Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 70: Có đứa nhìn đểu

Sau đó thông tin nó chuyền trong không khí như bệnh lây nhiễm vậy, chưa đến 5 phút cả cái trường biết lớp 10G có hàng hiếm.

Vậy là giờ ra chơi tiết đầu, cái lớp hắn bị bu đen bu đỏ. Các em gái chị gái khi thấy thằng tóc trắng thì mất hết liêm sỉ, hú hét các kiểu, không ít bé còn đỏ mặt chạy lại xin số điện thoại.

Trần Quốc Hưng nhìn mà có chút nhức mắt, hắn cũng đẹp trai mà, từ khi vào học đến bây giờ lại chả thấy chị gái nào để ý, hắn thở dài có lẽ tối về cần thay cái gương trong nhà tắm rồi. ( gương nhà tắm nâng sắc đẹp lên 100%, ai phản bác!!)

Còn chỗ Trần Quốc Hưng thì xung quanh toàn đực là đực, cách ánh mắt mang theo hình trái tim liên tục phóng tới Naccy, hắn còn phải né sát vào tường sợ bị những ánh mắt mang theo tình cảm nồng cháy của các anh trai chiếu vào người.

“ Cậu làm gì mà tránh xa tớ như vậy?”

Naccy dùng tiếng Anh nói chuyện, hắn gật gù hỏi lại.

“ Cậu muốn tớ nói thật hay nói dối?”

Naccy cười tươi, làm bọn con trai hóng hớt bên ngoài máu múi máu mồm phun toè loe.

“ Nói thật.”

Hắn xoa xoa cằm nói.

“ Người cậu có mùi hôi hôi…a… đau…bỏ ra.”

Trần Quốc Hưng còn chưa nói hết câu thì đã bị Naccy thò tay xuống hông hắn mà cấu mà nhéo.

Hắn vội vàng xin hàng, con gái cứ có cái kiểu nhéo hông, tuy hắn có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ, nhưng cảm giác vẫn không chịu được.

“ Hello cho mình làm quen được không?”

Một anh khá đẹp trai tự tin bước lên từ trong đám người, đi đến chìa tay ra với Naccy. Naccy cũng không kiêu ngạo mà bắt lấy tay đối phương, mỉm cười nói.

“ Rất vui.”

Thằng đẹp trai kia có vẻ bị nụ cười của Naccy làm cho thất thần, tay vẫn nắm chặt không buông. Hắn bĩu bĩu môi trong đầu thầm nghĩ “ Chắc thằng kia tối về không dám rửa tay, có khi còn cho lên mũi hít hít.”

Hắn lắc lắc đầu niệm phật “ A di đà phật”, không dám nghĩ thêm điều bậy bạ. Naccy dùng lực rụt tay lại, thằng đẹp trai mới có vẻ tỉnh lại từ trong phê pha, nở một nụ cười thật tươi, mà thằng đó không biết rằng trên răng nó toàn thức ăn dính đầy răng.

“ Cho mình xin số điện thoại của bạn được không?”

Trần Quốc Hưng quay mặt ra cửa sổ ngắm trăng sao không quan tâm, mà cửa số bị chắn hết rồi hắn đành nhắm mắt dưỡng thần, quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn như này tốn calo.

“ Cậu ấy cầm điện thoại của tớ rồi.”

Naccy chỉ chỉ vào hắn, thằng đẹp trai liền nheo mắt dơ một tay đẩy đẩy vào đầu Trần Quốc Hưng.

“ Trả điện thoại cho cậu ấy.”

Trần Quốc Hưng chửi lùng bùng trong lòng, thằng này nhìn sáng sủa mà bị ngu à, hắn quay lại nở một nụ cười thân thiện với thằng đẹp trai nói.

“ Bạn à, tớ không cầm điện thoại của cậu ấy, chắc là người ta không muốn cho cậu nên mới nói vậy đấy, muốn gây xích mích giữa tình bạn tớ và cậu.”

Mặc dù hắn chẳng biết thằng mặt shit trước mặt này là ai, nhưng cứ nói vậy tạo quan hệ tình bạn lành mạnh. Thằng đẹp trai quay lại nhìn Naccy, Naccy chớp mắt quay qua hắn cười rồi quàng tay qua cổ hắn hôn cái chụt vào má hắn, rồi quay qua thằng đẹp trai nói.

“ Cậu ấy là bạn trai tớ.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi, giữa ban ngày ban mặt dám dở trò đồϊ ҍạϊ với hắn, hắn xua xua thay cười gượng gạo nhìn thằng đẹp trai mặt đang tím lại.

“ Cậu đừng nghe nói bậy nói bạ, tớ chỉ bị người ta lợi dụng làm lá chắn, cậu đừng hiểu lầm.”

Thằng đẹp trai còn tính nói gì thì tiếng trống vào lớp vang lên, thằng đẹp trai quay qua Naccy cười nói.

“ Lát nữa tớ lại qua.”

Rồi cả đám đông lũ lượt ra về, hắn nhíu nhíu mày, cảm giác bị người ta lôi ra làm lá chắn không dễ chịu, liền quay qua Naccy trầm mặt nói.

“ Đừng có gây rắc rối cho tớ, nếu không tớ đá cậu trở về Mĩ.”

Naccy nhìn hắn mắt đỏ lên, tay cầm lấy tay hắn mà lắc lắc rồi nói.

“ Tớ chỉ nói sự thật, vì cậu tớ mới sang đây.”

Trần Quốc Hưng thở dài, có lẽ dạo gần đây do việc thất bại trong chuyện luyện chế không gian trữ vật, tâm tính hắn khó chịu cực kì, hắn đưa tay xoa xoa tóc Naccy nói.

“ Xìn lỗi vì đã khó chịu với cậu.”

Naccy lắc lắc đầu không nói, sau đó là những tiết học nhàm chán, hắn chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cảm thấy lành lạnh hắn liền quay lại nhìn, ánh mắt kia lập tức lại lảng tránh.

Trần Quốc Hưng thì thầm gật gù, ờ cứ nhìn đểu tao, lúc nào rảnh rỗi tao khác đập cho mày ngu người luôn. Những tiết ra chơi sau, hắn liền gục đầu xuống bàn giả vờ ngủ, bao nhiêu con mắt cứ nhìn vào hắn chịu sao được.

“ Tùng…tùng…tùng.”

Tiếng trống báo hết giờ vang lên, hắn thở phù một hơi, hôm nay hắn cảm giác là một ngày không tốt, ngồi học mà cứ nhìn đồng hồ chờ hết giờ, chán nản mãi mới hết giờ.

Đeo cặp sách lên vai, hai tay sỏ túi quần đi ra khỏi lớp, bên cạnh là Naccy sóng bước cùng, ngay đằng sau là thằng Lin tóc trắng, hắn cũng vừa biết tên.

Đi trong sân trường với bao nhiêu ánh mắt nhìn tới 3 người, hắn cảm giác ánh sáng từ hai người bên cạnh phủ luôn cả hắn vào bên trong, hắn cảm giác bản thân đang hưởng ánh sáng từ nhân vật chính vậy, mà trong khi đó hắn mới là kẻ đặc biệt.

“ Này Naccy, cậu tính ở đây bao lâu?”

Naccy vừa đi vừa đưa tay lên môi trầm tư nói.

“ Tớ không biết nữa, có khi là cả đời.”

Trần Quốc Hưng gật gù dù sao nhà người ta không làm mà vẫn có ăn, thích sống ở đâu chẳng được, mà tự nhiên hắn lại nghĩ ra một vấn đề liền quay qua Naccy hỏi.

“ Mà cậu tính ở chỗ nào? Mua đất xây nhà hả?”

Naccy cười khanh khách vui vẻ nói.

“Thì ở nhà cậu đó HIM, sao không chào đón tớ à!!!”

Trần Quốc Hưng khựng lại, ở nhà hắn, ây za thế có mà cả cái huyện này lại đồn ầm lên là hắn đã có vợ mất, đến lúc đó ai còn dám cho con gái của mình quen hắn cơ chứ.

Trần Quốc Hưng quay lại nhìn tên Lin chằm chằm, thằng này là kẻ nguy hiểm, hắn không thể để cho thằng này ở nhà hắn được.

“ Cậu thì có thể, còn thằng Lin này thì không.”

Nghe hắn nói vậy thằng Lin vẻ mặt hiện lên giận dữ, bất quá lại nhịn xuống.

Naccy gật gù dù sao cũng không thích tên Lin, vì vậy cô cũng chẳng quan tâm, chỉ là người bố cô phái đến ở bên bảo vệ cô.

(Không nghĩ bậy bạ khi một nam một nữ nhà Naccy và Lin nhá, đây là chủ tớ phương tây...)

Dắt xe ra khỏi cổng trường đã thấy nguyên một đám túm tụm lại chỉ chỏ về chỗ Naccy và Lin, hắn lắc đầu đúng là đẹp trai xinh gái đi đâu cũng được trào đón.

“ Lên xe đi người đẹp.”

Naccy cười tươi nhảy lên ngồi sau xe hắn, hắn vênh mặt lên nhìn đám người xung quanh rồi con mong đạp đi, còn tên Lin không biết nghĩ thế nào lại chạy theo sau xe hắn, lập tức tạo nên một khung cảnh quái dị.

Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn tên Lin rồi nhếch mép, chân đạp nhanh hơn, chiếc xe đạp phóng đi vèo vèo bỏ tên Lin một đoạn xa.

“ Nhà cậu còn cách xa không vậy?”

Naccy chọc chọc eo hắn hỏi, hắn gật gù tính toán mới nói.

“ 30 phút nữa mới đến.”

“ Sao cậu không đi ô tô cho nhanh?”

Naccy hỏi.

“ Thì tớ làm gì có tiền mua ô tô.”

Trần Quốc Hưng nhàn nhạt nói.

“ Cậu ăn cướp của bố tớ hơn 10 tỉ đô, mà dám bảo không có tiền.”

Trần Quốc Hưng tặc lưỡi cái gì mà ăn cướp là hắn sử dụng đầu óc, bán chất xám bán thành quả khoa học của mình mới được một ít tiền.

“ Ở Việt Nam 18 tuổi mới đủ tuổi lái xe.”

Vừa thả xe xuống một con dốc, thì từ đằng sau có một chiếc mini nhật màu hồng vượt qua hắn. Trần Quốc Hưng há mồm tặc lưỡi khi tên Lin đang lóng ngóng chỉnh chiếc xe đạp tránh khỏi đâm vào đít một chiếc xe otô dừng lại ở ven đường.

Nhìn chiếc xe mini nhật, Trần Quốc Hưng không biết em gái nào dại trai đến mức ngay cả xe đạp đi học cũng đem tặng trai, về bố mẹ mà biết con bé đem xe cho trai không biết có tăng xông ngất xỉu không nữa.

Sau một lúc dừng lại, khi Trần Quốc Hưng đi qua tên Lin mới lóng ngóng đạp xe đuổi theo cách khoảng 3 mét. Hắn cũng thầm khen ngợi tài năng đi xe đạp của tên Lin.

Đến cả hắn khi tập đi xe đạp cũng không ít lần ngã cắm mặt xuống đất, ăn không ít bùn mới đi được xe, ấy vậy mà tên Lin này lóng ngóng lần đầu mà có thể đi được cũng đáng tự hào, phải trao giải.

Về đến cổng nhà đi qua một hàng dài hoa ở hai ven đường, Naccy nhìn ra đằng trước chỉ chỉ.

“ Kia là nhà cậu sao?”

Hắn ừ một tiếng, Naccy liền khen ngợi.

“ Nhà cậu thật đẹp.”

Vào đến cổng con Đen đã nhảy ra mở cổng, Naccy hai mắt sáng rực lập tức định ôm lấy con Đen.

Con Đen cảnh giác lui ra sau nhìn chằm chằm Naccy, Trần Quốc Hưng thấy vậy phì cười nói.

“ Cô ấy là bạn tao.”

Con Đen nghe hắn nói mới vui vẻ quẫy đuôi chạy lại, Naccy dùng tay vuốt vuốt đầu con Đen nói.

“ HIM nó thật đang yêu.”

Trần Quốc Hưng gật gù rồi nói.

“ Ờ đáng yêu, thịt nó ăn cũng rất ngon.”

Con Đen lập tức hướng về hắn sủa một tiếng phản bác, hắn cười nhạt không chấp con Đen. Mẹ hắn thì đi ra từ trong nhà.

“ Về rồi à! Ơ mà bạn con hả?”

Thấy Naccy đang xoa đầu con Đen mẹ hắn ngạc nhiên hỏi, Naccy thấy mẹ hắn liền chạy lại ôm chầm lấy mẹ hắn lên tiếng chào hỏi.

“ Con chào Mẹ.”

Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn, hắn thì bất đắc dĩ nhún nhún vai tỏ vẻ.

“ Cô ấy là con bé bạn con hồi bên Mĩ đó mẹ.”

Nghe hắn nói, mẹ hắn mới à lên rồi nói chuyện khen con bé năm nào đã lớn xinh đẹp các kiểu…Rồi đi vào nhà, hắn nhìn qua con Đen nói.

“ Đóng cửa vào, canh trừng cho cẩn thận, đừng để người lạ vào.”

Con Đen sủa lên 2 tiếng ý nói “ Đại ca cứ yên tâm ở em.”

Trần Quốc Hưng ờ một tiếng, sau đó vào nhà dọn cơm, nói chuyện về việc Naccy sẽ ở nhà luôn với mẹ, dù gì vì hắn con gái người ta mới lặn lội từ xa xôi qua đây, mẹ hắn cười vui vẻ chẳng mấy đã nhận con dâu các kiểu, hắn bất đắc dĩ nhún vai.

Có lẽ mẹ hắn muốn có cháu bế rồi, hắn xoa xoa cằm suy nghĩ đến việc có nên cho cô nào to bụng rồi sinh cho mẹ mấy đứa cháu hay không, bất giác nhìn qua Naccy, khẽ gật gù. Naccy dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn liền quay ra dơ nắm đấm ý tứ uy hϊếp.

Cơm nước xong xuôi hắn dọn dẹp một căn phòng trống cho Naccy, có lẽ mệt mỏi Naccy liền nhảy lên giường chùm chăn mà ngủ, hắn cười nhạt rồi đóng cửa phòng lại.

Đứng ở ban công tầng hai nhìn ra ngoài, xung quanh nhà hắn là những rặng hoa giấy đủ màu sắc, từ đường lớn nối vào nhà là một đoạn đường đất nhỏ, hai bên đường được trồng nhiều loại hoa nhỏ rồi đi qua cây cầu ở giữa ao mới vào đến cổng nhà. Mà bây giờ tên Lin đang không ngừng đi loạn xạ ở bên ngoài, hắn cười nhếch mép, muốn đi qua trận pháp hắn bố trí bên ngoài đâu có đơn giản. Trần Quốc Hưng cũng chẳng quan tâm nữa mà đóng cửa nhảy lên giường đi ngủ.