồi không nói nữa, cô giúp tôi một tý đi một chút sẽ trở lại, lão nương thực sự là kiếp trước thiếu nợ hắn!"
Nói xong cô ta bỏ chạy ra ngoài, chạy về phía hiệu thuốc gần công ty.
Tần Mộc Ngữ cầm một thùng hàng mang lên xe, đôi mắt trong suốt đảo qua, rõ ràng nghe được hai người đó vừa mới nói cái gì. Nàng mặc dù đối với cuộc sống về đêm đó chỉ là nghe sơ qua nhưng vẫn có thể tưởng tượng được họ đang nói cái gì.
Đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua ở trong xe kia kịch liệt cướp đoạt và cưỡng bức, mặt Tần Mộc Ngữ chợt trắng bệch, bóng dáng mảnh khảnh có hơi cứng đờ.
Đề cập đến biện pháp an toàn này, nàng căn bản là không hiểu.
Nàng cũng căn bản là không biết thế nào mới có thể tránh mang thai, giống như hôm qua như vậy... Sẽ không sao?
"Tần tiểu thư!"
"Chào buổi sáng Tần tiểu thư!"
Bất thình lình âm thanh cắt đứt hồi tưởng của nàng, nàng quay đầu lại, nhìn thấy xa xa là Tần Cẩn Lan đang đi vào phòng làm việc của quản kho. Cách một lớp cửa kính, Tần Cẩn Lan kia khí chất cao quý thanh nhã cùng tinh tế, giống như nữ thần mỹ lệ xinh đẹp.
Chị ta vì sao lại tới nơi này?
Tần Mộc Ngữ không kịp nghĩ nhiều, nàng bây giờ một thân T-shirt quần jean, tay và khuôn mặt nhỏ nhắn đều bẩn, đơn giản giả vờ không thấy, tiếp tục vận chuyển hàng hóa, mà bên cạnh nữ đồng cũng đã nhìn ra sự xấu hổ của nàng, cười nhạt, vừa cười vừa nói: "Vì sao cô không vào xem một chút, kia chính là chị gái của cô, bà chủ của Tín Viễn! Tôi sớm nhìn ra cô không vừa ý khi phải làm việc ở đây, cô đi van cầu cô ấy, nói không chừng cô ấy vì tình chị em mà giúp cô được chuyển sang làm việc khác, hà tất ở chỗ này giả bộ đau khổ?"
Khẩu khí đùa cợt kia, như nước bẩn, mỗi ngày đều hướng trên người nàng hắt lấy mấy lần.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tần Mộc Ngữ lấm tấm mồ hôi, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn sự lo lắng của cô, nhưng mà tôi không có gì là không hài lòng, ở đây tốt lắm, tôi cũng không cần phải... Nhờ chị ta giúp tôi."
Nàng bắt đầu dọn sạch hộp, mắt quét về phía vị đồng nghiệp kia: "Nếu có thời gian, cô có thể quan tâm đến bản thân cô nhiều một chút, tôi ở chỗ này làm việc mấy ngày nay, cũng không nói một câu phàn nàn, cho nên không phiền cô nhìn chằm chằm vào tôi để xem một tiểu thư nhà giàu như tôi bị biến thành bộ dạng này sẽ ra sao... Đó là chuyện của bản thân tôi."
Mấy câu nói của cô làm cho vị đồng nghiệp kia tức đến đỏ mặt, khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh của nàng càng làm nền cho sự chua ngoa của cô ta bộc lộ ra!
A... Chịu được?
Người kia cười lạnh đi qua, trong lúc nàng thu dọn hàng hóa đẩy mạnh một cái thùng ở phía dưới cùng, hàng hóa phần trên lung lay sắp đổ, ngực Tần Mộc Ngữ cả kinh, đánh mắt lên, vẫn còn không kịp lấy tay đỡ lấy, thùng hàng đột nhiên lung lay rơi xuống!
"Ầm!" "A!..."
Một tiếng thét đau nhức tới cực điểm, Tần Mộc Ngữ hai tay bám lấy xe vận tải bên cạnh, xương ngón tay trắng xám, vì đau mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hàng hóa nặng nề kia chồng chất tầng tầng lớp lớp nện lên trên sống lưng yếu ớt của nàng, theo thân thể mảnh khảnh của nàng cuồn cuộn rơi xuống.
Đó là hơn mười cân hàng.
Người kia cũng hoảng sợ thụt lùi từng bước, sợ đến mặt mũi trắng bệch, tay phát run mà hỏi thăm: "Này... Cô không sao chứ? Tần Mộc Ngữ cô không sao chứ!"
Cô gái nhỏ bé và yếu ớt ngã trên mặt đất, bờ vai hơi hơi rung rung, đã đau đến nỗi nói không ra lời.
Ai cũng không biết cảm giác bị đống hàng kia rơi xuống lưng sẽ như thế nào, chỉ là trên cái áo T-shirt thuần màu trắng xuất hiện một vùng đỏ thẫm ướt đẫm, chậm rãi thấm vào vải mà chảy ra, nàng thấm mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang này càng tái nhợt, miệng không còn chút máu.
Tần Cẩn Lan phát hiện động tĩnh bên này, đi tới, giày cao gót nện trên nền nhà phát ra tiếng "tháp, tháp".
Người đông nghiệp bên cạnh một trận hồi hộp khẩn trương, tiến lên ra sức kéo lấy cổ tay Tần Mộc Ngữ, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Này! Tôi nói cho cô biết Tần Mộc Ngữ, vừa rồi tôi mới chỉ đẩy một chút phía dưới đống hàng, là do cô xếp hàng không chắc chắn, không phải do tôi! Lát nữa chị cô tới cô tốt nhất nói là bản thân làm hàng hóa bị rớt! Nếu như cô hại tôi mất việc, tôi nhất định dùng tiền thuê người gϊếŧ chết cô!"
Hung tợn mà nói xong, đẩy mạnh nàng ngã vào xe vận tải lạnh giá cứng rắn bên cạnh!
"..." Tần Mộc Ngữ than nhẹ một tiếng, khuỷu tay cùng phần trên của cơ thể bị đυ.ng phải trở nên đau đớn, lông mi nàng rung động, đôi mắt chậm rãi nhắm lại rồi lại mở, cố nén một trận đau nhức trên lưng.
"Làm sao vậy? Nơi này xảy ra chuyện gì?" Tần Cẩn Lan cao ngạo liếc mắt một cái mở miệng hỏi.
Người kia ấp úng: "Tôi không biết, tôi chỉ giám sát hàng hoá chở tới... Tần tiểu thư cô xem! Thùng hàng này vừa mới đổ xuống người cô ấy, không biết còn có thể dùng hay không, giá trị của nó hơn mười vạn đồng đó!"
Tần Cẩn Lan chậm rãi nhíu mày
Liếc mắt nhìn hàng hoá trên mặt đất, nói một câu: "Các người dỡ ra kiểm tra một chút."
Cô gái mảnh khảnh kia, sắc mặt tái nhợt, rướm mồ hôi, bộ dạng suy yếu lãnh đạm.
"Vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn nói với cô, Tiểu Ngữ cô có thời gian không?" Tần Cẩn Lan đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi.
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng nâng đầu, mắt trong sáng nhìn chằm chằm cô ta: "Em còn muốn làm việc, chị có việc thì ở chỗ này nói đi."
Một câu nói, khiến ánh mắt của Tần Cẩn Lan thay đổi. Cười rộ lên, hơi thở yếu ớt mà tới gần cô gái mỹ lệ không tỳ vết kia, nói khẽ: "Ai cho cô trong công ty lôi kéo, làm quen với tôi?... Chị?"
Cô ta nhìn thẳng vào mắt của nàng, tươi cười như đoá hoa có độc: "Cô là ai? Tôi là ai? Cô vẫn không biết rõ thân phận mình sao?"
Một tia bén nhọn chua xót, nhất thời từ trái tim nảy lên.
Đôi mắt của Tần Mộc Ngữ trong veo như nước nhìn người phụ nữ cao nhã xinh đẹp trước mặt, cảm thấy cảm giác nhục nhã chưa từng có, hô hấp của nàng đều bị sự chua xót làm cho khó thở, ngay cả đau đớn đều không thể che giấu.
Cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch khe khẽ mở ra, ánh mắt nàng yếu ớt, nhẹ giọng nói ra: "Tần tiểu thư. Xin hỏi cô có chuyện gì sao?"
Tần Cẩn Lan đứng thẳng lên, nụ cười trên phai nhạt một chút, nhưng lại sâu kín như cũ: "Tôi đúng thật là có việc, cái khác tôi không hỏi nhiều, tôi chỉ hỏi một câu, cô gần đây có cùng Hạo qua lại không?"
Đôi mắt trong suốt run lên, lông mi Tần Mộc Ngữ hạ xuống, không biết nên mở miệng đáp lại ra sao, chỉ đơn giản là im lặng không nói câu nào.
Tần Cẩn Lan không kiên nhẫn giỏi đến như vậy, tầm mắt hơi hơi băng lãnh, lại như trước cười: "Tôi đây trực tiếp hỏi cô một việc nữa... Em gái thân yêu, cô chẳng lẽ không biết chúng tôi sắp kết hôn sao? Cô sao lại không biết xấu hổ đi quyến rũ anh ấy chứ? Có lẽ cô nghĩ, quyến rũ đàn ông có vợ so với quyến rũ kẻ khác càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ có đúng hay không?"