Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

Chương 342: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 36

Edit by AShu ^_^.

__________________

Bệnh nặng một thời gian, khí thế của Thẩm lão gia tử đã không bằng lúc trước, ông ta thấy Thẩm Uyên, không chờ hắn tới gần, chính mình liền chống gậy gỗ tiến lên.

Mấy tháng không gặp, tưởng rằng hắn sẽ nghèo túng, ai mà biết chẳng những hắn không xuống dốc, ngược lại càng có tinh thần. Cái đứa cháu trai này Thẩm lão gia tử cũng quan sát lúc hắn còn nhỏ, lúc trước là lười quản, không đại biểu cái gì cũng không biết, nhưng cho đến khi hắn mười lăm tuổi cầm dao gϊếŧ người, cái khí tràng trầm ổn kia, không mang theo nửa điểm sợ hãi hay khϊếp đảm, thậm chí còn dám nhìn thẳng ông ta, lúc ấy Thẩm lão gia tử liền rất hưng phấn.

Con trai cả của ông ta không còn dùng được, bất quá nó lại sinh ra một hạt giống tốt.

Vì thế, ông ta bắt đầu bồi dưỡng, bất quá tuy nói là bồi dưỡng, nhưng có rất nhiều chuyện ông ta cũng mặc kệ, nhị phòng làm khó dễ, bất kỳ động tác nhỏ hay lớn, ông ta có biết, nhưng cũng không can thiệp.

Ông ta nuôi Thẩm Uyên như dưỡng cổ, mục đích chính là đem hắn rèn luyện để trở thành người giống như ông, không vướng bận tình cảm cá nhân, chỉ lo lợi ích của chính mình, cũng chỉ có như vậy, Thẩm thị mới có thể tồn tại lâu dài.

Nhưng mà, một chuyến ra nước ngoài, ông ta liền phát hiện hết thảy đều mất khống chế.

Lúc trước Thẩm Uyên giống như người từ trong bóng đêm đi ra, trong mắt không có nửa điểm ánh mặt trời, nhưng hiện tại thì bất đồng, hắn tựa hồ tìm được ánh sánh của riêng hắn.

Ông ta âm u mà nhìn hắn, nửa ngày, lại cười, mà nụ cười này, ngoài cười nhưng trong không cười, xứng với gương mặt tuổi già sức yếu kia, phá lệ làm người ghê tởm.

"Thẩm Uyên, một mình ở bên ngoài dốc sức làm cũng không dễ dàng đi."

Thẩm Uyên không có biểu tình gì, phảng phất như trong mắt hắn, Thẩm lão gia tử chỉ là một người râu ria, ánh mắt nhàn nhạt kia, không có bất luận cảm xúc gì.

Bộ dáng này của hắn, lại khơi dậy động lực làm Thẩm lão gia tử tiếp tục mở miệng, vì thế, ông ta lại nói: "Thẩm thị không có ngươi, vẫn có thể vận chuyển, nhưng ngươi không có Thẩm thị, ngươi xem trong yến hội này, ai còn phản ứng với ngươi." Ông ta nói xong lời cuối cùng, trong mắt mang theo sự châm chọc nồng đậm.

Người khác đều nói ông ta không thích đứa cháu cả này, nhưng kỳ thật, đứa cháu Thẩm Lăng này ông ta cũng không thích nhiều mấy.

Thẩm Uyên vẫn như lúc trước, hoặc có thể nói, ánh mắt càng lãnh đạm hơn, "Thẩm lão tiên sinh, dê bò mới kết bè kết đội, có lẽ ngươi đã từng làm mãnh thú, nhưng hôm nay, ngươi đã già rồi." Hắn nói đến lời này, khóe môi gợi lên một tia trào phúng.

Thẩm lão tiên sinh thấy hắn ngay cả ông cũng không gọi, sắc mặt tối tăm đến đáng sợ.

Nhưng không nghĩ tới, câu nói tiếp theo, hắn cư nhiên còn dám uy hϊếp lại chính mình.

Hắn nói: "Lúc trước tôi dám gϊếŧ cô hầu gái kia, hiện tại liền dám thọc ông, cho nên, Thẩm lão gia tử nếu muốn sống lâu dài một chút, những động tác ngầm kia nên thu liễm lại a." Hắn nói xong, duỗi tay, còn thay ông ta sửa lại cái nơ, người ngoài nhìn vào, ông cháu ấm áp, nhưng chỉ có bọn họ mới biết được, không khí giữa hai người lúc này đến tột cùng có bao nhiêu giương cung bạt kiếm.

Thẩm lão gia tử cười, lúc trước ông ta còn cảm thấy đứa cháu này đã thay đổi, nhưng hôm nay lời này vừa phát ra, hắn vẫn là người mà trong ấn tượng của chính mình.

"Cái vị bằng hữu kia có biết tính cách này của ngươi không?" Thẩm lão gia tử liếʍ liếʍ đôi môi tái nhợt, cười ác ý, "'Cậu ta' phải biết rằng, có thể chạy thoát khỏi ngươi hay không. Thẩm Uyên, người giống như ngươi, ngươi cảm thấy chính mình xứng đáng có được tình yêu sao?" Ông ta nói xong, lui về sau một bước, lại lộ ra vẻ mặt hiền từ mỉm cười nói, "Nghe ông khuyên một câu đi, cái gì cũng không bằng đồng tiềng, có tiền, người nào mà không có, làm người mà, sao có thể chối bỏ đồng tiền được."

Tất cả hành động của hai người, tất cả khách khứa tham gia yến hội đều thấy, không ít người đều cảm thấy, Thẩm lão gia tử rốt cuộc suy nghĩ đã cẩn thận, biết mời chào Thẩm Uyên. Bất quá điều đó cũng đúng, so với Thẩm Lăng vô dụng kia, Thẩm Uyên chính là kỳ tài hiếm có trong giới thương nghiệp, có Thẩm Uyên ở đây, Thẩm thị khởi tử hồi sinh cũng không phải là không thể nào.

Bất quá so với đại bộ phận khách khứa xem diễn, liền có người ghi hận Thẩm Uyên cùng Thẩm lão gia tử, liền tỷ như một nhà của Thẩm Lăng, rõ ràng lúc trước đã giao Thẩm thị cho con trai của chính mình, vì sao chỉ trong ngắn ngủn mấy tháng, liền đẩy hắn khỏi vị trí tổng tài của Thẩm thị!

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên s1apihd.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Người có tâm tư vặn vẹo, nhìn cái gì cũng đều vặn vẹo, mẹ của Thẩm Lăng đã làm nhiều việc ác như vậy trong mấy năm, mắt thấy chuẩn bị thành công, sao có thể cho phép Thẩm Uyên cướp đi tất cả của bà ta.

Bà ta nheo mắt, ác ý trong mắt cơ hồ muốn hóa thành cây đao đâm chết Thẩm Uyên.

Trong buổi yến hội như vậy, Tô Đường cũng không có tâm tình ăn uống, nàng đi đến bên người Thẩm Uyên, như muốn an ủi mà kéo kéo tay áo hắn.

"Thẩm Uyên, không phải tất cả mọi người đều có tư cách trở thành người thân của anh."

Nàng như đã phát hiện, Thẩm gia không có người nào là bình thường, Thẩm lão gia tử chính là một kẻ điên không rõ đầu rõ đuôi, trong mắt ngoại trừ tiền thì cũng là ích lợi, còn cha mẹ của Thẩm Lăng, lại còn điên hơn, cũng không nhìn xem con trai của chính mình nặng mấy lượng, tham ăn như vậy, cũng không sợ chính mình tự sặc mà chết sao.

Hành động nhỏ này của nàng, làm lệ khí trong mắt Thẩm Uyên tan biến không ít.

Trong yến hội nhiều người như vậy, không ít người đều chú ý đến bên này, sau đó, bọn họ liền thấy Thẩm tổng luôn bày tư thế người sống chớ tiến lại gần, cư nhiên chủ động nắm tay tiểu trợ lý, thậm chí còn cười dịu dàng.

Mọi người:???

Tất cả mọi người đều chấn kinh rồi, cho nên, là bọn họ tưởng tượng hay là đây là sự thật vậy? Thẩm tổng khí phách từ chức, chỉ là vì muốn làm mỹ nhân cười?

Chung quanh thanh âm hít hơi hết đợt này đến đợt khác, Thẩm Uyên lại ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng những nắm tay Tô Đường, càng làm trò trước mặt mọi người, nửa điểm thể diện cũng không cho Thẩm gia, trực tiếp rời đi.

Sắc mặt Thẩm lão gia tử âm trầm, ông ta không nghĩ tới Thẩm Uyên cư nhiên lớn mật như vậy, dám trước mặt nhiều người như vậy, làm ra hành động khác người như thế, thật là...... Con trai của con hát, quả nhiên cũng chỉ có nhiêu đó.

Thẩm Uyên vừa đi, trong yến hội tiếng nghị luận của mọi người lại không dứt.

Lúc trước còn tưởng Thẩm lão gia tử bất công, tình nguyện đỡ cái bao cỏ cũng không muốn lưu lại Thẩm Uyên, hiện giờ xem ra, rõ ràng là Thẩm tổng không đi con đường bình thường, thiên kim hào môn thì không cưới, lại muốn cùng tiểu trợ lý nhỏ bé dây dưa không rõ, đừng nói Thẩm gia, cho dù đặt ở nhà bọn họ, cũng trăm triệu không thể chịu đựng a.

Dần dần, bọn họ bắt đầu đồng tình Thẩm lão gia tử, đã đến tuổi này rồi, cháu trai cư nhiên còn không hiểu chuyện như thế.

"Thẩm lão tiên sinh không đáng để tức giận, người này a, không đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại đâu, chờ tiểu Thẩm tiên sinh ăn vài lần khổ, liền biết nỗi khổ tâm của ngươi."

"Mới mẻ mà thôi, lão gia tử không biết, năm đó hài tử của nhà tôi cũng như vậy, nhưng sau này, còn không phải đã ngoan ngoãn trở lại sao."

......

Được vài người khuyên vài câu, sắc mặt Thẩm lão gia tử rốt cuộc mới thoáng bình thường lại, bất quá rốt cuộc tuổi cũng đã lớn, thể lực không còn như lúc trước, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ là nghĩ đến Thẩm thị, ông ta miễn cưỡng chống đỡ.

"Hài tử không hiểu chuyện, không biết bên ngoài hiểm ác như thế nào, ở đây đều là trưởng bối, nếu ở bên ngoài gặp được cháu trai của ta, nhớ rõ giúp lão già này giúp đỡ hắn."

"Đây đều chút lòng thành."

Mục đích Thẩm lão gia tử tổ chức yến hội đã đạt được, lúc này mới để người nâng rời đi, ông ta vừa đi, cha mẹ của Thẩm Lăng đứng ở trong một góc như bóng ma mới đi ra.

Bọn họ chuẩn bị đến bây giờ, cũng không thể để Thẩm thị trở thành áo cưới của người khác.

"Ông xã, anh xem, ba ba chúng ta có phải đã già hay không, đã bắt đầu hồ đồ rồi." Thẩm phu nhân nói, ngoài miệng nở nụ cười, trong mắt lại chứa đầy sự ác độc, "Ba đã tuổi lớn như vậy rồi a, nên đến địa phương cần đến a."

__________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu