6 giờ tối, ngày 12 tháng 10 năm 2021. Toàn giới hắc đạo Bắc Kinh gồm bốn bang lớn nhận được tin khẩn tham gia cuộc họp xã đoàn tại biệt thự riêng thuộc khu tư nhân của Ngạo gia.
Bốn ông lớn Triệu Long, BắcĐại, Hoả Phụng, Thiên Lân đưa theo anh em tập trung trong đại sảnh. Bầu không khí cực kỳ căng thẳng khi giữa Bắc Đại và Thiên Lân có mối quan hệ không tốt, trước đó đã từng xảy ra hiềm khích khi tranh địa bàn ở khu Song Tân.
Kết quả Song Tân thuộc về Bắc Đại, nhưng hắn ta cũng bị Thiên Lân chém đứt mất hai ngón tay ở bàn tay trái. Vì hai ngón tay đó, Bắc Đại không bao giờ hết chướng mắt mỗi lần nhìn thấy Thiên Lân, không ít lần đã đưa anh em qua để đòi nợ.
Bây giờ cũng vậy, bầu không khí ở đây vì mối hiềm khích giữa hai người mà trở nên ngột ngạt. Triệu Long là người lớn tuổi nhất, đi đến nói một câu để phá bỏ sự căng thẳng không nên có.
“Các người có dò được tin gì chưa?”
Bắc Đại ngồi trên ghế bành, rít một hơi thuốc rồi nói: “Mấy ngày trước tôi nhận được tin, thiếu gia bị thương rất nặng, hiện vẫn còn đang hôn mê.”
“Hôm trước tôi có đến bệnh viện, đúng là thiếu gia bị thương rất nghiêm trọng!” Người ngồi đối diện Bắc Đại là Hoả Phụng lên tiếng. Trong bốn người, hắn chỉ lớn hơn Thiên Lân vài tuổi, chỉ vừa lên nắm ba khu Hổ Hoà, Hạo Đặc và Trương Dịch được hơn một năm sau khi bố hắn qua đời.
Ngưng một lúc, Hoả Phụng mới nói tiếp: “Mà mọi người có biết khi đến bệnh viện, tôi đã thấy ai ở đó không?”
“Ai?”
Hoả Phụng đưa mắt nhìn trước nhìn sau, thấp giọng nói đúng hai từ: “Cửu gia!”
“Cửu gia?”
Bắc Đại bỏ điếu thuốc khỏi miệng, có vẻ không mấy ngạc nhiên: “Thiếu gia là cháu của ông ta. Ông ta có mặt ở đó cũng đâu có gì lạ!”
“Nếu như bình thường thì tôi đâu có cần phải làm ra vẻ mờ ám như vậy đâu chú Đại à!” Hoả Phụng nói, giọng giống như muốn kêu than.
Người lần này lên tiếng là Thiên Lân: “Anh đang muốn nói đến nhưng việc xảy ra xung quanh thiếu gia sau khi Cửu gia trở về có đúng không?”
Hoả Phụng không nói, chỉ nhướng mày gật đầu. Lúc này, Bắc Đại mới chợt nghĩ ra điều gì đó, rời khỏi lưng ghế: “Nói đến mới để ý. Đúng là có vài việc hơi khó hiểu. Này, còn nhớ cô con gái nuôi của thiếu gia chứ?”
“Năm đó thiếu gia đột nhiên nhận nuôi con bé đó, tất cả chúng ta đều không ai biết danh tính thực sự của nó. Có khi nào con bé đó là có người gài vào nội bộ của thiếu gia không?”
“Đừng có vớ vẩn nữa!”
Triệu Long ho lên một tiếng, dùng ánh mắt chấn chỉnh lại đám hậu bối đang bàn tán linh tinh: “Ngày trước thiếu gia xảy ra chuyện, con bé đó cũng mất tích rồi. Ba ngày rồi vẫn chưa tìm ra!”
“Còn nữa, những chuyện không có bằng chứng thì đừng ở đây phỏng đoán bừa bãi. Trong giới này các người cũng biết thế nào là cái miệng hại cái thân chứ?”
Ba người kia nghe xong, không ai nói thêm tiếng nào nữa. Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng xe, sau đó là tiếng hô đồng loạt của đám đàn em.
“Cửu gia!”
Ở bên trong vừa nghe thấy đã lập tức đứng dậy, cửa mở ra, Ngạo Cảnh Lâm là người đi vào đầu tiên, bên cạnh là Bạch Vũ.
“Tên Đại Vũ đó sao lại ở đây?”
Hoả Phụng lén nhìn qua Thiên Lân, thật khẽ hỏi một câu. Nhưng còn chưa kịp nói gì thêm thì Ngạo Cảnh Lâm đã đến gần, bốn người đồng loạt cúi đầu, hô lên hai tiếng: “Cửu gia!”
Ngạo Cảnh Lâm lướt qua họ, đi đến chiếc ghế lớn nhất ở giữa rồi ngồi xuống. Mà hành động này của ông thực sự làm cho bốn người kia phát sốc, theo phản xạ tự nhiên đều đưa mắt nhìn nhau. Bởi vì chiếc ghế mà Ngạo Cảnh Lâm đang ngồi là thứ đại diện cho người đứng đầu của cả bốn bang, là thứ quyền lực nhất mà bất kỳ ai trong số họ đều thèm khát muốn một lần được ngồi vào đó.
Ngạo Lăng Cẩn còn chưa lên tiếng giao lại vị trí đó, sao hôm nay Ngạo Cảnh Lâm lại dám đặt mông mình xuống?
Lẽ nào lý do Ngạo gia mở cuộc họp khẩn hôm nay là vì…
Suy nghĩ của bốn người chỉ vừa đi đến đây thì đã bị giọng nói của Ngạo Cảnh Lâm cắt đứt.
“Mọi người ngồi đi!”
Đợi bốn người kia ổn định vị trí, Ngạo Cảnh Lâm mới tiếp tục.
“Chắc là mọi người cũng biết chuyện của Cẩn rồi chứ?”
“Vâng!” Triệu Long đại diện trả lời, sau đó thuận tiện hỏi thêm: “Tình hình thiếu gia bây giờ thế nào rồi Cửu gia?”
Đến đây, Ngạo Cảnh Lâm chợt thở dài: “Bác sĩ nói không khả quan! Khả năng hôn mê sâu, mất nhận thức trong một thời gian dài!”
“Mà công ty và xã đoàn không thể không có người tiếp quản trông coi, việc Cẩn hôn mê không phải ngày một ngày hai. Cho nên lần này tôi triệu tập mọi người gấp như vậy cúng chính là vì chuyện này!”
Người ngồi gần phía bên phải là Hoả Phụng mới lên tiếng: “Cửu gia, lẽ nào sẽ có người thay thiếu gia lên nắm công ty và xã đoàn?”
Ngạo Cảnh Lâm im lặng một lúc, một lượt nhìn đủ cả bốn người trước mặt rồi gật đầu: “Phải! Hôm nay tôi đến đây, thay mặt Cẩn báo với mọi người chuyện này!”
Vừa nói xong, Bạch Vũ ở phía sau lấy ra một bìa hồ sơ đưa cho Ngạo Cảnh Lâm. Ông lấy thứ ở trong ra đặt lên bàn, đẩy về trước rồi nói.
“Cẩn đã giao lại tất cả quyền tiếp quản công ty và xã đoàn cho tôi! Đây là hợp đồng bàn giao chuyển nhượng. Mời mọi người xem qua và xác nhận!”
“Cái gì?”
“Chuyện này là thật sao?”
Bầu không khí bắt đầu có chút hỗn loạn, hai người ít tuổi nhất Hoả Phụng và Thiên Lân cầm lấy bản hợp đồng, xác nhận bên trên có con dấu của Ngạo gia và dấu vân tay của Ngạo Lăng Cẩn.
Đến khi Triệu Long xem qua, ông chỉ ngồi yên một chỗ, ngẫm một lúc rồi lên tiếng: “Cửu gia à, thứ lỗi cho tôi vẫn còn một việc thắc mắc…”
“Trong bản hợp đồng có ghi ngày hoàn thành việc bàn giao là 1 tháng 10, cách đây gần nửa tháng nhưng sao trước khi xảy ra chuyện, thiếu gia vẫn không thông báo gì đến toàn bộ anh em trong xã đoàn mà phải đến khi thiếu gia xảy ra chuyện được vài ngày thì mới được công bố?”
Ngạo Cảnh Lâm nghe xong mấy lời này, thái độ vẫn vô cùng thản nhiên. Ông rít một hơi từ tẩu thuốc rồi cười: “Triệu Long, ý chú là có người cố tình dàn xếp chuyện này sao?”
“Tôi cũng không muốn có ý nghĩ như vậy đâu Cửu gia! Chỉ là, ngài hãy tự xem đi…”
Triệu Long đưa bản hợp đồng ra trước, chỉ vào chỗ vân tay của Ngạo Lăng Cẩn: “Dấu mực này vẫn còn rất đậm, có lẽ chỉ vừa được in lên khoảng hai đến ba ngày gần đây thôi! Cửu gia, có phải… nó được in lên sau khi thiếu gia hôn mê hay không?”
“Hôn mê thì làm sao tự lăn tay được?” Thiên Lân lên tiếng xen vào.
Đến đây thì ai nấy cũng đều hiểu ra ngụ ý trong lời nói của Triệu Long, đồng loạt đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Ngạo Cảnh Lâm.
Trôi qua vài giây, Ngạo Cảnh Lâm đột nhiên bật cười, âm thanh cực kỳ tàn ác: “Mấy người có từng nghe qua câu, thông minh quá cũng là một cái tội chưa?”
“Trong xã hội này, đôi khi có những thứ dù là mình biết rất rõ nhưng vẫn phải xem như mù mà bỏ qua. Có như vậy… thì mới tồn tại được lâu ở cái chỗ này!”
Ngạo Cảnh Lâm vừa dứt lời, ở sau đầu của bốn người kia đã có bốn họng súng kề sát. Tất cả đàn em có mặt cũng đồng loạt móc súng ra, cảnh tượng căng thẳng đến mức nghẹt thở.
“Ngạo Cảnh Lâm, ông thực sự là người đứng sau tất cả chuyện này?”
Bắc Đại tức giận đứng lên, nhưng họng súng ở phía sau đã lên đạn, truyền đến cảm giác rợn người khiến hắn khựng lại.
“Chỉ trách đứa cháu kia của tôi quá bất tài mà thôi!” Ngạo Cảnh Lâm ngã lưng ra sau, thoải mái nhả một hơi thuốc dài.
Bỗng nhiên, bên ngoài có giọng nói truyền vào, cắt đứt sự thoải mái ấy trong phút chốc.
“Cậu nói như vậy, con sẽ buồn lắm đấy!”