Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 78

Tề Nhiễm thấy Lâm Duyệt tỏ ra hào hứng thì trong lòng bất đắc dĩ, ngoài mặt vẫn bình thản, y nói: “Bây giờ nhà họ An lụn bại, nhưng Tề Tĩnh vẫn yên ổn sống trong hậu cung, những người từng theo nhà họ An trước kia sẽ đứng nhìn. Nhưng Tề Tĩnh làm gì cũng không tiện để cho bọn họ ra mặt, nhà họ Lâm lại vừa hay cũng lụn bại, mà họ Lâm thì không có một đứa cháu làm hoàng tử. Họ Lâm bị phụ hoàng chán ghét vứt bỏ, nếu không có nguyên nhân đặc biệt nào đó thì kiếp này đừng mong ngẩng đầu lên nữa. Tề Tĩnh đã đề cử với phụ hoàng, chọn một cô gái của nhà họ Lâm làm công chúa đưa đi hòa thân, vậy thì ít nhất phụ hoàng cũng sẽ cho họ Lâm một ít vinh quang bề ngoài, để bọn họ không đến nỗi lập tức ngã ngựa. Bây giờ, Tề Tĩnh vươn tay với nhà họ Lâm, dù Tề Tĩnh muốn làm gì, họ Lâm chỉ cần không cam tâm thì sẽ nắm lấy tay gã, mà vì có được quyền thế sau này, chắc chắn bọn họ sẽ đứng về phía Tề Tĩnh, đây là một điểm.”

“Điểm thứ hai, ta cho rằng đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Tề Tĩnh thay đổi.” Tề Nhiễm nhìn vào mắt Lâm Duyệt, khẽ nói: “Chuyện mà người khác không tin, gã tin. Gã tin lời Lâm lão thái gia, hơn nữa rất có khả năng đã liên hệ ta và Duyệt lại với nhau. Gần đây ta làm gì cũng thuận lợi, trong lòng gã hẳn đã quy kết là vì Duyệt rồi, cho nên gã mới thăm dò hỏi ta có kinh ngạc với đề nghị của gã hay không. Ta nói có hay nói không thì gã cũng chẳng tin, gã chỉ tin bản thân mình. Ta hiểu Tề Tĩnh, gã là kẻ lòng dạ thâm sâu lại rất biết nhẫn nhịn, làm việc gì cũng thích một chiêu là trí mạng, hiện giờ lộ mình trước ánh mắt của người khác không phải là tính cách của gã.”

“Cho nên em cảm thấy hành vi của Cửu hoàng tử hiện tại là vì nghĩ đến điểm đặc biệt của ta, gã quang minh chính đại tuyên chiến với em. Dù sao thì gã cũng không còn đường lui nữa, mà chuyện hồn ma thì chẳng ai nói rõ được, gã không có chứng cứ, mà cho dù có, hoặc là gã cũng nhìn thấy ta thì cũng khó lòng khiến người khác tin vào một việc quá lạ lùng như thế này. Vậy thì không bằng cứ công khai, gã có tài năng có mưu kế, không thèm ám toán sau lưng mà thẳng thừng tranh đấu với em, vì thế gã không thèm giấu tài trước mặt Hoàng thượng nữa, chưa chắc ai là người thắng sau cùng?” Nghe xong lời Tề Nhiễm, Lâm Duyệt nghiêng đầu tổng kết lại.

Tề Nhiễm gật đầu đáp: “Tề Tĩnh hẳn là có ý này, nhưng có một điểm Duyệt nói chưa đủ, gã không có đường lui, mà ta cũng không có. Bản chất của việc tranh giành ngôi báu chính là liều mạng, ta tất nhiên không thể để hắn đạt được ý nguyện.”

“Nếu vậy, việc liên quan đến nhà họ Lâm sẽ vào tay ta rồi, ta sẽ không để họ Lâm trở thành trợ thủ cho Cửu hoàng tử. Lâm lão thái gia làm quan có vẻ thanh liêm, nhưng thế nào cũng có cái thóp nằm trong tay người khác. Trong toàn bộ nhà họ Lâm, chắc cũng chỉ có Lâm Như An là sạch sẽ.” Lâm Duyệt khẽ nói.

Tề Nhiễm khẽ nhướn mày, Lâm Duyệt phẩy tay nói tiếp: “Nếu ta là Cửu hoàng tử, bây giờ chắc chắn sẽ canh chừng em thật kỹ, em chỉ cần có hành động là sẽ bị gã bắt thóp, vậy thì em cứ ngồi yên thôi. Dù sao thì, bất kể gã nghi ngờ thế nào cũng không bắt thóp được ta, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, đúng không?”

Tề Nhiễm lắc đầu nói: “Không phải vì lo lắng việc này mà ta không để Duyệt ra tay, mà vì tình hình này không đáng để nhúng tay vào. Một khi Duyệt xuất hiện thì sẽ bị Tề Tĩnh rình rập, gã chỉ càng khẳng định nghi ngờ của mình là đúng. Ta……”

ta sẽ lo lắng.

Dù Tề Nhiễm không nói hết lời, nhưng ý nghĩa quá rõ ràng, y chưa từng nói thẳng với ai khác như thế, lòng khó tránh khỏi ngượng ngùng. Y nhìn Lâm Duyệt, hy vọng Lâm Duyệt có thể hiểu được nỗi lo của mình.

Lâm Duyệt nhìn y, chỉ cười nhẹ, gò má trắng ngần của Tề Nhiễm dần nóng lên, khiến y cảm thất nhiệt độ mùa đông dường như còn cao hơn cả ngày hè. Tề Nhiễm dời mắt đi, nói: “Hơn nữa, ta khôg để Duyệt nhúng tay vào cũng là có nguyên nhân, cách nghĩ của Tề Tĩnh dù hay, nhưng phụ hoàng cũng là một biến số, hiện giờ phụ hoàng ghét bỏ nhà họ Lâm, dù là vì muốn họ Lâm nở mày nở mặt, để bọn họ chịu gả con gái, thì phụ hoàng sẽ không để Lâm lão thái gia phục chức.”

“Nếu đã vậy, chắc chắn sẽ để lớp người đã già vẫn còn cố chiếm chỗ của nhà họ Lâm xuống đài hết, để lớp trẻ lên thay là được.” Lâm Duyệt nghĩ nghĩ rồi nói.

Tề Nhiễm hỏi lại: “Tức là để Lâm Như An chèo chống nhà họ Lâm? Tính tình Lâm Như An không giống những người còn lại trong họ Lâm, nhưng cụ thể ra sao thì phải xem ý của phụ hoàng, tốt nhất là đừng mạo muội hành động.”

Lâm Duyệt nhìn chăm chú, đột nhiên đứng dậy bay đến sau lưng y, hắn cúi người ôm lấy Tề Nhiễm từ sau lưng, chạm nhẹ lên vành tai trắng nõn của y, sau đó thấp giọng nói: “Tề Nhiễm, Tề Tĩnh nghĩ cái gì cũng không sao, em đừng có xem trọng gã quá. Như vậy ta sẽ cảm thấy trong lòng em, ta không bằng hắn.”

Tề Nhiễm nghe Lâm Duyệt nói nửa đùa nửa thật mà sững người, có điều áp lực trong lòng y đã nhẹ đi nhiều, y nói: “Sao lại không bằng được, Duyệt khác với gã.”

Lâm Duyệt thì được nước lấn tới: “Chúng ta đều là nam, có gì mà khác?” Sau đó không thèm chờ Tề Nhiễm trả lời, hắn đã ra vẻ bừng tỉnh, nói: “Nhưng em nói cũng đúng, cùng là đàn ông thì cũng có khác biệt mà, ít nhất thì hình dạng kích cỡ cũng khác.”

Ban đầu Tề Nhiễm không kịp phản ứng lại là Lâm Duyệt đang nói cái gì, chờ đến khi y hiểu ra cái gì gọi là kích cỡ khác biệt, lần đầu tiên thất thố, gần như là nhảy bật ra khỏi vòng tay của Lâm Duyệt.

Vẻ mặt của y thật khó tả, y nhìn Lâm Duyệt mà ấp úng một hồi vẫn không thốt ra được một câu hoàn chỉnh. Đối diện với một kẻ rành rẽ những lời tán tỉnh kiểu hiện đại như vậy, người cổ đại, bao gồm cả Tề Nhiễm vẫn luôn bình thản lạnh nhạt, cũng không đủ sức chống cự.

Lâm Duyệt không nói thêm nữa, chỉ nhướn mày nhìn nơi nào đó của Tề Nhiễm, nhưng ẩn ý trong đó không cần nói cũng biết, rõ ràng là đang so sánh hai bên xem ai hơn ai. Lúc này cả người Tề Nhiễm đều đã đỏ bừng chẳng khác nào vừa rơi vào thùng nhuộm màu đỏ.

Sau đó, Cát Tường đang túc trực bên ngoài điện nghe thấy tiếng Tề Nhiễm gọi: “Người đâu.”

Giọng điệu nghe như vừa thẹn vừa giận, Cát Tường không hiểu ra sao, vội chạy vào hỏi: “Bẩm Thái tử điện hạ, có chuyện gì sao?”

Tề Nhiễm quay lưng về phía hắn: “Tìm người tập trung theo dõi Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử, hễ có động tĩnh gì thì lập tức báo cho Cô.”

Cát Tường vội đáp: “Thái tử điện hạ yên tâm, nô tài đã sắp xếp ổn thỏa, vẫn luôn cho người canh chừng đây.”

Tề Nhiễm cao giọng: “Cô bảo ngươi cho thêm người đi.”

Cát Tường nhân thấy tâm trạng của Tề Nhiễm không tốt lắm, hắn vừa vâng dạ vừa đánh giá Tề Nhiễm, thấy vành tai y đỏ rực, cũng chẳng biết là bị làm sao. Nhưng đã chuyện của chủ nhân thì hắn không dám mở miệng hỏi, đành vội vàng đi sắp xếp.

Chờ Cát Tường đi rồi, Lâm Duyệt mới nhìn Tề Nhiễm dùng cách sắp xếp công việc để trốn tránh nỗi xấu hổ, làm thế nào cũng không nén được ý cười, hắn tiến lên ôm lấy y, thì thầm bên tai Tề Nhiễm: “Phản ứng của em quả thực là khác người thường.” Nói rồi nhân lúc Tề Nhiễm chưa kịp dáp trả đã chặn môi y.

Sau nụ hôn, hơi thở của Tề Nhiễm đã hơi nặng nề, ngón tay Lâm Duyệt nhẹ lướt qua từng đường nét trên gương mặt y, hắn cảm thấy ngoại hình của Tề Nhiễm thật sự là quá tuyệt vời. Dù là miệng hay chân mày đều cân đối vừa phải, đẹp không thể chịu được. Vừa rồi hắn thật sự không có ý định trêu chọc Tề Nhiễm, chỉ vì không muốn y rơi vào vòng xoáy của những suy nghĩ quá nặng nề, hắn muốn y thả lỏng hơn một chút.

Có lẽ bàn thân Tề Nhiễm không phát hiện ra, mỗi lần y đối diện với Tề Tĩnh đều có vẻ rất kìm né và áp lực, y giống hệt dây cung đã bị kéo căng hết mức, không biết khi nào thì đứt. Trước kia Lâm Duyệt cũng cảm nhận được trạng thái này của Tề Nhiễm, nhưng khi đó hắn không để trong lòng mà thôi.

Bây giờ quan hệ giữa hai người đã khác, tất nhiên trọng điểm quan tâm của hắn cũng sẽ khác. Tề Nhiễm có bí mật, y không muốn nói, Lâm Duyệt sẽ không ép y phải nói ra. Hắn chỉ có thể làm hết sức mình để khiến Tề Nhiễm vui hơn, tâm trạng khá hơn.

Sau khi lướt qua những đường nét trên gương mặt Tề Nhiễm một lần, Lâm Duyệt giúp y chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, rồi mới buông tay ra ngồi sang một bên, cơn nóng trên mặt Tề Nhiễm dần dịu lại, y mới ngồi xuống trước mặt Lâm Duyệt.

Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt, thầm nghĩ khi hai người vừa mới gặp mặt, y chưa từng nghĩ đến có một ngày quan hệ giữa y và Lâm Duyệt lại trở thành thế này, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi.

“Ta cũng không ngờ lại như thế này đâu.” Lâm Duyệt thấp giọng nói: “Khi đó chúng ta chỉ bàn chuyện hợp tác, hai bên đề phòng lẫn nhau, kết quả ai mà biết được sau chưa đến một năm, chúng ta đã sắp nằm chung trên một chiếc giường rồi.”

Tề Nhiễm cúi đầu ho khan, một là vì lời nói khá là thô lỗ của Lâm Duyệt, hai là vì những hình ảnh mà mình vô thức nghĩ đến.



Khác với không khí ngọt ngào hài hòa trong Đông cung, không khí trong nhà họ Lâm ở kinh thành lại không được vui vẻ là mấy.

Trong cung vừa truyền lời bảo Trương thị rằng ngày mai dẫn theo Lâm Như Ý bvào bái kiến Hiền phi nương nương.

Trương thị và Lâm Như Ý nhận được ý chỉ như vậy thì đều cảm thấy trong lòng không yên. Gần đây nhà họ Lâm luôn đóng chặt cổng lớn, ông cụ Lâm cứ mãi nằm trên giường dưỡng bệnh, Hoàng thượng nói ông không còn tỉnh táo, thì dù ông có tỉnh cũng phải làm như không tỉnh. Lâm Trung cũng cảm lạnh, ít ra khỏi phủ, chỉ riêng Lâm Hiền vừa về kinh là không chịu từ bỏ, ngày nào cũng ra ngoài xem thử có thể kết giao với các quý nhân kia hay không, chỉ cần giúp nhà họ Lâm hoặc là bản thân ông ta vượt qua cửa ải khó khăn này.

Khi ông ta còn đảm nhiệm chức Tổng đốc Lưỡng Giang thì luôn được đánh giá hạng ưu, bâu giờ thì bị ông cụ Lâm liên lụy đến nỗi phải ở nhà, thật không còn gì để nói. Nếu sớm biết thế thì thà là sống chết bám chặt lấy đất Lưỡng Giang, nhưng kẻ làm quan luôn có lòng tham, ai chẳng muốn trèo lên. Ai mà không muốn quyền cao chức trọng chứ.

Gần đây nhà họ Lâm bị người ta khinh ghét, ý chỉ của hậu cung vừa truyền ra đã khiến không ít người giật mình lo sợ, chẳng biết Hiền phi đang có ý định gì đây.

Chờ người trong cung đi rồi, Trương thị cũng cho Lâm Như Ý đi, về đến phòng mình để nghe Lâm Trung phân tích một chút. Trong cung truyền gọi con gái nhà họ Lâm, nhưng vì sao lại chỉ có một mình Lâm Như Ý, Lâm Như Trân vừa trở về từ Giang Nam, vì sao không được gọi vào? Lâm Trung vừa uống thuốc xong, nói: “Dù thế nào thì bà cũng phải giữ bình tĩnh, ngày mai đưa Như Ý vào cung xem thế nào.”

Nói xong, Lâm Trung lại tự giễu: “Từ ngày Lâm Duyệt rời khỏi phủ, đây là lần đầu tiên nhà họ Lâm chúng ta được người trong cung nhắc đến, xem như là một cơ hội hiếm có rồi, có thể có ích cho hôn nhân của Như Ý sau này.”

Trương thị nghe vậy chỉ thấy đau lòng quá đỗi, bà ta cho rằng vận mệnh của Lâm Như Ý quá khổ. Đầu tiên có cơ hội làm Thái tử phi, nhưng lại bị Thái tử từ chối, vất vả lắm thì sự việc này mới qua đi, đang chuẩn bị tìm một nhà tốt cho nàng ta, bà vừa ý vài công tử trong kinh như vẫn chưa kịp chọn thì nhà họ Lâm lại lụn bại vì những chuyện không đâu vào đâu.

Thế là con cháu trong nhà họ Lâmđều bị trễ nải, Lâm Như An thậm chí còn không thể đến học viện nữa, chỉ có thể ngồi nhà tự học. So ra thì dù Lâm Duyệt bị tách ra riêng, nhưng vẫn còn chức quan, lại có tiền riêng, cuộc sống vẫn còn thảnh thơi nhàn nhã lắm.