Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 27: Trả nhiệm vụ

Bạch Tiểu Thuần!

Nghe đến cái tên này, Trần Vũ có hơi chút giật mình, vì hắn cứ cảm giác như đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi vậy!

Mặc dù không nhớ rõ người này là ai, nhưng cảm giác kỳ lạ ở trong lòng nói cho Trần Vũ biết, tên thiếu niên mặt trắng ở trước mặt là một người không hề đơn giản một chút nào. Mà ngay cả tên thiếu niên gầy ốm kia, tuyệt đối cũng không phải là người đơn giản.

Trần Vũ liền đi tới, nở ra một nụ cười mà hắn cho là thuần khiết nhất, đưa tay ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần, nói: “Thuần đệ đệ, ta tên là Trần Vũ! Rất hân hạnh được làm quen với đệ!”

Thuần đệ đệ!

Đột nhiên bị một người tuổi tác so với mình cũng không sai biệt gì lắm gọi là đệ đệ, trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút khó chịu. Nhưng rất nhanh, hắn cũng làm ra động tác tương tự, đưa tay ra phía trước, nói: “Rất hân hạnh! Rất hân hạnh!”

Mà tay của Trần Vũ cũng không chậm, đã nắm chặt lấy tay của Bạch Tiểu Thuần, hắn hơi siết mạnh một chút. Sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần liền trở nên khó coi, nhưng trên miệng của Bạch Tiểu Thuần vẫn không lộ ra một chút sơ hở nào, cười nói: “Vị ca ca này, đây là phong tục ở quê hương của ngươi sao? Thật là kỳ lạ nha, ta từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy qua!”

Trần Vũ không một chút dấu vết, thu tay trở về cười nói: “Ha ha ha, nhà của ta ở một nơi rất xa, phong tục cũng có rất nhiều thứ ly kỳ quái lạ! Nếu có dịp ta sẽ dẫn mọi người tới đó chơi một lần!”

Bạch Tiểu Thuần tâm tư đơn giản, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền gật đầu nói: “Nếu có dịp, ta nhất định sẽ đến đó một lần!”

Trần Vũ chỉ cười, không nói thêm lời nào nữa. Hắn lại tiếp tục trèo lên lưng Đại Thỏ Ngọc đi vào trong thôn. Trần Vũ bây giờ rất muốn đi đến gặp lão đại sư Trần Y Minh để bàn giao nhiệm vụ, nhận lấy ban thưởng từ hệ thống, rồi tiếp tục lên đường đi thẳng tới Kinh Đô. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể nhanh chóng tìm cơ hội trở về nhà được.

Thấy nhóm người của Trần Vũ đã bỏ đi, Bạch Tiểu Thuần mới quay sang hỏi người thiếu niên gầy ốm đứng bên cạnh mình: “Tiểu Tà, ngươi có cảm thấy người thiếu niên kia rất kỳ lạ hay không?”

Mạc Tiểu Tà chỉ hơi hơi gật đầu, coi như là ngầm đồng ý.

Bạch Tiểu Thuần cũng không nói gì thêm, liền yên lặng đứng ở một bên. Nhưng cũng không ai biết được, cuộc gặp gỡ ngày hôm này của Bạch Tiểu Thuần, Mạc Tiểu Tà và Trần Vũ đã thay đổi kết cục của toàn bộ Đại Việt Thánh Triều, thậm chí là toàn bộ Đông Vực, toàn bộ một giới diện này!

Trần Minh dẫn theo Tiểu Phương đi đến phường buôn, bán lấy thịt Dã Trư Vương và một số bộ phận quan trọng trên người của nó để đổi lấy tiền. Còn có một viên thú hạch sơ cấp của con Dã Trư lúc trước bị gϊếŧ chết. Tổng cộng thì bọn họ cũng bán được hơn ba ngàn đồng vàng. Trần Minh cầm túi đựng tiền vàng treo ở trên thắt lưng, miệng cười mãi không thôi. Đây là số tiền nhiều nhất mà hai anh em bọn họ có thể kiếm được trong một lần đi săn, không, phải nói là số tiền lớn nhất mà mấy năm nay anh em bọn họ mới có thể kiếm được.

“Huynh, ngươi tính là gì với số tiền này?” Không biết là Tiểu Phương đang suy nghĩ chuyện gì, lại đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên là giao lại cho Trần Vũ huynh đệ rồi! Số tiền cũng không phải một mình chúng ta kiếm được!” Trần Mình không cần nghĩ ngợi, liền đáp.

“Vậy huynh cười vui vẻ như thế làm gì?” Tiểu Phương có chút bực mình nói.

“Ha ha ha, con nha đầu ngốc này! Rất hiếm khi được cầm nhiều tiền như vậy, ta vui vẻ một chút cũng không được hay sao?” Trần Minh đưa tay lên gõ nhẹ trên trán nàng một cái.

Tiểu Phương bĩu môi, nói: “Huynh mới là đồ ngốc!”

Nói đến đây, không biết trong đầu nàng nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên khóe môi nhếch lên cười, nói: “Huynh, huynh nói xem tên Trần Vũ đó là người xuất thân ở đâu?”

“Cái này, ta cũng không biết được! Hắn chỉ nói là người ở một nơi thôn dã nào đó mới xuống núi! Nhưng ta thấy thân phận của người này cũng không hề tầm thường chút nào! Muội nói xem, nếu là một người bình thường làm sao lại sử dụng một cây cung có giá trị như vậy? Ta thấy cây cùng này chí ít cũng phải đáng giá năm trăm đồng tiền vàng trở lên! Mà một người ở nơi thôn dã, không thể nào có được nhiều tiền như vậy a!” Tuy bề ngoài Trần Minh có chút chất phác, ngốc nghếch, nhưng ánh mắt của hắn cũng rất độc đáo, vừa nhìn đã biết được Trần Vũ là người khác thường.

“Lỡ như hắn ta săn được một con yêu thú nào đó, rồi bán ra được nhiều tiền thì sao? Chẳng phải mấy ngày trước chính hắn đã bắn chết Dã Trư Vương đó sao?” Tiểu Phương có chút không phục, hỏi ngược lại.

“Muội đúng là ngốc!” Trần Minh cười, rồi nói tiếp: “Hắn ta chỉ là một thợ săn sơ cấp, làm sao có năng lực gϊếŧ chết được nhiều yêu thú giống như là Dã Trư Vương đơn giản như vậy? Lúc trước hắn gϊếŧ được Dã Trư Vương là bởi vì lão Tần đã đánh thuốc mê lên người nó, với lại nó còn bị ta với lão Tần hợp lức đánh cho trọng thương, nên hắn mới bắn chết được Dã Trư Vương. Nhưng có điều, thực sự mà nói, tài bắn cung của hắn cũng không đơn giản. Đặc biệt là một mũi tên không cần nhìn phòng ngự của Dã Trư Vương kia! Theo ta thấy, mũi tên đó là một môn tuyệt kỹ nào đấy, chỉ có những gia tộc tương đối cường đại mới có được. Cho nên, ta cho rằng, hắn là một con em của một gia tộc có danh tiếng, muốn đi ra ngoài lịch luyện mà thôi!”

Lời của Trần Minh đã đoán đúng được mấy phần, chỉ đáng tiếc là hắn làm thế nào cũng không thể biết được trên người của Trần Vũ có hệ thống tồn tại, nếu không thì với năng lực của Trần Vũ, cho dù là đối phó với một con Dã Trư bình thường thì cũng đã chật vật không chịu nổi rồi, làm gì mà tới phiên hắn gϊếŧ chết được Dã Trư Vương.

Mặc dù lời nói của Trần Minh cũng rất có lý, nhưng Tiểu Phương vẫn bắt bẻ, nói: “Nếu hắn là con em thế gia, vậy tại sao hắn lại đi tìm địa đồ để đến Đông Kinh làm gì? Chẳng lẽ gia tộc hắn không phải là người của Thánh Triều hay sao?”

Nghe nàng nhắc đến chuyện này, Trần Minh cũng khẽ giật mình, rồi nhìn về phía em gái, gật đầu: “Chuyện này cũng rất có thể!”

Cuộc trò chuyện của hai anh em Trần Minh và Tiểu Phương, Trần Vũ cũng không hề hay biết gì. Bởi vì lúc này hắn đã đi đến trước căn nhà gỗ của đại sư Trần Y Minh. Vừa bước đến trước căn nhà gỗ này, sắc mặt của Hương nhi và Bạch Ngạn đều có chút khó chịu. Hương nhi lên tiếng, nói: “Công tử, nơi này có mùi hương không được tốt lắm! Công tử nhất định phải đi vào trong đó thật sao?”

Đương nhiên là Trần Vũ cũng cảm thấy khó chịu, nhưng hắn vì hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể lùi bước được, cho nên hắn nhún nhún vai, nói: “Không cần sợ, có ta ở đây rồi, các ngươi nhất định sẽ được an toàn!”

Hắn nói xong, liền đi tới phía trước, không có ý định gõ cửa mà trực tiếp đứng ở ngoài hô lên: “Lão tiền bối, nhiệm vụ của người giao cho ta đã hoàn thành xong rồi! Ta có thể đi vào giao đồ lại cho ngài được hay không?”

Trần Vũ nói chuyện khách khí như vậy, là vị hệ thống thông báo cho hắn biết, đẳng cấp của người ở bên trong căn nhà gỗ này rất cao, cao hơn nhiều so với những người mà hắn đã từng gặp trước đây. Cho nên, hắn không dám dùng cái dáng vẻ cà lơ phất phơ ra nói chuyện với lão.

“Ồ, là tên tiểu tử ngươi đó sao?” Một giọng nói tràn đầy kinh ngạc từ trong căn nhà gỗ vọng ra ngoài, sau đó là một giọng nói liền biếng vang lên: “Cửa không khóa, ngươi tự đi vào đi!”

Trần Vũ cũng không nói thêm lời nói, đi đến đẩy cửa bước vào. Hai nữ nhân Hồ tộc cũng theo sát phía sau hắn. Bọn họ vừa đẩy cửa bước vào, một mùi thuốc cay nồng, khó chịu xộc thẳng vào trong hai cánh mũi.

“Hệ thống thông báo! Chủ nhân bị trúng độc, thuộc tính bản thân bị giảm mười phần trăm! Toàn bộ kỹ năng đều không thể sử dụng được!”

Nghe tiếng thông báo này của hệ thống, mặt Trần Vũ liền tái đi, mà hai nữ nhân Hồ tộc thì bắt đầu run rẩy không thôi.

“Thánh… Thánh vực cường giả…” Cả hai cùng đồng thanh hô lên.