Edit by AShu ^_^.
______________
Tiết học cũng đã kết thúc, lúc này trời cũng đã gần đến giữa trưa, chính xác là đã đến thời điểm nên ăn cơm trưa rồi, nhưng Tô Đường nghèo a, là một sinh viên mỹ thuật, chỉ với 3000 đồng có thể sống sao? Ngay cả thuốc màu cũng mua không nổi a!
Đường bảo bảo trong lòng khổ sở, đã như vậy mà còn phải dưỡng nam nhân, thật là một pháo hôi quá thảm.
Đúng vậy, ở thế giới này, Lâm Dao chính là một pháo hôi, Tô Đường lúc ấy vì duy trì nhân thiết, dốc hết sức kiêu ngạo, còn đừng nói, chính là diễn quá thoải mái, nhưng lại không ngờ lại đắc tội trúng một người.
Hiện tại bên người nàng cũng không có bạn tốt, phần lớn đều bởi vì Lâm gia nên tới nịnh bợ, hơn nữa làm pháo hôi hào môn, cuối cùng không phá sản cũng không thể nào nói nổi.
Lâm gia hiện tại, nàng ngẫm lại, cha mẹ tuy rằng đối với nàng rất tốt, nhưng là phía trên có bà bà trọng nam khinh nữ, ở trong tư tưởng của lão nhân gia, nữ hài nhi chính là đến một thời điểm nào đó sẽ gả chồng, xuất giá tòng phu, với Lâm gia bọn họ không có sự liên quan quá lớn, gia sản của Lâm gia đều để lại cho cháu trai. Mà ba của nàng chỉ đứng thứ 2, cha mẹ Lâm Dao cũng chỉ có nàng là con gái, còn về chú cả có một đứa con trai, mà không, vì di sản, cuối cùng nháo đến túi bụi. Đây chính là quá sốt ruột, mặt sau cháu trai đoạt nữ chủ, cháu gái dỗi nam chủ, cùng lúc tìm đường chết.
Bất quá đây đều là những chuyện lúc sau, trước mắt mà nói, Lâm gia vẫn rất hài hòa, hơn nữa cái anh họ tiện nghi kia của nàng đối với nàng cũng không tồi.
Nghĩ đến lúc trước nàng nói những lời nói hùng hồn với nam chủ, đã không thể rút lại được, chỉ có thể căng da đầu, soạn tin nhắn, lên dây cót cầu cứu với ông anh họ tiện nghi.
—— Anh, người anh thân yêu soái khí mỹ lệ lại rất hào phóng của em, anh đang ở đâu?
Lâm Trạch Ngôn nhìn chằm chằm tin nhắn của vị em họ nào đó, hàm răng có chút ngứa.
—— có chuyện thì nói thẳng, không cần nịnh anh mày đâu.
Câu trả lời dứt khoát như vậy, làm Tô Đường cũng phải đi thẳng vào chủ đề.
—— Anh chuyển cho em mười vạn đi.
Nàng nhắn tin trả lời anh trai, mỗi cách năm phút liền nhìn di động một lần, kết quả nửa giờ trôi qua, cái ông anh họ tiện nghi này cư nhiên không trả lời nàng!
Hiện tại kéo xuống thể diện hỏi mượn những người khác khẳng định là rất mất mặt, chỉ có thể châm chước nhắn thêm một tin nữa.
—— Anh, mười vạn không được, vậy năm vạn đi, thật sự không được, một vạn cũng được.
Lâm Trạch Ngôn nhìn tin nhắn thứ hai của nàng, có chút một lời khó nói hết, không phải hắn không muốn giúp, nhưng mà hắn cũng nghèo, hắn gần đây vì theo đuổi chân ái, tiền của Lâm gia cho hắn cũng cắt đứt.
—— Anh của em cũng đang nghèo, hiện trong tài khoản chỉ còn thừa 300 đồng tiền, anh còn tính toán qua mấy ngày đi phát tờ rơi đây.
Gửi xong tin nhắn này, ngay sau đó hắn lại nhắn thêm một tin.
—— nếu không, em cùng anh đi phát tờ rơi đi? Anh kéo thêm một người thì người ta có thể trích phần trăm thêm 50 đồng tiền a.
Tô Đường chấn kinh rồi, đây chính là tổng tài tương lai của Lâm thị, chỉ 50 đồng tiền cư nhiên muốn bán em gái a!
Quả nhiên, Lâm thị thật khó xơi a.
Nhưng mà, Lâm Trạch Ngôn như là phát hiện ra phương pháp làm giàu mới, cư nhiên vẫn luôn gửi tin nhắn cho nàng, muốn nàng cùng nhau gia nhập, nói những lời này, nàng đều cảm thấy gia hỏa này là bị người lừa tiến vào công ty bán hàng đa cấp rồi.
Tô Đường thực đồng tình với ông anh tiện nghi này, sau đó đem người kéo đen.
Lâm Trạch Ngôn nhìn trên khung chat hiện lên dấu chấm than màu đỏ tươi, tức giận không thôi.
"Thật là thói đời ngày sau!"
Bạn học của hắn nói, "Lâm Trạch Ngôn, cậu rốt cuộc có muốn đi phát tờ rơi hay không?! Không cần thì tôi tìm người khác!"
Lâm Trạch Ngôn lập tức đem điện thoại bỏ vào trong túi, tung ta tung tăng chạy qua, "Đừng đừng đừng, mình đi! Mình đi!"
Không ai cứu tế, Tô Đường chỉ có thể cầm lấy ví, phi thường bình dân mua cho Hoắc Viên một hộp mì ăn liền Lan Châu, vẫn là cái loại tiện nghi nhất.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên s1apihd.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Hoắc Viên nhìn chằm chằm hộp mì ăn liền có chút nở ra, trầm mặc mà nhìn về phía nàng, nửa ngày, thấy nàng không có thu hồi ý định của mình, lúc này mới nói: "Đây là cái gì?"
"Mì ăn liền Lan Châu, làm sao, Hoắc đại thiếu khinh thường sao?" Nàng thấy đối phương mím chặt môi mỏng, sách một tiếng, "Được rồi, đừng ghét bỏ nhân gia, nhân gia có chi nhánh khắp cả nước a, còn nổi danh hơn Hoắc thị lúc trước nhiều."
Hoắc Viên tựa hồ là thở dài, cuối cùng nhận mệnh mà nhận lấy.
"Không có ghét bỏ, chỉ là nghĩ đến lúc trước Lâm tiểu thư luôn miệng nói muốn bao nuôi tôi, kết quả lại cho tôi ăn mì ăn liền."
Lời nói của hắn cộng với thanh âm bình đạm đó làm Tô Đường cư nhiên nghe ra một chút ủy khuất. Tô Đường cảm thấy chính mình có thể là điên rồi, hoặc là đối phương điên rồi, cuối cùng lắc lắc đầu, cảm thấy hẳn là tối hôm qua không ngủ đủ giấc, cho nên mới nghe nhầm rồi.
"Ngày đầu tiên anh đi làm liền để kim chủ hầu hạ, đừng nói ăn mì ăn liền, tháng này mà anh không nghĩ cách lấy lòng tôi, thì không có ăn cái gì hết. Anh cũng đừng quên, tháng này tiền lương của anh cũng đã bị trừ rồi."
Nàng nói khí thế mười phần, trong lòng lại có chút kích động, chính mình thật là quá cơ trí, cứ như vậy mà nàng còn giữ lại được 3000 đồng tiền. Không đúng, mua hộp mì ăn liền, còn khám bệnh cho hắn, nàng hiện tại chỉ còn lại có hơn hai ngàn bảy trăm, quá nghèo, hơn nữa gia hỏa này nếu lại một lần nữa bị bệnh, nàng liền phải táng gia bại sản.
Hoắc Viên nén cười, biểu tình của tiểu cô nương quá sinh động, bộ dáng mừng thầm kia làm đồng tử liền sáng ngời vài phần. Còn về tiền lương, bọn họ đến bây giờ cũng chưa nói con số cụ thể, hẳn là không bao nhiêu tiền, nhưng hắn nghe nói, Lâm gia vì muốn ép nàng trở về, chính là cắt đứt hầu như tiền tiêu vặt của nàng.
Hắn muốn nhìn một chút mặt ngoài giương nanh múa vuốt này của tiểu cô nương, tâm nàng đến tột cùng sẽ có bao nhiêu mềm, vì thế nói: "Không phát tiền lương thì cũng được, bất quá tôi muốn xin tiếp tục giao cơm hộp, cô biết đấy, Hoắc gia đã phá sản, không tiền lương tôi liền không có tiền ăn cơm."
Sắc mặt hắn nhàn nhạt, không có quá nhiều cảm xúc, đồng tử màu đen thậm chí cũng chưa từng gợn sóng, nhưng Tô Đường nghe vào liền không phải như vậy. Gia hỏa này lúc trước chính là được một đống bảo tiêu cùng tài xế vây quanh, hiện tại vì kiếm tiền ăn cơm, liền trở nên ăn nói khép nép.
Tô Đường hít sâu một hơi, nếu đem nam chủ bắt về nhà, cơm vẫn phải cho hắn ăn.
Vì thế, nàng trừng mắt, hung ba ba nói: "Được rồi, một ngày ba bữa tôi bao, nhưng mà không có tiền thừa a."
Nghe vậy, giữa mày Hoắc Viên nhiễm ý cười, bất quá có một tia sợ hãi lướt qua, "Tôi ăn mì, vậy cô ăn cái gì?"
Tô Đường hơi đơ ra, nàng vậy mà quên a, nàng cứ nghĩ mang cho hắn một phần mì, mà quên chính mình còn chưa có ăn.
Còn ở trong nhà, nàng vừa mới chuyển đến, cũng chưa từng đi siêu thị, cái gì cũng đều không có, nhưng gọi cơm hộp cũng cảm thấy không có lời, quá quý giá.
Tô Đường chảy xuống nước mắt chua xót, nàng cảm thấy chính mình khả năng xuyên qua thành hào môn giả đi.
Hoắc Viên nhìn bộ dáng khổ hề hề của nàng, thở dài, "Chúng ta mỗi người một nửa đi." Nói xong, đứng lên, kết quả đi đến phòng bếp mới phát hiện, bên trong cư nhiên rỗng tuếch.
Tô Đường sống không còn gì luyến tiếc mà ngã vào trên ghế, "Được rồi, chỉ có một hộp thôi, cũng không đủ ăn, anh ăn trước đi, đợi lát nữa tôi còn phải đi đến trường học."
Cùng lắm thì, nàng đợi chút ở trên đường mua mấy cái bánh bao ăn tạm vậy.
Hoắc Viên trầm ngâm, thật lâu sau lại đem hộp mì đẩy đến trước mặt nàng, "Cô ăn trước đi."
Lúc trước còn không cảm thấy đói, nhưng hiện tại ngửi mùi mì ăn liền, cái bụng đáng xấu hổ của Tô Đường kêu một tiếng, mặt nàng liền ửng đỏ, thập phần ngượng ngùng, nhỏ giọng mở miệng, "Vậy còn anh?"
Hoắc Viên nâng nâng mí mắt, tiểu cô nương nhỏ nhỏ gầy gầy, một hộp mì như vậy, hẳn là ăn không hết, liền nói: "Cô ăn trước đi, còn thừa cho tôi là được."
____________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu