Ám Hương

Chương 117

Trong suy nghĩ của Phùng Ái Ninh nhất thời không kịp hình dung được chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Ngay tại đây, ngay ở căn nhà của em trai cô lại xuất hiện một cô gái mà ai cũng từng cho là đã mất tích gần bảy năm qua.

Đôi giày cao gót chậm rãi tiến về phía Trạch Lam, Phùng Ái Ninh dừng lại ngay trước mặt. Tận mắt nhìn thật kĩ từ trên xuống dưới, cô khó hiểu hỏi: “Lưu Trạch Lam, thực sự là cô sao?”

“Chị Miu!” một tiếng gọi tên thật nhỏ trong miệng Trạch Lam đủ để Phùng Ái Ninh nghe thấy, cũng đủ cho Phùng Ái Ninh khẳng định điều cô đang nghĩ là đúng.

Người đứng trước mặt cô bây giờ chính xác là Lưu Trạch Lam - người đã khiến Nóng bỏng của cô bị rối tung lên chỉ sau một đêm.

Hàng mi đậm đen bởi mascara thoáng run lên, Phùng Ái Ninh khó chịu lên tiếng: “Cô dường như biến mất khỏi trái đất này đã gần bảy năm. Tại sao bây giờ cô lại xuất hiện ở đây, ở ngay chính căn nhà này kia chứ?”

“Rắc rối cô mang đến cho tôi vẫn chưa đủ sao? Nay cô còn muốn rắc rối ấy gieo lên người em trai tôi?”

Giọng Phùng Ái Ninh đột ngột gắt gỏng, Trạch Lam có thể cảm nhận được sự tức giận đang toát ra từ ánh mắt của cô ta. Nhưng Trạch Lam cùng vì thế mà không rõ, sự tức giận của Phùng Ái Ninh từ đâu mà ra.

Cô ngập ngừng: “Chị Miu, chị đang nói gì tôi không hiểu?”

“Cô còn không hiểu!?” Phùng Ái Ninh tiếp tục nổi giận, cô lại hỏi: “Vậy cô có mặt ở căn nhà này để làm gì?”

Trạch Lam căn bản vẫn chưa rõ, thật lòng trả lời: “Tôi chỉ là đang treo đèn l*иg lên cửa mà thôi.”

Nghe đến đây, Phùng Ái Ninh đột nhiên bật cười, âm thanh vừa tức giận lại vừa bất lực.

“Rốt cuộc chị em tôi đã nợ gì cô chứ Lưu Trạch Lam? Tại sao lúc xưa cô đã báo hại tôi suýt mất cả hộp đêm, bây giờ thì cô tìm đến em trai tôi để làm gì nữa đây?”

“Em trai…” Trạch Lam mơ hồ lẩm bẩm, trong đầu phút chốc nhận ra điều mà Phùng Ái Ninh đang nói.

Nhưng khi cô còn chưa kịp mở miệng, thì Phùng Ái Ninh đã giận dữ quát lớn: “Nơi mà cô đang đứng là nhà của em trai tôi. Chính là Phùng Bách Thâm, cô hiểu rồi chứ?”

“Coi như tôi xin cô, tránh xa nhà họ Phùng chúng tôi ra một chút!”

Phùng Ái Ninh nóng nảy như muốn mắng chửi, bất ngờ từ sau lưng truyền đến giọng nói nam trầm mang đầy khó chịu: “Chị đang làm gì vậy?”

Nhận ra giọng nói này là của ai, Phùng Ái Ninh đã rất vui mừng trong lòng, vội xoay mặt muốn kêu lấy: “Bách Thâm…”

Nhưng trái ngược với cô, gương mặt Bách Thâm quá mức lạnh nhạt, hơn nữa còn phảng phất giận ý. Anh dừng lại ngay trước mặt Phùng Ái Ninh, đanh giọng nói như cảnh cáo: “Tiểu Thất không làm gì sai để chị có thể đứng đây trách mắng cô ấy. Ái Ninh, chị nói đến đây để thăm tôi kia mà. Vào nhà rồi nói chuyện!”

“Bách Thâm, em gọi cô ta là gì? Tiểu Thất ư?” Phùng Ái Ninh nhíu mày, giọng nói càng lúc càng trở nên căm ghét.

Bách Thâm vẫn giữ một vẻ điềm tĩnh, anh kéo tay Phùng Ái Ninh muốn dẫn cô vào trong nhà. Thờ ơ nói: “Đủ rồi, vào trong rồi chúng ta nói tiếp!”

“Ai đó có thể nói cho tôi biết, chuyện gì đang diễn ra được không?”

Giọng nói đột nhiên cất lên cách đây không xa khiến ai cũng thoáng nhìn lại. Trạch Lam vẫn đứng ngay trước cửa nhà Bácn Thâm, hoang mang vây kín xung quanh làm cô nhất thời im lặng như thóc.

Trước mắt cô, bóng dáng Giang Triết Hàn đang chậm rãi tiến đến gần. Hắn nhìn sang Phùng Ái Ninh, giọng nói có chút kinh ngạc: “Ồ, tôi còn tưởng là ai đang to tiếng ở đây. Hoá ra là bà chủ của Nóng bỏng!”

“Lâu rồi không gặp, hộp đêm của cô vẫn làm ăn tốt chứ?”

Câu hỏi không chút thiện ý của Giang Triết Hàn làm Phùng Ái Ninh ngầm tức trong lòng. Nhưng có một chuyện cô cũng không ngờ đến, đó là ngay cả hắn cũng có mặt ở đây. Rốt cuộc chuyện ngớ ngẫn gì đang diễn ra thế này? Tại sao cả những con người này lại đột ngột gặp nhau vào đúng một chỗ và đúng một thời điểm?

Đầu óc của Phùng Ái Ninh trong một lúc bị xoay như chong chóng, cô nhìn vào thái độ của Giang Triết Hàn, hắn đang nắm chặt lấy tay Trạch Lam. Rõ ràng mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn chưa hề rạn nứt. Vốn dĩ biết rõ mối hận năm xưa giữa Bách Thâm và hắn, cho nên cô càng không khỏi lo sợ khi thấy Bách Thâm có liên can đến Trạch Lam. Tệ hơn, còn có cả sự xuất hiện của hắn ngay tại thôn này.

Đôi mắt căng thằng nhìn vào Giang Triết Hàn, sau đó lại chuyển sang Trạch Lam. Phùng Ái Ninh nén giận nói: “Tránh xa em trai tôi ra!”

Giang Triết Hàn nhếch môi, nét ngạo mạn trên môi hắn vẫn luôn là thứ khiến người khác vừa khó chịu vừa e dè. Hắn khản giọng, hệt như cảnh cáo: “Có điều này có lẽ tôi phải nói cho cô rõ. Phùng Ái Ninh, không phải chúng tôi đu bám em trai cô. Mà chính là em trai cô, anh ta không chịu buông bỏ ý định trong lòng mình.”

Kéo Trạch Lam rời khỏi bậc thềm, hắn vừa đưa cô đi khỏi đây vừa nói thêm một câu: “Tốt hơn hết cô nên quản lại đứa em không biết lượng sức của mình. Đừng nói tôi không nhắc nhở anh Phùng Bách Thâm. Mười năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, thứ gì không nẳm trong khả năng của mình thì đừng cố sức miễn cưỡng. Kết quả cuối cùng sẽ không tốt đâu!”

Phùng Ái Ninh giận đến mức đỏ cả mặt, bóng dáng Giang Triết Hàn đã khuất dạng nhưng dường như sự kiêu căng đầy nguy hiểm của hắn vẫn còn phủ đặc khắp không gian xung quanh. Cô quay sang, chỉ thấy sắc mặt Bách Thâm thản nhiên vô cùng.

Vì vậy, mà lại càng trở nên tức giận: “Bách Thâm, rốt cuộc em có chịu giải thích cho chị biết chuyện này là sao cơ chứ?”

Bách Thâm không nhìn cô, chỉ đi vào bên trong ném bừa xâu chìa khoá lên bàn. Giọng nói vẫn chất đầy lạnh nhạt: “Chuyện rất dài, vào trong nhà ngồi xuống đã rồi tôi sẽ kể cho chị biết.”

[…]

“Này, xếp hàng ngay ngắn vào!”

Tiếng của mấy tên quản giáo quát thào ầm ĩ, họ liên tục dùng những chiếc dùi cui bằng kim loại đập mạnh lên các cột sắt, tạo nên bầu không khí ồn ào đầy căng thẳng.

Lâm Thiện Bào - một tên tù nhân lĩnh án đã được bốn năm, tay bê khay cơm trưa đến chiếc bàn bên góc tường rồi đặt xuống.

Cẩn thận nói: “Lão đại, cơm của anh.”

Giang Cẩn Quỳ xúc một thìa đưa lên miệng, tâm trạng dạo gần đây khá tốt mới khiến thìa cơm tù này hôm nay nuốt trôi dễ dàng. Ngón tay trên bàn khẽ nhịp, ánh mắt cơ hồ nheo lại tựa như đang toan tính.

Vừa nuốt xuống một ngụm thức ăn, anh nhếch môi lẩm bẩm đầy nóng giận: “Không ngờ các người vẫn có thể sống tốt như vậy! Mày giỏi lắm Triết Hàn, người mất tích gần bảy năm mày cũng tìm ra được.”

“Lão đại, anh khát nước không?” Lâm Thiện Bào nhỏ giọng hỏi.

Giang Cẩn Quỳ không đáp, chỉ thuận tiện gật đầu. Lâm Thiện Bào nhanh nhẹn chạy đi rót ngay cho anh một ly nước trà sau đó quay trở lại. Không may trên đoạn đường không xa lại vô tình va phải một tên khác vừa mới từ bên ngoài đi vào.

Lâm Thiện Bào còn chưa nhìn lên xem mình đã va phải ai thì tên đó đã rất hung hăng mà to tiếng mắng chửi: “Con mẹ nó, mày mù sao thằng kia? Đi đứng kiểu gì thế hả, ướt cả người tao rồi đây này!”

Ngẩng mặt, Lâm Thiện Bào mới có chút hoảng hốt khi nhận ra kẻ mà cậu va phải là ai. Trại hướng nam thì có Giang Cẩn Quỳ, hiển nhiên trại hướng bắc cũng có Khưu Mã. Nhưng rõ ràng Khưu Mã ở trại bắc, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở phòng ăn của trại nam làm gì?

“Xin lỗi.” Lâm Thiện Bào ngắn gọn nói, vừa muốn quay đi thì cổ áo phía sau đã bị nắm lại.

Giọng nói khàn khàn của Khưu Mã lần nữa cất lên: “Thằng ranh con, không có chút phép tắc gì. Đúng là cái bọn ở trại nam, không kẻ nào ra hệ thống!”

“Này, bỏ tay ra! Hai người muốn làm loạn ở đây à?” tiếng đập lên bàn sắt rầm rầm của đám quản giáo vang rền cả một khu.

Giang Cẩn Quỳ vẫn ngồi yên một chỗ, đưa mắt quan sát tình cảnh hỗn loạn đang diễn ra cách mình không xa. Sau một hồi, anh mới thấy Lâm Thiện Bào từ từ đi về phía mình. Tên đang ngồi cạnh bên anh bây giờ mới nói nhỏ vào tai: “Lão đại, tên đó là Khưu Mã. Hắn ta nắm bên phía trại bắc, bọn chúng hạy gọi hắn là Mã Đầu. Nghe đâu hôm qua hắn đánh một tên nào đó bị gãy xương hàm cho nên bị chuyển sang trại nam chúng ta một thời gian.”

“Mã Đầu sao? Nghe chẳng có chút thú vị gì!” Giang Cẩn Quỳ nhạt nhẽo nhếch cười.

Lâm Thiện Bào trong bộ dạng gấp gáp, gương mặt còn chưa rút đi sự hoảng sợ vừa rồi. Đặt ly nước lên bàn, cậu ta gượng cười: “Lão đại, nước của anh.”

“Đuọc rồi Bào nhỏ! Biết nhẫn nhịn như vậy là rất khôn khéo. Ly nước này của cậu bị vơi mất chút ít có đúng không?”

Lâm Thiện Bào mặc dù không rõ ý của Giang Cẩn Quỳ, nhưng vẫn gật gù hai lần.

Anh bật cười, ánh mắt nhìn vào Khưu Mã đang đứng lấy cơm trưa ở phía xa. Ác ý nói: “Cậu làm đổ nó ở đâu, thì nhất định phải lấy lại! Hiểu chứ?”

Sau giờ ăn trưa và thời gian làm lao động, đến sáu giờ tối các tù nhân sẽ được quyền tắm gội sạch sẽ. Bên trong phòng tắm tập thể rộng hơn hai trăm mét vuông, hàng chục tù nhân đang thay phiên tắm rửa. Khưu Mã từ bên ngoài đi vào, khăn lông vắt trên vai, tay cầm một chậu đồng. Hắn nhắm đại một tên nào đó trong này, mạnh tay đẩy tên đó ra khỏi khu vực vòi nước.

Tên tù nhân vừa bị chiếm chỗ liền nổi nóng: “Mày làm gì vậy thằng kia? Đã đến lượt mày vào tắm chưa mà còn tranh chỗ người khác.”

“Rồi mày định làm gì tao?” giọng Khưu Mã cất lên đầy thách thức. Hắn đẩy vào vai tên kia, hất mặt cao giọng: “Tao thích tắm lúc nào, mày có quyền quyết định sao?”

Vài tên đàn em xung quanh cũng cùng lúc hùa nhau lên tiếng, xô đẩy: “Cút đi! Không muốn ăn đòn thì khôn hồn cút ngay cho tụi tao.”

Hết cách, bị chèn ép thế này đành khiến tên tù nhân kia bỏ cuộc mà ngậm tức rời khỏi. Trong vòng khoảng năm phút, không gian trong phòng tắm đều bị Khưu Mã làm cho trở nên không thoải mái. Mấy tên khác dù ghét nhưng cũng không dám hó hé nửa lời, phần vì biết hắn khét tiếng bên trại bắc bấy lâu. Phần vì hắn quá to con, dáng dấp vô cùng bặm trợn hung ác. Nếu ngộ nhỡ chọc hắn nổi giận, ăn một quả đấm của hắn có lẽ sẽ mất mạng như chơi.

Mười phút trôi qua, Khưu Mã và bọn đàn em vẫn chưa có ý định rời khỏi phòng tắm. Bọn chúng dường như cố tình chiếm hết đa phần buồng tắm ở đây, khiến các tù nhân khác mỗi lần vào cũng không vào được mấy người.

Lúc này, khi một tốp tù nhân khác vừa rời đi thì bọn người của Giang Cẩn Quỳ mới bước vào. Vừa nhìn thấy anh, một hai tên tù nhân còn đang đứng dưới vòi nước cũng phải lật đật cúi đầu chào một lần.

Chỉ có đám người của Khưu Mã và hắn, vẫn đang nhắm mắt gội đầu một cách thoải mái dưới vòi nước. Giang Cẩn Quỳ không nói một lời, một mạch đi thẳng đến phía Khưu Mã, dùng hết sức tung một cú đá thẳng ngay vào lưng hắn khiến hắn ngã sấp mặt vào tường.

Bị tấn công một đòn quá bất ngờ, Khưu Mã vẫn chưa lấy lại bình tĩnh mà nhăn mặt kêu lên đau đớn: “Mẹ kiếp, thằng chó nào dám…”

“Là tao!” giọng Giang Cẩn Quỳ trầm khàn cất lên.

Bọn đàn em của Khưu Mã vừa muốn nhào đến đã bị đám người của Giang Cẩn Quỳ cản lại, đe doạ muốn đánh. Người của Giang Cẩn Quỳ rất đông, phút chốc cả bọn đàn em của Khưu Mã đã bị chế ngự chỉ biết đứng tầm ngoài mà nhìn.

Khưu Mã vốn tính hung hãng, bị đánh một cú như vậy khiến hắn nổi điên. Hắn đứng dậy, lao đến muốn một lúc đánh chết Giang Cẩn Quỳ mới hả dạ. Nhưng dù hắn to lớn, thì động tác lại khá chậm chạp. Cú đấm của hắn để Giang Cẩn Quỳ tránh được, sau đó rất nhanh liền bị anh ghì chặt lấy cổ mà kéo xuống, đầu gối từ dưới lại thúc lên mặt hắn một phát thật mạnh.

Khưu Mã ngã nhào ra sau, thân thể cao lớn đè lên mấy chậu đồng bên dưới sàn gạch khiến chúng văng ra rồi kêu lên côm cốp. Hắn đau đến mức choáng váng, máu mũi, máu miệng tuôn ra đầy mặt.

Hắn cố gượng dậy, bộ dạng trông thảm hại vô cùng.

Giang Cẩn Quỳ đứng trước mặt hắn, sảng khoái bật cười: “Một kẻ như mày mà cũng nắm được trại bắc sao? Vậy ra bọn người bên trại bắc mới là một bọn không ra gì! Mã Đầu, mày thực sự có bản lĩnh đến vậy?”

“Con mẹ mày, thằng khốn!” Khưu Mã giận điên người, hắn vung những cú đấm tới tấp về phía Giang Cẩn Quỳ. Anh tuy tránh được, nhưng ở lần tiếp theo để hắn tóm được cổ áo phía sau. Khưu Mã liền mạnh tay xé rách, sau đó mất hết bình tĩnh mà vừa chửi vừa đánh.

Động tác của hắn rõ khiến Giang Cẩn Quỳ nhàm chán, anh đợi cho lần tung đòn kế tiếp của hắn đánh mạnh về trước, bản thân lại tránh sang một bên sau đó rất nhanh dùng cánh tay siết chặt cổ hắn mà vật xuống.

Khưu Mã ho khù khụ, thân thể to lớn giãy giụa dưới sàn gạch ướt sũng. Giang Cẩn Quỳ dùng thế khoá cứng người hắn, sức lực anh dùng không hề nhẹ, đến mức trên trán Khưu Mã đã nổi đầy gân xanh.

Buông hắn ra, Giang Cẩn Quỳ khinh bỉ nói: “Mày muốn nắm trại nam à? Mày nghĩ, mày có mấy cái mạng để chết đây Mã Đầu?”

Vừa dứt lời, Giang Cẩn Quỳ đã cầm chậu đồng liên tục đánh thẳng vào mặt Khưu Mã. Ánh mắt tàn ác, hành động dứt khoát không có chút nương tay. Bóng lưng in đậm hình ảnh hắc long thoáng mập mờ ẩn hiện sau chiếc áo tù đã bị xé rách, một tay nắm đầu Khưu Mã, một tay cứ đều đặn đưa lên rồi vung thẳng xuống dưới. Những âm thanh ghê rợn thay nhau vang ngập cả phòng tắm, sàn gạch ướt đẫm bắt đầu nhuộm thêm sắc đỏ đầy tanh tưởi.