Ý thức chìm vào trong Thiên Địa Ấn thấy thanh đao nanh rắn đã nằm ở một góc liền gật đầu, sau đó cũng chuyển hết đồ đạc từ vòng tay trữ vật vào không gian của Thiên Địa Ấn, còn về phần vòng tay trữ vật sau này liền nghĩ cách để lại cho Hằng hoặc Naccy sử dụng.
“ Ta xong rồi.”
Tiếng của Huyên Huyên vang lên, hắn quay lại nhìn bộ dạng khuôn mặt của Huyên Huyên đã thay quần áo nhưng vẫn còn mang một cái khăn che mặt thì không biết nói gì hơn.
“ Thế cô định treo cái khăn mặt cho người ta chú ý à? Làm cho nó xấu bớt đi rồi bỏ ra.”
Huyên Huyên đôi mắt đẹp nhìn Trần Quốc Hưng, tay sờ sờ lên mặt nói.
“ Ta không biết làm cách gì để che đậy khuôn mặt lại?”
“ Đây, cho cô!”
Trần Quốc Hưng lấy ra một con dao găm đưa cho Huyên Huyên.
“ Sao lại đưa dao cho ta?”
Trần Quốc Hưng nhún nhún vai lạnh nhạt nói.
“ Rạch mặt cho xấu xí chứ còn làm sao nữa! Chứ cô để khuôn mặt xinh đẹp đó đi ra cổng thành mấy tên tu sĩ canh gác đem bắt cô lại rồi cưỡng bức ta không cứu đâu.”
Huyên Huyên sững sờ nhìn còn dao rồi run run cầm lấy, một tay bỏ khăn mặt ra từ từ dơ con dao lên mặt, môi đỏ cắn chặt vào nhau rồi rạch một đường.
“ Mà thôi đi, để khuôn mặt đó ra bên ngoài ta đem cô đi bán cho bọn Trung Quốc làm gái cũng được món tiền!”
Trần Quốc Hưng cười cười nhanh tay cướp lại con dao trước khi lưỡi dao rạch lên mặt, Huyên Huyên hơi sững sờ lại nhưng cũng không nói gì.
“ Dán vào đi rồi đi theo.”
Đưa lá Ẩn Thân Phù vừa nãy cho Huyên Huyên dán lên người, rồi Trần Quốc Hưng nhanh chóng hướng về cửa thành, phải rời khỏi đây thật nhanh chứ để đám gia chủ ba đại gia tộc trở về biết bảo khố bị trộm sạch không điên tiết lên mới lạ, hắn cũng phải nhanh chóng rời khỏi Côn Luân Giới để còn thời gian đi qua Hoàng Liên Giới ngó một chút.
Đi ra tới cổng thành vẫn mở nhưng không có người ra vào chỉ có một mình Trần Quốc Hưng, còn Huyên Huyên vẫn ở sau lưng ánh mắt lo lắng nhìn vào hai tên Luyện Khí Kỳ canh cổng.
“ Tiểu nhân bái kiến tiên trưởng!”
Trần Quốc Hưng khúm núm bái chào hai tên canh cổng thành, vị trung niên nhân nhận ra Trần Quốc Hưng liền vui vẻ nói.
“ Ngô Hán đúng không? Haha sao tối rồi ngươi còn ra khỏi thành, ở bên ngoài có nhiều dã thú lắm không cẩn thận là mất mạng như chơi.”
Trần Quốc Hưng lại móc ra một đống bạc vụn dúi vào tay người trung niên, miệng cười xấu hổ nói nhỏ.
“ Ta lỡ dại với thê tử của một vị bằng hữu, chẳng may bị hắn phát hiện ta mới phải vội vàng bỏ chạy ra khỏi thành, chỉ muộn thêm tí nữa mà bị bắt được thì đến ngay cả xác không khéo cũng không còn nguyên.”
Người trung niên cười lớn, không ngừng vỗ mạnh lên vai Trần Quốc Hưng khen ngợi.
“ Ngô Hán ngươi rất tốt, có chí khí!!!”
Trần Quốc Hưng nhăn mặt, có chí khí cái rắm chó, sau đó Trần Quốc Hưng cũng được cho qua, khi đã đi khuất khỏi cổng thành Trần Quốc Hưng cúi người xuống trước mặt Huyên Huyên nói.
“ Mau nhảy lên lưng, ta cõng cô đi cho nhanh.”
Huyên Huyên cũng không nói gì liền làm theo trèo lên lưng Trần Quốc Hưng, hắn vận chuyển thân pháp Khinh Thân Mị Ảnh lao thẳng về hướng ngoại giới Ngô Gia.
Chạy được 15 phút Trần Quốc Hưng liền dừng lại thả Huyên Huyên xuống đất ra hiệu im lặng, rồi mau chóng nhặt củi nhóm lên một đống lửa, vặt lá cây trải ra đất rồi nói với Huyên Huyên.
“ Mau lại đây nằm xuống!”
Huyên Huyên tuy không biết Trần Quốc Hưng muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời hắn đi lại nằm lên đống lá, Trần Quốc Hưng cũng nằm xuống ôm chầm lấy Huyên Huyên.
“ Ngươi định làm gì ta?
Trần Quốc Hưng khuôn mặt dí sát vào mặt Huyên Huyên cười cười, bộ dạng vô sỉ nói.
“ Dĩ nhiên là ăn thịt cô rồi!!!”
Huyên Huyên mặt mũi đỏ bừng bừng cũng không hề có ý định phản kháng, Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt lông mày chợt nhăn lại tính toán thời gian đám ba người gia chủ chắc hẳn cũng đã xắp trở về. Một khí tức đè ép từ trên bầu trời đè ép xuống, Trần Quốc Hưng chán nhỏ mồ hôi trong lòng kinh hãi, khí tức đè ép trên người hắn quá mạnh mẽ, chẳng lẽ là thành chủ Vương Kim Thành, quả nhiên là cường giả Kim Đan may mắn mà hắn không có ý định đi ăn trộm ở đó, không khéo đυ.ng độ phải Trúc Cơ Kỳ cũng nên, Huyên Huyên cả người run lên định nói gì thì đã bị Trần Quốc Hưng dùng môi ngăn cản…
Bay trên trời là bốn đạo quang mang bay nhanh, khí tức từ trên bốn người toả ra làm cả khu rừng bên dưới tất cả im lặng, dã thú nằm bẹp dưới đất run rẩy, bốn người đều phát hiện ra Trần Quốc Hưng và Huyên Huyên ở bên dưới, cũng chẳng để ý nhiều đến hai kẻ phàm nhân ra bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ với nhau liền bay nhanh qua.
Đợi cho khí tức cường hãn đi qua một lúc lâu Trần Quốc Hưng mới đứng dậy, tay gãi gãi cằm suy tư mang theo Huyên Huyên chạy ra bên ngoài chắc là cũng sẽ chậm mất một ngày đường, hắn quay qua nhìn Huyên Huyên cũng đã ngồi dậy nhìn hắn khuôn mặt đỏ đang đỏ bừng, hắn cười cười kiểu này nếu hắn muốn cô gái Huyên Huyên này có lẽ cũng không từ chối bất quá hắn là người đã có gia đình, ai bảo hắn là một ông bố tốt cơ chứ.
“ Cô định đi đâu?”
Nghe hắn hỏi Huyên Huyên mới ngẩn ra, suy tư một lúc thở dài lắc đầu nói.
“ Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Vương Kim Thành sau khi Khang thúc thúc của ta chết vì bệnh tật ta bị người ta bắt đi, chưa từng rời khỏi Vương Kim Thành.”
Trần Quốc Hưng gật gù vì vậy quyết định đem Huyên Huyên ra ngoại giới bán mẹ vào đường giây buôn người kiếm trác một tí tiền mua sữa cho con.
“ Vậy cô đi theo ta thế nào?”
Huyên Huyên đôi mắt long lanh, môi nhỏ cắn vào nhau khuôn mặt hơi đỏ khẽ gật đầu. Trần Quốc Hưng tí nữa thì mất kiềm chế vì bộ dạng đáng yêu của Huyên Huyên.
“ Đi thôi, nếu chậm chạp bị bắt lại ta và cô đều chết không toàn thây.
Cõng Huyên Huyên lên lưng rồi chạy như điên về phía ngoại giới Ngô Gia, lát nữa mà đám tam đại gia tộc điên lên chậm chạp bị tóm thì khổ.
Vương Kim Thành bây giờ đã biến thành một biển lửa, ba cột khói bốc lên từ tam đại gia tộc làm không ít người ở Vương Kim Thành hỗn loạn, bốn bóng người đứng trên phi kiếm bay trên Vương Kim Thành nhìn một màn vẻ mặt đều lộ vẻ khó coi, tam đại gia chủ vội vàng bay về phía gia tộc của mình. Thành chủ Vương Kim Thành đứng trên phi kiếm lông mày nhíu chặt khí cảm tràn ra bao phủ cả Vương Kim Thành, một lúc sau lông mày càng nhíu chặt hơn lẩm bẩm.
“ Có khí tức kì lạ, thú vị.”
Xong cũng chỉ chắp tay bay về phía phủ thành chủ. Một lúc sau từ tam đại gia tộc vang lên tiếng gầm giống giận của tam đại gia chủ.
“ Khốn kiếp, Hồng Thiên Hải ta thề sẽ băm thây vạn đoạn tên khốn kiếp nào dám lẻn vào Hồng gia ta làm loạn.”
“ Kim Thanh Phong ta thề….”
“ Vương Minh Thông ta thề…”
Tiếng gầm giống giận của tam đại gia chủ làm cho không ít phàm nhân ôm đầu gục xuống đất, ba cường giả Giả Đan không kìm nén mà giống giận chẳng khác nào âm ba công kích vào phàm nhân. Sau đó cả Vương Kim Thành rơi vào hỗn loạn, người của tam đại gia tộc bắt đầu lục soát tìm kiếm, tất cả dấu vết đều biến mất ở Xuân Hoa Điếm, cả ba vị gia chủ trong lòng cực kì tức giận nhưng cũng không dám làm quá, trong lòng cả ba vị gia chủ đều nghi ngờ truyện này có liên quan tới thành chủ nhưng cũng chỉ dám nghi ngờ trong lòng, sau đó đều mang nỗi buồn bực khi bảo khố bị cướp sạch trở về.