Phải mất một lúc lâu, Hà Xuyến mới có thể tường tận kể rõ mọi việc cho Mịch Chi nghe. Sau khi nghe xong, gương mặt Mịch Chi ngây ra vài phần, tập trung suy nghĩ vài điều.
Giữa cô và cái người được gọi là Lôi ảnh đế đó vốn dĩ không hề quen biết, tại sao lại nhọc lòng tốn công với cô trong suốt năm năm trời. Việc cô được lưu lại bệnh viện trong thời gian dài với số nợ viện phí ấy cũng là nhờ có anh ta lên tiếng. Bởi vì bệnh viện ấy cũng là của Lôi gia thành lập ra.
Chính vì Tử Lạc mờ ám làm ra mấy việc như vậy mới nảy sinh tin đồn không đúng giữa cô và hắn. Tuy Mịch Chi thực sự rất cảm kích việc hắn đã giúp đỡ gia đình cô, nhưng bản tính của cô một là một, hai là hai, trắng đen cần phải rõ ràng. Cô cảm kích hắn nhưng không đồng nghĩa nhắm mắt đứng nhìn bản thân và gia đình bị kéo vào mớ thị phi rắc rối này.
Đúng lúc suy nghĩ trong đầu Mịch Chi rời rạc dần thì trên tivi lại phát tin tức về Tử Lạc. Biên tập viên đang đưa tin về việc buổi casting vai nữ chính trong bộ phim đầu tư siêu khủng sắp tới của Tử Lạc. Đó là dự án phim cổ trang có tên Độc sủng Hoàng phi, được xem là dự án phim có mức chi phí đầu tư cao nhất tính đến thời điểm này với số tiền lên đến sáu trăm triệu Nhân dân tệ.
Nhưng thứ mà Mịch Chi quan tâm không phải là bộ phim kia hay số tiền đầu tư khổng lồ ấy, mà cô chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh Tử Lạc đang xuất hiện trên màn ảnh. Trong bản tin, hắn đang từ bên ngoài bước vào hội trường của buổi họp báo. Phóng viên vây quanh đen kịt, ánh đèn chớp tắt từ hàng trăm chiếc máy ảnh liên tục nhá lên khiến cô nhíu mày.
“Con sẽ đến gặp anh ta để hỏi rõ mọi chuyện!”
Mịch Chi chợt nói làm Hà Xuyến giật mình: “Tiểu Mịch, con đang đùa sao?”
“Không! Con không đùa!” Mịch Chi quay qua nhìn bà, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Hà Xuyến khổ sở nói: “Nhưng con làm sao mà gặp được cậu ta chứ? Mấy chỗ đó đâu phải cứ muốn vào là vào, hơn nữa cậu ta là ảnh đế, là đại thiếu gia, không phai một người bình thường như con nói gặp là gặp được đâu!”
Trước mấy lời này, Mịch Chi im lặng một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Ngày mai con sẽ tham gia buổi casting!”
“Không được!”
Mịch Tẫn phản đối, giọng có chút gay gắt: “Mục tiêu của cậu ta là con, nếu con đi casting gì đó, lỡ như cậu ta nhắm trúng con thật thì phải làm thế nào? Cậu ta tiếp cận con lâu như vậy, chắc chắn có ý đồ không minh bạch!”
“Cha…”
Mịch Chi nắm tay ông, mỉm cười trấn an: “Con gái của cha không phải là người dễ bị ức hϊếp, con không thể để bản thân và gia đình chúng ta mang tiếng dựa dẫm Lôi gia mãi như thế được! Chuyện này con đã quyết định rồi, con nhất định phải làm cho rõ!”, nói xong liền đứng dậy đi vào phòng, mặc cho Mịch Tẫn đứng đó gọi liên tục cũng không quay lại.
Hà Xuyến thấy chồng như vậy, mới kéo tay ông: “Ông à, bình tĩnh đi!”
Vuốt lên ngực Mịch Tẫn vài cái, thấy ông đã thở nhẹ lại bà mới nói tiếp: “Tiểu Mịch nói cũng không sai đâu. Chính ông cũng đã dạy nó từ bé là sống trên đời này hoặc là mình sai, nếu mình không sai thì đừng bao giờ để người khác ức hϊếp đổ tội. Ông nhìn nó đi, trước đây yên ổn biết bao, đột nhiên tỉnh dậy sau mấy năm cuộc sống lại đảo lộn hết cả lên. Ông cứ để cho nó đi đi, tôi tin con bé giải quyết được!”
Nhờ mấy lời này của Hà Xuyến, mối lo trong lòng Mịch Tẫn mới dần lắng xuống. Bản tính đứa con gái này vốn dĩ đã rất cứng đầu, một khi đã quyết chuyện gì rồi thì khó mà thay đổi. Ông cũng hiểu tính tình con gái, cho nên cũng không muốn nói gì thêm nữa.
Trở về phòng, Mịch Chi đi đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục suy nghĩ về việc lúc nãy. Trong đầu không biết có phải đã bị quấy đến phát ngốc hay không mà cô chỉ toàn nghĩ đến cái tên Tử Lạc ấy, có làm thế nào cũng không vứt ra được. Bất lực từ trong suy nghĩ, Mịch Chi nhất thời nằm dài ra bàn, ngón tay đặt trên quyển sách khẽ gõ gõ vài cái, động tác vô cùng lười biếng.
Đột nhiên di động trong túi run lên mới làm cô phân tâm khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Lấy di động ra xem mới thấy mình vừa nhận được một email mới. Mịch Chi cảm thấy có chút quái lạ khi thấy địa chỉ gửi đến có tên của tập đoàn giải trí Thiên Tư.
Trong lòng từ đâu dâng lên cảm giác khá căng thẳng, do dự một lúc mới quyết định mở thư lên. Mở đầu là lời chào hỏi rất lịch sự từ một người tên A Hoa.
《Chào cô Mịch, tôi là A Hoa –thư ký của tổng giám đốc tập đoàn giải trí Thiên Tư. Hôm nay tôi thay mặt tổng giám đốc mời cô Mịch đến tham dự buổi casting vai nữ chính trong bộ phim cổ trang dài tập Độc sủng Hoàng phi. Chi tiết sau đó chúng ta sẽ trao đổi rõ hơn sau khi kết thúc buổi casting. Cảm ơn cô!》
“Casting…casting ư?”
Mịch Chi lẩm bẩm một mình, vô thức lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Trước đây cô không tin vào hai từ trùng hợp, nhưng bây giờ thì cô đã tin một chút rồi. Nếu không phải trùng hợp thì tại sao khi cô đang bù đầu nghĩ về việc casting để nhân cơ hội gặp Tử Lạc là email này liền được gửi đến đúng lúc như vậy?
Rốt cuộc chuyện giữa cô và Tử Lạc là trùng hợp hay là duyên số, cô cũng không biết được. Cảm giác duy nhất bây giờ, chính là trái tim cứ nhảy loạn không yên, phút chốc khiến cả l*иg ngực tràn ngập loại cảm giác thấp thỏm kỳ lạ. Như thế nó khiến cô sợ hãi muốn tránh xa nhưng lại không đủ sức để cưỡng lại mà muốn điên cuồng lao vào khám phá.
Chỉ vừa tỉnh dậy ít ngày mà thôi lại phải hứng chịu hàng loạt sự việc thế này, Mịch Chi thực sự đã sắp bị vây đến phát điên rồi.
…
Mới hơn tám giờ sáng, trước cửa tập đoàn Thiên Tư gần như đã bị vây kín. Số người đến tham gia ghi danh casting đứng nối nhau thành hai hàng dài ra đến ngoài vỉa hè. Lực lượng an ninh túc trực từ trong ra ngoài, tránh để việc chen lấn xô đẩy không hay xảy ra ngay tại cửa công ty.
Mịch Chi bước xuống xe buýt, đứng từ xa đã phải kinh ngạc vì cảnh tượng đông nghẹt ở phía trước. Hôm nay cô diện áo phông trắng tay dài đơn giản phối cùng quần jean lưng cao ôm sát cơ thể, đi giày thể thao, còn không quên đội thêm mũ lưỡi trai và khẩu trang. Không phải cô cho mình là người nổi tiếng, sợ người ta dòm ngó. Chẳng qua cô không muốn gặp phải bất cứ phiền phức gì khi đến đây, it nhất là cho đến khi cô trực tiếp vào ghi danh trong đại sảnh.
Mịch Chi hít một hơi sâu, kéo thấp nón xuống rồi bắt đầu đi về phía trước. Mặc dù cô đã nhận được thư mời tham dự của chính tổng giám đốc công ty, nhưng thú thật cô cũng không rõ mình sẽ đi đâu, cũng không biết có cần phải đến ghi danh rồi mới vào được hay không. Cho nên cô không vội vào trong mà đứng chung vào nhóm người đông đúc như kiến.
Đứng chưa được bao lâu, bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến, nhỏ giọng hỏi cô: “Cho hỏi, cô có phải là cô Mịch không?”
Mịch Chi thoạt đầu là ngạc nhiên, cô đã che chắn rất kĩ rồi kia mà, nhưng vẫn bị nhận ra ư?
Nhìn người đàn ông trước mặt, Mịch Chi mới thấy tấm thẻ đeo trước ngực anh ta mới biết hoá ra là nhân viên của công ty. Thấy Mịch Chi gật đầu, anh ta mới nói: “Vậy thì mời cô Mịch theo tôi vào trong!”
Ngón tay Mịch Chi hơi đưa ra, chỉ trái chỉ phải, ý hỏi mình không cần phải đứng đây xếp hàng đợi đến lượt hay sao. Nam nhân viên mới cười nói: “Cô Mịch không cần phải đợi. Khác với họ, cô Mịch là được tổng giám đốc chúng tôi mời đến!”
Mịch Chi nghe nhắc đến cụm từ “được tổng giám đốc mời đến” liền hơi giật mình, sợ người xung quanh sẽ nghe thấy mà hiểu lầm. Cô không hỏi thêm nữa, nhanh chóng theo chân nam nhân viên đi vào trong công ty. Anh ta không đưa cô vào bằng cửa chính mà thông qua cửa phụ ở sảnh B. Mịch Chi hiểu, có lẽ là tránh để người khác hoài nghi và bàn tán sau lưng.
Nhưng mà làm như vậy khiến Mịch Chi đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng khác nào như đang “đi vào bằng cửa sau” vậy. Ngay lúc Mịch Chi quay lưng đi với nam nhân viên, cô không biết rằng trong số hàng dọc thứ nhất có một cô gái đang chằm chằm nhìn theo.
Ánh mắt vô cùng tò mò, lẩm bẩm nói ra tên cô: “Chị Tiểu Mịch?”