Hoàn Tử Hư rất là tò mò về Úc Hoa, chiến lược hắn châm ngòi đốt quan hệ của người áo đen và Tổ Chức Thủ Hộ, xét cho cùng thì cũng bị hủy từ trên người Úc Hoa.
Hắn cho rằng khi Úc Hoa ở trong một phòng làm việc toàn là kẻ phá hoại và người thủ hộ này thì nhất định là có địa vị thấp nhất, ông chủ Chân Lê cùng một giuộc với giám đốc Nguyên Lạc Nhật hẳn là có thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến Úc Hoa hằng ngày, cho nên mới khống chế hai người gửi cho Úc Hoa cái loại tin nhắn này.
Điều này bắt nguồn tự việc coi khinh người thường của sấm quan giả trong cá cửa ải, đa mưu túc trí như Hoàn Tử Hư cũng không thể ngoại lệ. Khi hắn theo dõi Úc Hoa và người yêu của anh, hắn đã phát hiện Úc Hoa là một người có ham muốn khống chế mạnh mẽ, chỉ số thông minh rất cao, thậm chí là người có chút u ám, ham muốn không chế người yêu của anh đã đạt đến trình độ sởn tóc gáy.
Tuy nhiên lúc ấy Hoàn Tử Hư cho rằng việc ham muốn khống chế trong các mối quan hệ gia đình chính là biểu hiện của sự thiếu thiện chí trong công việc, nếu trong một mối quan hệ làm việc nhóm không được thỏa mãn, thì phải bù lại việc này trong các mối quan hệ khác, điều này rất là phổ biến.
Sự khinh thường đối với Úc Hoa chính là nguyên nhân thất bại cho hành động lần này.
Úc Hoa không chỉ trấn áp hai vị sấm quan giả, mà ngay cả người thủ hộ Liên Vũ Phàm lúc trên đường đi đến phòng làm việc đã dặn dò Hoàn Tử Hư: "Chúng tôi đã quyết định rằng cậu sẽ trở thành giám đốc kinh doanh của công ty, nhưng mà cần phải xem xét tình hình cái đã, Úc Hoa là giám đốc nhân sự, hợp đồng thuê người và con dấu đều nằm trong tay anh ta, chờ đến khi tới phòng làm việc nói không chừng anh ta sẽ phỏng vấn cậu một lần nữa. Cái người này có chút...... Hazzz, tới rồi thì cậu sẽ biết. Hãy nhớ lấy một điều, mặc dù chúng ta là làm việc bí mật, nhưng cũng yêu cầu môi trường làm việc thoải mái, nếu cậu muốn làm việc thoải mái thì tốt nhất nên nghe theo lời Úc Hoa."
Những lời này khiến cho Hoàn Tử Hư rất bất ngờ, hắn vẫn luôn cho rằng sở dĩ Úc Hoa sở có thể áp chế được hai người Chân Nguyên là bởi vì chủ yếu hai người họ là kẻ phá hoại mắc sai lầm, trong phòng làm việc có Liên Vũ Phàm trấn áp, nhất định Liên Vũ Phàm sẽ chiếu cố người thường là Úc Hoa, bởi vậy cho nên hai người Chân Nguyên mới đối với Úc Hoa vô cùng khách khí.
Nhưng khi nghe thấy những lời này của Liên Vũ Phàm...... Chẳng lẽ ngay cả người thủ hộ cũng bị Úc Hoa trấn áp sao? Rốt cuộc là địa vị của anh ta trong phòng làm việc là cái gì?
Trong lòng mang nghi vấn, Hoàn Tử Hư đi tới phòng làm việc, thấy được thái độ làm việc của Úc Hoa.
Anh ta cầm bút, ngồi lên chiếc ghế ông chủ tốt nhất trong văn phòng, chất vấn Liên Vũ Phàm tại sao lại nhân danh anh ta, qua mặt giám đốc nhân sự thể thuê nhân viên.
Liên Vũ Phàm nói: "Năng lực làm việc của Hoàn Tử Hư rất mạnh, cậu ấy từng là nhà vô địch bán hàng, cũng là nhân tài tự ông chủ Chân tự mình đào tạo."
Nghe thấy Liên Vũ Phàm nhắc tới tên mình, Chân Lê không khỏi rụt cổ lại, cái tên ông chủ là hắn đây thật sự là muốn buông tay rút khỏi cõi đời này mà.
"Đưa sơ yếu lý lịch cho tôi xem." Úc Hoa nói, "Chân Lê đúng là ông chủ, tạm nghỉ học đại học để khởi nghiệp, dũng khí rất đáng khen, nhưng cậu ta cũng thừa nhận là chính mình thiếu kinh nghiệm xã hội, để phòng ngừa bị lừa gạt bởi những người lòng dạ khó lường, cậu ấy sẵn sàng để tôi trấn áp ở cửa, trên hợp đồng giấy trắng mực đen có viết điều này."
"Đúng đúng đúng! Có viết, đều nghe anh hết." Chân Lê lập tức chân chó nói.
Liên Vũ Phàm cũng vội vàng trình lên một tờ sơ yếu lý lịch do Tổ Chức Thủ Hộ giả mạo suốt đêm cho Hoàn Tử Hư, hệ thống cấp cho Hoàn Tử Hư một thân phận là một người mới tốt nghiệp cấp 2, cha không thương mẹ không yêu, chỉ có một người anh em (Phong Khôi) nâng đỡ, mà cái sơ yếu lý lịch này thì hoàn toàn không thể dùng.
Úc Hoa lật xem sơ yếu lý lịch của hắn, nhìn thấy trường đại học mà hắn đã tốt nghiệp thì bật cười, ném sơ yếu lý lịch lên trên bàn rồi nói: "Thậm chí còn không phải là 985 hay 211, là sao đây?"
"Tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp đúng là nên xem xét đế trường tốt nghiệp, nhưng đối với những người có kinh nghiệm làm việc, hiệu suất mới là đạo lý." Liên Vũ Phàm nói.
Úc Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, mở laptop công việc ra, lên internet tìm kiếm một vòng, mở một đoạn video rồi xoay laptop về hướng Liên Vũ Phàm.
Đoạn video chính là buổi ghi hình phát sóng trực tiếp khi Chân Lê phỏng vấn Úc, chỉ thấy Chân Lê kiêu hãnh như một con chim công, mặc áo choàng màu trắng nhã nhặn, trong tay còn phe phẩy chiếc quạt, ngạo nghễ nói với chiếc gương: "Ở đây chúng tôi thông báo tuyển dụng, yêu cầu phải là sinh viên tốt nghiệp đại học top 3 trở lên."
Còn phối hợp với đạn mạc【 đúng đúng đúng, phòng làm việc của chúng tôi yêu cầu khá khắt khe, người bình thường thì chướng mắt điều đó 】.
Liên Vũ Phàm quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Chân Lê một cái.
Chân Lê càng rụt đầu thấp hơn, hắn nhớ đến dáng vẻ ưu nhã mỹ lệ cao ngạo của mình trong video, ôi...... Đã là quá khứ rồi.
"Còn phải thông thạo năm loại ngôn ngữ trở lên."
"Còn có ba năm kinh nghiệm là giám đốc điều hành cấp cao của 100 công ty hàng đầu trong nước."
"Điều tôi cần là một người có thể hợp tác và phấn đấu lâu dài với tôi!"
Trong video là hình ảnh Chân Lên với dáng vẻ đẹp trai, tóc dài phiêu dật và trang phục cổ trang màu trắng, còn nói nhiều, còn trong thực tại là hình ảnh Chân Lê càng đổ nhiều mồ hôi hột trên trán, hắn từ cúi đầu đến khom lưng lại đến uốn gối, khoảng cách quỳ xuống đất chỉ còn cách 1cm, không có thật sự quỳ xuống là vì thảm mát xa đặt chưa đúng chỗ.
"Tôi cho rằng đây là tiêu chuẩn thuê người của công ty," Úc Hoa cười nhạt với Chân Lê, "Nguyên Lạc Nhật bằng cấp không đủ, nhưng chúng ta đều biết, thân phận thật của cậu ta không phải là một giám đốc, chỉ là người dọn vệ sinh và nuôi chó, cái danh "giám đốc bảo vệ môi trường này" này cũng chỉ là do công ty ít người, gọi cho dễ nghe mà thôi. Hơn nữa bộ dạng hợp đồng của cậu ta là gì, giám đốc Liên cũng biết rõ ràng rồi, không phải sao?"
Liên Vũ Phàm nhìn thấy dáng vẻ Chân Lê trong video nói "Bằng cấp thấp không được" "Không làm việc xuyên quốc gia không được" "Không có kinh nghiệm làm việc không được" "Kinh nghiệm là việc quá tốt cũng không được" "Kết hôn không được", hận không thể bóp chết người nọ như bóp chim cút.
"Lúc trước vào thời điểm mà cậu mở cái văn phòng này, rốt cuộc thì trong đầu cậu chứa cái gì vậy hả?" Liên Vũ Phàm gần như hét lên vào mặt Chân Lê.
"Tôi chỉ muốn khoe tủ quần áo và gương mặt của mình trước ống kính phát sóng trực tiếp mà thôi, Úc Hoa nói rằng anh ấy có thể giúp tôi được nhiều người xem hơn, tôi liền tuyển dụng anh ấy." Chân Lê nhỏ giọng nói.
"Tuy rằng giám đốc Liên là nhân viên do ông chủ không thông qua tôi, nhưng bằng cấp của cậu đầy đủ, cũng xác nhận là có thể nói hơn năm loại ngoại ngữ." Úc Hoa nói.
Liên Vũ Phàm một tinh anh do Tổ Chức Thủ Hộ tỉ mỉ bồi dưỡng, hắn đứng nhất trong cuộc thi quốc gia hàng năm, bản thân cũng là đạt được bằng tốt nghiệp đại học top 1, ngôn ngữ thông dụng của Liên Hiệp Quốc cũng là nội dung cần phải học, sơ yếu lý lịch của hắn thật không chê vào đâu được, thậm chí còn tốt hơn cả Hoa, vẫn còn độc thân, hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu trước đây của Chân Lê, đó cũng là lý do vì sao mà Úc Hoa không gây khó dễ cho Liên Vũ Phàm vào vấn đề đầu vào.
Nhưng Hoàn Tử Hư thì khác.
Úc Hoa thuận miệng hỏi một vấn đề ngoại ngữ, anh đương nhiên là biết khi một sấm qua giả đến thế giới mới, hệ thống sẽ cung cấp ngôn ngữ nơi mà thân thể đó sống, nhưng nếu gặp loại ngôn ngữ khác thì cần phải dùng điểm để đổi máy phiên dịch hoặc là tri thức ngôn ngữ. Hoàn Tử Hư đã mất đi năng lượng hệ thống, có thể hiểu được bao nhiêu ngôn ngữ chứ?
Hoàn Tử Hư không thể trả lời câu hỏi, quả thực trong thế giới song song cũng có những loại ngôn ngữ tương tự, chẳng hạn như tiếng Anh, tiếng Trung, các thế giới khác cũng có, nhưng sau khi trải qua các thế giới khác nhau, ngữ pháp và cách phát âm có sự khác biệt rất lớn, hắn mới tới thế giới này còn chưa đến năm ngày, hắn có thể học ngôn ngữ ở đâu chứ?
"Ồ, giám đốc kinh doanh chỉ nói được một loại ngôn ngữ thôi sao, vậy nếu như cậu gặp doanh nhân nước ngoài thì phải nói chuyện như thế nào đây?" Úc Hoa hỏi.
"Cậu ấy vẫn còn trẻ, có thể học tập!" Liên Vũ Phàm nói giúp cho Hoàn Tử Hư.
"Chỗ này của chúng ta là một công ty, không phải trường học, nếu như muốn học thì mời về trường mà học." Giám đốc nhân sự Úc Hoa nói.
Liên Vũ Phàm còn muốn nói cái gì, Hoàn Tử Hư đã đè lại bờ vai của hắn, lễ phép nói: "giám đốc Liên, cảm ơn anh đã công nhận tôi, nhưng chung quy người phỏng vấn là tôi, kiểm tra cũng là năng lực của tôi, vẫn là để tôi giải thích cho giám đốc Úc đi."
Sau một phen giao phong, Hoàn Tử Hư coi như đã nhìn ra, ngay từ lúc bắt đầu thì hắn đã bị Úc Hoa dắt mũi rồi, xác định hành động theo quy tắc do anh ta vạch ra, căn bản không hề có ý kiến phản kháng.
Dựa theo suy nghĩ bình thường, không cần phải nói đến năng lực của Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật, chỉ có một mình bối cảnh xã hội của Liên Vũ Phàm mới có thể áp chế được Úc Hoa. Rất đơn giản, chỉ cần phô ra cho thấy mạng lưới quan hệ công chúng, tài nguyên, chính sách, sau khi quyền lực bị đập tan, rất khó để Úc Hoa không thỏa hiệp.
Nhưng bọn họ cố tình dùng tư duy của công ty để giải quyết vấn đề, vứt bỏ tài nguyên của phòng làm việc còn không nói, chỉ nói về các điều kiện của hợp đồng và những gì đã nói trong quá khứ, vậy ai có thể nói về Úc Hoa – người đã đưa ra các quy tắc của công ty?
Đây là một cái bẫy tư duy.
Đây là lần đầu tiên mà Hoàn Tử Hư nhìn thấy một người bình thường chỉ dùng sự hạn chế về tư duy mà vây ba dị năng giả vào chính giữa, không thể nhảy ra ngoài để nhìn nhận mọi thứ. Bản lĩnh giới hạn tư duy không thể nhận biết này thực ra có chút tương tự với năng lực quy tắc không gian, là một năng lực mà chỉ có cao thủ trên 500 cấp mới có thể làm được, Hoàn Tử Hư cũng chỉ là nhận thấy được năng lực này khi đứng từ xa xem hai cao thủ đối kháng lẫn nhau.
Là một người có năng lực hệ tinh thần, Hoàn Tử Hư đương nhiên biết sức mạnh tư duy đáng sợ tới nhường nào, con người trói một chú voi vào gốc cây, chú voi con vị thành niên không thể chạy thoát được, nó hoàn toàn có thể chạy thoát sau khi trưởng thành, nhưng do quán tính tư duy hồi nhỏ của nó, cho rằng không thể kháng cự nên đã mất đi năng lực chạy trốn.
Úc Hoa chính là bất tri bất giác sử dụng năng lực này để tiếp tục thông báo cho Liên Vũ Phàm việc đãi ngộ hắn ngày hôm nay sẽ trở nên tồi tệ hơn, nên Hoàn Tử Hư quyết định tự cứu lấy mình.
"Nếu muốn phỏng vấn, xin mời ngồi ở phía đối diện." Úc Hoa ra hiệu cho Hoàn Tử Hư, "Ông chủ Chân và giám đốc Liên là lãnh đạo của công ty, đương nhiên là làm giám khảo, lấy hai cái ghế ngồi xuống cạnh tôi đi."
Chân Lê quyết đoán mang tới hai chiếc ghế nhựa một chiếc mười tệ, đương nhiên cũng là Úc Hoa mua, nghe nói là để khách dùng, Liên Vũ Phàm và Chân Lê ngoan ngoãn ngồi hai bên Úc Hoa, địa vị của ba người nhìn phát hiểu ngay.
Hoàn Tử Hư: "......"
Hắn mới vừa đoạt quyền chủ động tới tay, không cho Liên Vũ Phàm lại bị Úc Hoa dắt mũi. Nói một cách dễ hiểu, Úc Hoa đã đảo ngược phương thứ tư duy của mình sang chế độ phỏng vấn của công ty, khéo léo xác lập địa vị giám khảo chính của mình, những người khác chỉ có thế đưa ra ý kiến mà không thể đưa ra quyết định.
Người bình thường này...... Rất khó đối phó.
Hoàn Tử Hư vốn tưởng rằng sự khống chế của Úc Hoa đối với người yêu Vưu Chính Bình là vô cùng đáng sợ, bây giờ quan sát phương thức hành sự của anh trong phòng làm việc thì đã cho thấy Úc Hoa ở trước mặt Vưu Chính Bình đã vô cùng thu liễm, đem móng vuốt và răng nanh của mình giấu đi, liều mạng áo chế du͙© vọиɠ chiếm hữu, đem gương mặt tốt nhất bày ra trước mặt Vưu Chính Bình.
"Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đã mang theo cảm xúc trong lúc phỏng vấn, đây là một biểu hiện không chuyên nghiệp." Úc Hoa ôn hòa nói, "Tôi luôn nghĩ rằng khi mình được tuyển dụng, tôi phải đối mặt với nhiều chỉ trích gay gắt, nhưng những người khác được thuê lại dễ dàng đến như vậy, có thấy xã hội thật bất công. Nhưng trên thực tế, theo phương hướng phát triển của công ty, việc sửa đổi điều kiện tuyển dụng một cách phù hợp là một hiện tượng tốt, tôi cũng hy vọng công ty có thể tuyển dụng được nhiều nhân tài hơn, tạo ra nhiều giá trị hơn."
Liên Vũ Phàm âm thầm gật đầu, đối diện với ánh nhìn của Chân Lê, có vẻ như Úc Hoa sẽ đồng ý để Hoàn Tử Hư nhậm chức, dù sao thì năng lực của Hoàn Tử Hư quả thực rất xuất sắc.
Hoàn Tử Hư lại không quá lạc quan, Úc Hoa là quyết tâm đánh một cây gậy rồi cho một củ cà rốt, đầu tiên thì anh ta sẽ phủ nhận hoàn toàn, đưa ra những yêu cầu cực kỳ khắc khe khiến mọi người chán ghét, sau đó tỏ ra yếu thế, đồng thời đưa ra một điều kiện tương dối thoải mái nhưng vẫn hà khắc như cũ, lúc này đối phương sẽ đồng ý. Đây là kịch bản thường dùng, nhưng lần nào cũng đúng, vô cùng hữu hiệu.
"Tôi đã nghiêm túc đọc kỹ lời để nghị của cậu, tiên sinh Hoàn Tử Hư, cậu quả thực rất ưu tú, bảng báo cáo kết quả bán hàng này khiến tôi phải khϊếp sợ, cậu có thể dùng năng lực của bản thân mình để đảo ngược cuộc khủng hoảng phá sản ở công ty cũ. Anh hùng không hỏi nguồn gốc, tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng kinh nghiệm làm việc của cậu cũng đã đủ để mọi người xem nhẹ bằng cấp, việc nới lỏng điều kiện đối với cậu, bật đèn xanh cũng là đương nhiên, tôi cũng hiểu được tâm tình của cậu và cả giám đốc Liên đề cử cậu." Úc Hoa nói.
Liên Vũ Phàm liên tục gật đầu, cảm thấy rốt cuộc thì Úc Hoa cũng đã trở thành một con người.
Biểu tình của Hoàn Tử Hư lại càng thêm lạnh nhạt, hắn thà rằng Úc Hoa sẽ mắng hắn không ra gì, để cho hắn từ dưới xuôi lên sẽ càng tiện hơn.
"Nhưng là...... Giám đốc kinh doanh, công ty có kinh doanh bán hàng gì sao?" Úc Hoa nói, "Vị trí công việc của cậu dường như không phù hợp với công ty, chúng tôi cũng chưa chắc là có thể cung cấp cho cậu một nền tảng để phô ra năng lực của mình......"
"Không phải là có phát sóng trực tiếp về hàng hóa sao?" Liên Vũ Phàm vội vàng nói, "Không phải anh đã liên hệ với mấy nhà quảng cáo quần áo và mỹ phẩm rồi sao? Giao cho cậu ấy đi, cậu ấy nhất định có thể đảm nhiệm."
"Vậy công việc mà Hoàn Tử Hư muốn phụ trách, là công việc phía sau màn hình phát sóng trực tiếp hay là trước ống kính?" Úc Hoa hỏi.
"Đương nhiên là trước ống kính rồi, thật là đáng tiếc khi giá trị nhan sắc và tài ăn nói của cậu ấy lại đứng phía sau màn hình." Liên Vũ Phàm nói.
Úc Hoa lộ ra một nụ cười không thể hiểu nổi.
Hoàn Tử Hư thấy tình thế không ổn: "Không phải, tôi muốn là phía sau......"
Từ "Sau" còn chưa kịp nói thì Úc Hoa đã đánh gãy lời nói của hắn: "Nếu như là xuất hiện trước ống kính, vậy thì không phải là giám đốc kinh doanh, mà là một người nổi tiếng trên mạng bán hàng, điều này thì cũng phù hợp với quan điểm của công ty. Bản thân cậu chính là một món hàng, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một tính cách, kịch bản, lời thoại, sử dụng tài nguyên của công ty để khiến cậu trở nên nổi tiếng, cậu chỉ là một "sản phẩm" do công ty chúng tôi đóng gói, giá trị mà cậu tạo ra là nhờ vào tâm huyết của tất cả mọi người, nên chúng tôi sẽ trích hoa hồng cho cậu."
Trong lúc nói chuyện, Úc Hoa lấy máy tính đánh ra một phần hợp đồng so với Nguyên Lạc Nhật thì chẳng tốt hơn bao nhiêu, lương cơ bản là 1500 tệ + hoa hồng, bao ăn (mì ăn liền) bao ở (phòng làm việc), căn bản là không có tự do cá nhân, trong thời gian hợp đồng 5 năm thì không thể phản kháng, ngay cả khuôn mặt nằm trong hợp đồng cũng không thuộc về hắn, bởi vì khuôn mặt của Hoàn Tử Hư cũng là một sản phẩm của công ty đóng gói.
Hoàn Tử Hư trầm mặc nhìn bản hợp đồng này, ngay cả quyền chân dung cũng không thuộc về mình, đọc thì là "Hợp đồng lao động" nhưng viết thì là "Hợp đồng nô ɭệ".
"Hợp đồng này......" Liên Vũ Phàm cảm thấy có chút hà khắc.
Úc Hoa nói: "Chúng ta sử dụng tài nguyên để dưỡng một người nổi tiếng trên internet với một lượng lớn người hâm mộ, chẳng lẽ không nên đảm bảo lợi ích cho chính mình sao? Tiền để cho sự nổi tiếng của Hoàn Tử Hư trong tương lai chính là ban đầu cậu ấy hưởng độ nổi tiếng của Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật, chúng ta không xứng dược chia sẻ như vậy sao? Lỡ đâu sau khi nổi tiếng xong bỏ chạy thì làm sao bây giờ? Tôi cũng không muốn bị người ta phản bội."
Hai từ "Phản bội" chọc trúng nội tâm của Liên Vũ Phàm, hắn nhớ tới việc Hoàn Tử Hư có biểu hiện tẩy não mọi người khi ở trong căn cứ, cùng như sự đề phòng của cục trưởng Tiêu đối với cậu ta, bỗng nhiên cảm thấy Úc Hoa nói đúng, là nên hai bút cùng vẽ, hạn chế Hoàn Tử Hư.
Hoàn Tử Hư là là một con dao sắc bén, mà một con dao tốt thì cần phải có vỏ bọc, miễn cho làm bị thương đến chủ nhân.
Vì thế mà Liên Vũ Phàm đưa bản hợp đồng cho Hoàn Tử Hư, đồng ý nói: "Ký đi."
Hoàn Tử Hư: "......"
Một Liên Vũ Phàm tốt bụng, trước khi vào cửa còn che chở cho hắn, tỏ vẻ sẽ giúp hắn chống lại Úc Hoa, bây giờ lại lật kèo cùng với Úc Hoa đối phó hắn!
Phong Khôi nằm trong tay của người thủ hộ, Liên Vũ Phàm mới là người thực sự có thể kiềm chế được hắn. Nhưng bản hợp đồng này là do Úc Hoa soạn thảo, sau khi ký xuống, có nghĩa là hắn phải tuân theo các quy tắc của Úc Hoa, bị quản chế ở khắp mọi nơi.
Khi Hoàn Tử Hư run rẩy tay ký tên xuống, Nguyên Lạc Nhật ôm Husky đã tắm xong đi ra.
Trong miệng Nguyên Lạc Nhật nói: "Giám đốc Hus quá là quậy phá, mắt kính của tôi bị nó làm cho toàn là nước."
Nguyên Lạc Nhật tháo mắt kính xuống muốn dùng vạt áo lau khô bọt nước, bỗng nhiên bốn phía tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
"Là trời tối hay là tôi bị mù rồi?" Nguyên Lạc Nhật nói năng có chút hoảng sợ.
Trong cơn hoảng loạn, hắn mang mắt kính khiến mình an tâm lên, trời lại sáng.
"Hả? Sao khi tôi đeo mắt kính lại nhìn thấy được rồi?" Nguyên Lạc Nhật gãi đầu, "Liên Vũ Phàm, có phải đôi mắt tôi xảy ra chuyện gì rồi hay không? Bữa nào anh dẫn tôi đi kiểm tra chi tiết lại đi."
Liên Vũ Phàm nghe hắn nói đến vấn đề đôi mắt thì lại đau đầu, một kẻ phá hoại sát thủ cừ khôi lại bị người áo đen đánh cho mù nửa người, bỏ mắt kính ra thì là một tên nửa điếc, suốt ngày ăn cứ đi tìm mắt kính, còn không bằng mù thật, ít nhất thì thính giác sẽ trở nên nhạy bén hơn.
Nguyên Lạc Nhật còn không mắc nhiều lỗi như vậy, và hắn cũng không biết kẻ phá hoại 192 nổ lực đánh bom ở công viên và trung tâm thương mại đã khốn khổ đến mức nào.
Liên Vũ Phàm vừa thở dài vừa đi vòng qua giám đốc Hus, cầm hợp đồng đi tới trước mặt Nguyên Lạc Nhật, chỉ vào chữ to nhất trên đó rồi hỏi: "Mang mắt kính vào rồi thì có thấy trên đó viết gì không?"
"Hợp đồng lao động, nhìn rất rõ ràng." Nguyên Lạc Nhật nói, "Vậy việc mới vừa rồi trời tối là sao ta?"
"Nếu như cậu ngồi xổm quá lâu để tắm cho chó, đột nhiên đứng dậy thấy trước mắt tối sầm là một tình huống bình thường." Liên Vũ Phàm suy đoán theo lẽ thường.
"Chắc là vậy." Nguyên Lạc Nhật gật gật đầu.
Chỉ có Úc Hoa nhướn mày.