Đô Thị Trộm Tâm Long Trảo Thủ

Chương 6: Trời đưa đất đẩy

Không biết có phải hay không là bản thân có linh cảm, Mẫn Nhu Giai phát hiện cách đó không xa có một đôi ánh mắt lửa nóng đang mê đắm nhìn chằm chằm vào nàng, tên thiếu niên vai vác một cái ba lô, dáng người cao ngất, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, có thể được cho là tiểu suất ca, nàng không cho là đúng, nên đứng dậy liền lôi em chồng Mạnh Hiểu Mẫn cùng với Lạc Băng Băng nói lời chia tay tạm biệt.

-Chị dâu, em ở chỗ này, chị đi nhanh nhanh một chút...

Sau khi chia tay với Lạc Băng Băng, hai nàng chen chúc tại trong nội viện miếu Quan Âm lên, Mạnh Hiểu Mẫn quay đầu lại nói với Mẫn Nhu Giai cách sau lưng không xa, Mẫn Nhu Giai sắp bị dòng người bao phủ.

Bởi vì lúc này đã đến khu bán hàng rong, nơi tụ tập mua bán các vật lưu niệm giữa biển người như thủy triều, hết lần này tới lần khác hôm nay cũng vậy, không biết vì sao Mẫn Nhu Giai đối với những quầy hàng bán hàng rong trong miếu Quan Âm rất là hứng thú, đi chưa được mấy bước liền dừng lại nhìn đông xem tây sờ sờ các loại đồ vật, làm cho Mạnh Hiểu Mẫn ưa thích dạo chơi phải khẩn trương coi chừng lấy thân ảnh của Mẫn Nhu Giai .

-Đến rồi…đến rồi ngay đây...

Mẫn Nhu Giai nghe được tiếng hối thúc của Mạnh Hiểu Mẫn rất nhỏ, trong miệng đáp lời, nhưng ánh mắt lại còn đánh giá trên tay một cái cái hộp nhỏ điêu khắc bằng gỗ.

-Có muốn hay không mua đây? Cái hộp này dùng để đựng son phấn đấy, chạm trổ khéo léo đáng yêu, đồ tốt đó…

Thế nhưng bình thường nàng cũng không có thói quen sử dụng son phấn, nên luyến tiếc mua thì cũng là lãng phí...

Ngay trong lúc nàng chần chừ, người bán hàng rong thân thiện nói với nàng.

-Cô có ánh mắt thật tốt, đây là hộp đựng son phấn làm bằng gỗ hoa lê tốt nhất đấy, chạm khắc tinh xảo là tôi bỏ ra hết bảy ngày mới làm xong!

Người bán hàng nhìn thấy Mẫn Nhu Giai mặc trên người vải vóc cao cấp, toàn thân tản mát ra khí chất khác với những người đàn bà bình thường , tướng mạo duyên dáng, vì vậy ân cần giới thiệu.

-Cái này bao nhiêu tiền?

Mẫn Nhu Giai liếc nhìn người bán hàng rong.

-Không đắt, chỉ có năm mươi nguyên tiền mà thôi.

Người bán hàng rong xoa xoa tay.

-Năm mươi nguyên tiền? Quá mắc...

Vừa lúc đó, Mạnh Hiểu Mẫn thấy chị dâu vẫn chưa chuyển bước, vì vậy lại chen lấn trong đám người quay trở lại.

-Chị dâu, chị đang muốn mua cái gì vậy? À…cái hộp…

Mạnh Hiểu Mẫn lời nói còn chưa dứt đã bị Mẫn Nhu Giai cắt ngang,

-Cảm ơn anh, lát nữa tôi quay lại..

Nàng bỏ cái hộp xuống quầy hàng, cười cười nói với người bán hàng rong, rồi nghiêng người giữ chặt tay Mạnh Hiểu Mẫn, kéo lấy đi lên phía trước, chen lấn qua đám người chung quanh..

-Chị dâu, chị xem lâu như vậy, sao lại không có mua?

Mạnh Hiểu Mẫn thấy lạ nên hỏi. Nàng cảm thấy chị dâu có vẻ ưa thích cái hộp nhỏ kia..

-Cái hộp nhỏ như vậy mà đòi đến năm mươi nguyên tiền, quá mắc. Dù sao chị cũng không có dùng đến, thôi bỏ qua..

Nàng giải thích với Mạnh Hiểu Mẫn.

-Chị dâu...

Nghe xong Mẫn Nhu Giai nói, Mạnh Hiểu Mẫn càng thêm có hảo với nàng.

Rõ ràng từ khi gả vào Mạnh gia, Mẫn Nhu Giai coi như là lọt vào nhà giàu phú hào của thành phố Viêm, nhưng ngay cả một cái hộp son phấn nho nhỏ cũng tiếc tiền không đành mua... Chứng tỏ chị dâu kết hôn hai năm vẫn không có cải biến tình tình chất phác, chỉ với điểm này so với các thiên kim tiểu thư thì đã mạnh hơn nhiều, so với Mạnh Hiểu Mẫn từ nhỏ được nuông chiều ngang ngược, còn anh trai Mạnh Bưu tiêu tiền vô lý như nước càng là đối lập một trên trời, một dưới đất...

Mẫn Nhu Giai quay đầu lại nhìn nhìn mạnh Hiểu Mẫn, cười:

-Hiểu Mẫn, chị tuy rằng gả vào nhà Mạnh gia, nay làm quản lý làm của công ty di động, nhưng tiền nào đáng tiều thì tiêu, còn nếu không thì một phân tiền chị cũng sẽ không phung phí đâu.

Nàng biết rõ Mạnh Hiểu Mẫn thương cảm cho nàng, bất quá đó là chuyện dư thừa, bởi vì nàng chưa bao giờ cảm thấy tình tình mình chất phác không có chỗ nào mà không tốt.

Mạnh Hiểu Mẫn thật sự rất bội phục chị dâu của mình.

Các nàng một bên nói chuyện phiếm, một bên khó khăn chen chúc trong đám người đang di chuyển hướng về phía trong miếu Quan Âm đi đến.

Mẫn Nhu Giai đi tới thì đã hối hận, không nghĩ tới càng đến gần cửa lớn lại càng nhiều người như vậy, giờ muốn lui về cũng không được, chỉ đành phải theo dòng người đang từ phía sau đẩy lên phía trước.

-Ai da….!

Bỗng nhiên không biết từ đây mà phía sau lại tăng thêm lực đưa đẩy, làm cho Mẫn Nhu Giai lảo đảo, bàn tay đang nắm Mạnh Hiểu Mẫn cũng tuột ra.

-Chị dâu! Chị dâu...

Trong tai nghe được Mạnh Hiểu Mẫn bối rối tiếng kêu, khi Mẫn Nhu Giai đứng vững bước chân, nàng nỗ lực nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Mạnh Hiểu Mẫn dần dần bị dòng người kéo dãn ra khoảng cách.

-Hiểu Mẫn! Hiểu Mẫn...

Các nàng bị dòng người đẩy đi hai phương hướng khác nhau, Mạnh Hiểu Mẫn thấy thế, lo lắng nhón chân lên, gào to với Mẫn Nhu Giai:

-Chị dâu! Chúng ta đến cửa lớn gặp mặt nhé! Cẩn thận …a...

Nghe được Mạnh Hiểu Mẫn nói, Mẫn Nhu Giai vội vàng lớn tiếng hưởng ứng:

-Chị biết rồi...

Mẫn Nhu Giai bất đắc dĩ thuận theo biển người như thủy triều một mực từ phía sau đẩy tới trước, nàng quay nhìn bốn phía, hiện tại bên cạnh người nàng toàn là những người đàn bà lớn tuổi với các cô gái trẻ tuổi, cũng không có gì phải lo lắng..

Đi tới được một đoạn, sắp tới cửa lớn để vào bên trong miếu, nàng bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ từ dòng người phía trước đẩy ngược trở về, lại thêm một dòng người từ phía trong miếu đang trở ra…

Mẫn Nhu Giai còn chưa có kịp phục hồi tinh thần lại, thì phía sau lưng lại bị đè ép vào trong một l*иg ngực rộng lớn.

-A...

Nàng từ sau lưng bị đưa đẩy lấy, kết quả từ đầu đến chân từ phía sau lưng không có một tia khe hở, dán chặt lấy trước thân người ở phía sau.

Lúc này vừa rồi Lâm Thiên Long liên tục tại trong lòng chửi bậy, tâm tình bây giờ ngược lại chuyển tốt rồi. Hắn cúi đầu nhìn xem trong ngực mình đang đυ.ng vào một thân thể mềm mại.

Vừa rồi vốn đi theo nhìn chằm chằm vào người đàn bà xinh đẹp Lạc Băng Băng đấy, đáng tiếc về sau mất dấu rồi, người xung quanh đẩy đưa chèn ép làm hắn phiền không thôi, đang định tìm cách chen chúc trong đám người, thì trước ngực đột nhiên đυ.ng vào một thân thể mềm cùng với mùi hương thân thể, chặt chẽ dán tại trước người hắn.

Nghe tiếng thiếu phụ xinh đẹp kinh hô, làm cho sự bực bội trong lòng của hắn lập tức bị quét sạch.

Lâm Thiên Long cúi đầu xuống nhìn xem thân cao chỉ tới hơn bộ ngực hắn chút ít, lấy góc độ chiều cao của hắn cũng nhìn không tới ánh mắt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy hai hàng lông mi thật dài cùng với cái mũi tinh xảo với khuôn mặt trắng noãn.

Hắn không khách sáo liền duỗi vòng tay ôm từ sau thắt lưng nàng, một bàn tay nguy hiểm đặt ở nàng phía dưới gần như ngay nơi bộ vị bờ mông tròn của nàng.

Vừa định quay người giãy giụa tránh người đàn ông đang ôm mình, đám người bắt đầu khởi động lại lần nữa đem nàng đẩy tới, phần lưng của nàng lại dựa thật sát vào l*иg ngực rắn chắc của gã đàn ông phía sau.

Một tay dùng sức đem Mẫn Nhu Giai ôm trong ngực, tay kia nhanh chóng luồn vào bên trong làn váy của Mẫn Nhu Giai, đưa vào chình giữa cặp đùi của nàng.

-A...

Đột nhiên tập kích, Mẫn Nhu Giai phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi, thế nhưng tiếng la của Mẫn Nhu Giai hoàn toàn chìm vào trong vô vọng giữa chung quanh đám người đang ầm ĩ.

Còn chưa kịp làm ra động tác phản ứng, Mẫn Nhu Giai thân bất do kỷ liên tiếp phía sau đám người không ngừng chen lấn đẫy tới vây quanh Mẫn Nhu Giai, đám người từng lớp áp sát, Mẫn Nhu Giai bị đè ép ở sau lưng người đàn ông, ngay cả động cũng không thể động, bên trong cái váy bàn tay của hắn đã chụp lên đùi non mượt mà của Mẫn Nhu Giai.

Mẫn Nhu Giai đã bất lực toàn diện khi bàn tay chiếm lĩnh đang xâm lấn trên bắp đùi đẫy đà đàn hồi của mình.

-Sắc lang!

Vài giây đồng hồ sau, Mẫn Nhu Giai cũng kịp phản ứng, thế nhưng muốn chết là trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi đó, đã làm cho người đàn ông lạ lẫm từ phía sau lưng hoàn toàn khống thân thể nàng, chung quanh bên cạnh đám người, cũng giống như hợp mưu cùng sắc lang, không ngừng xô đẩy dồn chặt Mẫn Nhu Giai, làm cho thân thể nàng hoàn toàn không cách nào hoạt động được.