Đô Thị Trộm Tâm Long Trảo Thủ

Chương 2: Ai cũng muốn giành hắn

-Thiên Long chưa về, thì bà chủ bất động sản của chúng ta đến rồi!

Lúc này, trong phòng ngủ khác lại đi ra một phụ nữ xinh đẹp làm cho người ta phải trào máu mũi, một người đàn bà hoàn toàn thành thục, dì Lâm Mẫn Nghi của Thiên Long bước ra, mái tóc đen nhánh nồng đậm gợn sóng quăn hờ hững rủ xuống, đôi lông mày trăng lưỡi liềm cong cong vũ mị dị thường, đôi mắt phảng phất có ngàn vạn lời nói, sâu thẳm mê người.

Sóng mũi thật cao, bờ môi phấn hồng dày đặc, gợi cảm vô cùng, cái áo sơ mi ngắn tay làm lộ hai cánh tay trần trụi trắng mềm ra bên ngoài, hai bầu vυ' đầy đặn nhô cao đứng vững trên cái áo, giống như muốn phá nứt quần áo mà ra.

Chính giữa đôi bầu vυ' lộ ra một cái rãnh sâu như ẩn như hiện mê người, còn có ở bên trong cái nịt ngực màu hồng phấn thỉnh thoảng hiển lộ bên ngoài, nàng mặc một cái váy ngắn màu xám, tất chân hình lưới bao vây lấy hai cái đùi ngọc gọt giũa chân trắng, trên bàn chân màng một đôi giày màu đen nhạt .

Hình dáng này quả thực làm mê người tiếng lòng, động nhân tâm hồn, đây mới chính là vưu vật trong mắt của tất cả đàn ông, so với thiếu nữ ngây ngô, loại đàn bà này có thể khiến cho ngay cả phụ nữ cũng sẽ nhìn ngắm khen ngợi, mà giờ phút này Lâm Mẫn Nghi Nghi chính là như vậy.

-Ui…. y tá trưởng khoa phụ sản bảo dưỡng như thế nào mà càng ngày càng xinh đẹp trẻ tra như vậy? Có phải là mỗi ngày đều ăn cuống rốn em bé a, xem ra đúng là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật !

Dương Thi Mẫn bước tới ôm Lâm Mẫn Nghi Nghi trêu đùa.

-ChỊ thấy em bán nhiều được building quá tâm tình tốt, nên đến nịnh nợ bà già này cùng vui vẻ chứ gì!

Lâm Mẫn Nghi Nghi cười mắng.

-Chị làm gì mà già chứ!

Dương Thi Mẫn ôm trên bờ eo Lâm Mẫn Nghi Nghi trêu đùa,

-Chồng chị là bác sĩ chủ nhiệm, chị là y tá trưởng, Phương Phương là hộ sĩ, cả nhà đều là y dược, tiền quấn bạc triệu rồi, mà sao cái eo của chị vẫn bé chứ không to lên vậy?

-Cả nhà chúng ta ba người vất vả khổ cực trực ca đêm suốt, kiếm tiền cũng không bằng cái móng tay nhỏ của em đâu! Em mới là đại gia thứ thiệt đây!

Lâm Mẫn Nghi Nghi hướng về đưa bàn tay tại trên thân hình của Dương Thi Mẫn bấm một cái cười nói,

-Bụng chị cũng hơi to lên rồi, đâu giống như em thân hình còn mảnh khảnh như rắn nước vậy, làm đàn ông phải đền mạng để được mê chết.

-Được rồi ..được rồi, hai chị em chúng mình cũng đừng thổi phồng lẫn nhau nữa, Phương Phương của chị mới là tuổi thanh xuân mỹ nữ đây! Phương Phương đâu rồi?

Dương Thi Mẫn hỏi.

-Phương Phương hôm nay bận việc ở bệnh viện, còn lão Thái có ca mổ, chỉ có chị cùng Lâm Lâm sang đây thôi.

Lâm Mẫn Nghi Nghi nói ra.

-Còn Huy Âm đâu rồi? Còn chưa thức sao?

Dương Thi Mẫn nhìn thoáng qua trong phòng ngủ.

-Huy Âm ngày hôm qua có nhiều ca sinh mổ, nửa đêm còn có một ca khó sinh đấy, nên bận việc đến khuya, có chút mệt mỏi, vẫn còn đang nằm trên giường, dù sao Thiên Long còn vẫn chưa về!

Lâm Mẫn Nghi Nghi hướng về trong phòng ngủ thở dài,

-Trong ngoài gì cũng chỉ có một mình, Huy Âm đủ vất vả đấy!

Dương Thi Mẫn nhìn xem qua Lâm Huy Âm, nàng mặc cái váy dài màu màu xanh đậm nằm thẳng trên giường, dáng người như pho tượng xinh đẹp băng thanh ngọc khiết, cánh tay củ sen trắng như tuyết giống, da thịt đẫy đà tinh tế trắng noãn như gốm sứ, khí chất dung mạo cao quý thanh cao siêu phàm thoát tụ, lộ ra sự đoan trang ưu nhã, ngọc thể ngang dọc trên giường, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, thuỳ mị mê người, hàm súc thành thục cao nhã thật thú vị...

Làm lòng người dao động da thịt trắng như ngà voi, bả vai mềm mại, bộ ngực to thẳng, mơ hồ dáng người trong suốt ma quỷ, càng làm bao nhiêu gã đàn ông phun máu mũi. Đáng quý chính là dáng người dù có khêu gợi nhưng lại là một người hiền lành nhã nhặn lịch sự tựa như nữ thần, xinh đẹp không gì sánh được, cao quý không ai dám khinh nhờn.

Dương Thi Mẫn cùng Lâm Huy Âm là bạn bè thân thiết, kết bạn từ lúc Lâm Huy Âm kết hôn cho đến khi ly hôn, trời sinh tính tính Lâm Huy Âm rất mạnh mẽ kiên cường, một tay nuôi nấng các con nên người, nàng là chủ nhiệm khoa phụ sản, con gái Lâm Ngọc Nghiên đang du học bên nước Mỹ, con trao bảo bối Lâm Thiên Long vừa tốt nghiệp trường trung cấp y dược hôm nay trở về nhà.

-Thi Mẫn đến rồi à!

Lâm Huy Âm chậm rãi đứng lên.

-Bà còn mệt mỏi, ngủ thêm một chút đi, dù sao Thiên Long vẫn chưa có trở về mà!

Dương Thi Mẫn quan tâm nói.

-Ngủ thên cũng ngủ không được, chỉ là chợp mắt nghỉ ngơi một chút mà thôi! Tối hôm qua có cá mổ khó sinh quá muộn, nên hơi uể oải!

Lâm Huy Âm ưu nhã duỗi cái lưng mỏi, mỉm cười duyên oán trách nói,

-Bà lại cùng với chị tôi thổi phồng lẫn nhau, líu ríu như chim hót, ai có thể ngủ được a?

-Đã lớn tuổi rồi, chúng ta lẫn nhau thổi phồng, để còn có thể vui sống chứ...

-Hiện tại toàn cầu đang khủng hoảng tài chính, chúng ta phải đề xướng lẫn nhau sưởi ấm, coi như là an ủi tâm lý lẫn nhau đi!

Ba người đàn bà xinh đẹp cùng nhau cười vang…

"Leng keng"

Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Thái Lâm Lâm kêu "anh họ về", cô bé như chạy nước rút lao ra, ba người đàn bà cũng đồng loạt nhìn về phía cánh cửa ra vào.

-Chào Lâm Lâm! Thiên Long chưa có trở về sao? Cô còn tưởng rằng mình đã tới chậm đây! Đáng tiếc tiểu Văn hôm nay có cuộc thi không thể tới chơi với cháu được. À… thì ra chị Mẫn Nghi và chị Thi Mẫn đều tới sớm a!

Một thiếu phụ mặc bộ váy áo công sở bó sát người, lộ ra nét thành thục gợi cảm, trên thân là cái áo sơmi thêu ren, một cái váy phủ đến đầu gối, trước ngực nhô lên bầu vυ' rất thẳng, eo nhỏ phối hợp rất cái mông vung cao tròn, tỉ lệ thật hoàn mỹ, hiển nhiên đúng là cái gì gọi là dáng người ma quỷ!

Một đôi đùi đẹp thon dài vô cùng dụ hoặc với đôi tất chân màu đen, phối hợp với một đôi giày màu tím càng mê người. Mỗi khi nàng đi từng bước một, quả thực là tại khảo nghiệm lực ý chí của những người đàn ông, đường cong hoàn mỹ quả thực giống như là muốn bóp chết ánh mắt của nam nhân, dù thế nào cũng tìm không ra bất luận khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

-Hinh Như… em mặc bộ đồ công sở lại càng đẹp hơn đấy!

Lâm Mẫn Nghi Nghi cười khen.

-Nhìn thấy cái thân gợi cảm này chế ngự, chị cũng nhịn không được đứng núi này trông núi nọ. Trách không được công ty bảo hiểm của em làm ăn tốt như vậy!

Dương Thi Mẫn trêu đùa.

-Hì…nói vậy chẳng lẽ chị Thi Mẫn bán được nhiều building là nhờ sự giúp đỡ cùa thân hình gợi cảm sườn xám kia sao?

Lương Hinh Như cười trả lời lại một cách mỉa mai.

-Nói hay lắm, chỉ có em là có thể trị được bà chủ càn quấy này mà thôi!

Lâm Mẫn Nghi Nghi và Lâm Huy Âm hai chị em không hẹn mà cùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

-Hừ…nói chị càn quấy, chị sẽ càn quấy cho mà xem.

Dương Thi Mẫn có thói quen cùng Lương Hinh Như cãi nhau, nên không chút nào tức giận mỉm cười nói,

-Tôi tuyên bố trước ha ha, ai cũng đừng tranh giành với tôi đấy, mà có cũng không tranh hơn được tôi đâu, Thiên Long tốt nghiệp đã trở về, nó sẽ đến công ty của tôi làm phó tổng giám đốc a!

-Thiên Long học y, sao có thể đi đến công ty bất động sản làm? Căn bản không đúng ngành nghề đâu.

Lâm Mẫn Nghi Nghi liếc nhìn Lâm Huy Âm nói ra,

-Nhà của chị chuyên làm việc trong bệnh viện thì mới thuận lý thành chương, tương lai sẽ bồi dưỡng nó liên thông lên trường đại học y khoa chính quy, dựa vào sự Thiên Long thông minh nhiệt tình của hắn, làm nghề thầy thuốc cũng dư xài!

- Này.. tư tưởng của chị cổ hủ quá. Hiện tại có công tác mà còn câu nệ là phải đúng ngành nghề sao? Chính là bởi vì vậy mà nhân tài không có không gian phát triển đấy!

Dương Thi Mẫn phản bác,

-Mà cho dù là thuận lợi bồi dưỡng học xong trường đại học y khoa chính quy, cao lắm chỉ làm chủ nhiệm y sư cũng không phải là chỉ nhận được tiền trích phần trăm mỗi ca giải phẩu sao? Thiên Long đi đến chỗ của em làm phó tổng giám đốc, chỉ cần phấn đấu tầm hai mươi năm, nhà xe đều có đầy đủ, đợi đến lúc có mỹ nữ nào yêu thương nhung nhớ, thì lấy vợ sinh con là tốt rồi…