Nụ hôn của Nghiêm Quân Dịch thực thô
bạo, mạnh mẽ cướp đoạt đôi môi của cô, Mạnh Uyển Lôi nhíu chặt mày, đau
đớn thể xác làm cho cô mở miệng, để cho đầu lưỡi của hắn trơn trượt vào
trong khoang miệng nhỏ của mình, cô cảm nhận được mùi vị nồng đậm của
rượu.
Cả người như si dại, cô không có khả
năng cự tuyệt, thậm chí dường như ôm chầm lấy cổ của hắn, cô biết rõ kế
tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng cô không cảm thấy sợ.
“Cô……” Phản ứng tự nguyện của cô làm
cho hắn giật mình, hắn rút lại đôi môi đang say đắm, một đôi tay nhỏ bé
hơi run rẩy níu giữ lấy hắn, cánh môi chủ động kề gần vào miệng hắn.
Cô đặt lên môi hắn một nụ hôn, đầu lưỡi ngây ngô tham tiến trong miệng hắn, mùi vị nồng đậm của rượu lan tỏa,
bởi vì người đó là hắn, nên cô không phải sợ.
“Mạnh…… Ưm!” Nghiêm Quân Dịch tưởng đẩy ra cô, sự tình không nên phát triển như vậy, từ lúc bắt đầu hôn cô
chính là nghĩ sẽ dọa cho cô chạy mất mà thôi. Như thế nào cô chẳng những không bị dọa chạy mất dạng, thậm chí còn chủ động tiếp nhận nụ hôn của
hắn.
Hắn rất kinh ngạc, đôi môi vừa mềm mại, lại rất thơm, đầu lưỡi cũng quấn chặt lấy hắn, một ngụm một ngụm không
rời bỏ làn môi hắn, làm cho tâm hồn hắn chấn động không thôi. Men rượu
làm cho tự chủ của hắn bị bỏ lại phía sau, còn sót lại chỉ là lý trí yếu ớt nói với hắn không được, cô không phải là người hắn nên chạm vào,
nhưng cô ngọt quá, đầu lưỡi khéo léo đang quyến luyến trong miệng hắn,
quấn lấy lưỡi hắn chậm rãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nghiêm Quân Dịch hừ nhẹ, lý trí nháy
mắt trôi đi, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, đem cô siết chặt vào lòng,
ngọn lửa đam mê đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ áp đảo hắn biến khách thành chủ, từng
luồng hơi thở nóng bỏng truyền đến mang theo cả sự xâm lược quyết liệt
quấn lấy môi cô.
Hắn thích hương vị ngọt ngào trong
miệng cô, còn có tiếng rên khe khẽ đầy dụ hoặc, thân thể run rẩy, mềm
mại ép sát vào người hắn, cùng với đường cong lung linh cực kỳ mê người.
Ôm lấy eo nhỏ bàn tay từ từ đi xuống,
nâng lên đùi phải bám chặt vào thắt lưng hắn, thân hình cường tráng đè
mạnh về phía trước, làn váy vì động tác thô bạo của hắn mà hơi trượt lên trên, mãnh thú của hắn mãnh liệt tỏa nhiệt qua lớp vải quần áo trên
người cô.
Mạnh Uyển Lôi hơi sợ hãi, nhịp thở rối
loạn, cảm nhận được du͙© vọиɠ bên trong hắn thật lớn, cô có vẻ bối rối,
nhưng vẫn không muốn chạy trốn, đùi phải thậm chí còn phản ứng ôm chặt
lấy thắt lưng hắn.
Cô biết rõ hắn đang chuếnh choáng say,
nếu là bình thường khi hắn tỉnh táo sẽ không làm như vậy đối với cô,
rượu làm cho lý trí hắn bị phá hỏng, làm cho du͙© vọиɠ hắn vượt xa khỏi
tầm kiểm soát.
Nhưng là cô cũng không quan tâm, cô
muốn an ủi hắn, cô muốn ôm hắn, cô nghĩ có được hắn tất cả, cho dù chỉ
ngắn ngủn trong nháy mắt.
Nhắm mắt lại, môi miệng cả hai cùng
xoắn quít lấy nhau, kịch liệt hôn môi làm cho nhịp thở hai người càng
trở nên hỗn loạn, dường như càng cảm nhận hương vị lẫn nhau càng không
nghĩ rời khỏi đối phương, càng không nghĩ buông tha nhau một giây rỗi
rãi để hít thở. Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn cặp đùi trắng mịn, từ từ
hướng lên trên chạm vào bên trong váy của cô, đầu ngón tay trơn trượt
qua hoa viên thần bí chậm rãi vuốt ve cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến cho ngọn
lửa du͙© vọиɠ trong cô nở rộ bừng bừng.
Hắn buông tha cho cặp môi thơm mát,
phía môi dưới do bị hắn mãnh liệt cướp đoạt mà hơi sưng đỏ, miệng hắn
trượt nhẹ xuống dưới, khẽ cắn chiếc cằm nhỏ xinh của cô, một tay kia thô lỗ cởi thoát quần áo cô.
Từng hạt nút yếu ớt đều bị mở tung ra,
đập vào mắt là bộ ngực sữa no đủ, tròn đầy của người thiếu nữ, màu xanh
nhạt có viền ren của áo ngực ôm sát lấy đường cong duyên dáng, mềm mại
của bầu ngực, thân thể trắng bóng đầy khiêu gợi hiện hiển thật rõ trước
đôi mắt của chính hắn, làm cho ánh mắt Nghiêm Quân Dịch càng thêm cuồng
dã.
Hắn cúi đầu ngậm lấy một bên ngực, khẽ
liếʍ cắn khiến cho bầu ngực không khỏi ưỡn cao mời gọi, hắn không ngừng
để lại những dấu hôn sỡ hữu, ẩm ướt nóng bỏng từ đầu lưỡi cách lớp áo
ngực lặp lại những đợt kɧıêυ ҡɧí©ɧ mới, đầy trêu chọc đến tê dại.
Mẫn cảm nụ hoa dưới động tác chơi đùa
của hắn nhanh chóng vểnh lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ quấy rầy hắn, lưỡi hắn tại lớp ren áo ẩm ướt không ngừng trêu chọc, đầu lưỡi trực tiếp ở xung quanh nụ hoa hồng vòng quanh liếʍ hôn, trêu đùa.
Bàn tay cũng từ từ đem áσ ɭóŧ kéo đến
xuống phía dưới, nhẹ nhàng nâng lên một bên ngực mềm mại, căng tròn,
thon dài ngón tay tà tứ nhạo nặn, vì thứ cảm xúc hưởng thụ ở trên tay mà ra sức nắm giữ.
Mà ở bên dưới làn váy một ngón tay khác không an phận đặt ở qυầи ɭóŧ nhỏ qua lại xích mích, thậm chí còn có ý
tứ đi vào trong, ngang nhiên chạm vào hai cánh hoa mềm mại đang run rẩy, ở phía ngoài cấm địa không ngừng tra tấn, lấn áp cùng vuốt ve mê hoặc.
“Ưm, a……” Hành động của hắn làm cho
thân thể mềm mại cô không ngừng run rẩy, một chút cảm giác xa lạ, khác
thường ập vào trong cô vô cùng mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không
được cảm xúc lạ lẫm mà khoái hoạt khẽ thốt lên rêи ɾỉ. Nghe được chính
mình phát ra âm thanh xa lạ, mê ly, Mạnh Uyển Lôi hốt hoảng đến cắn chặt lấy môi, vào lúc môi hắn tiếp xúc lấy nụ hoa của cô, đầu lưỡi không
ngừng mυ'ŧ lấy đỉnh nụ hoa, hắn lại phối hợp một cái khác động tác nhẹ
nhàng vuốt ve ngực cô biến chúng thành các loại hình dạng khác nhau.
Phía ngực không ngừng truyền đến từng
trận tê dại, cô cảm thấy nơi riêng tư của chính mình chảy ra rất nhiều
chất lỏng, mơ hồ như, cô biết đó là cái gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt ửng hồng xấu hổ, ngay cả thân thể cũng dần đỏ bừng lên.
Nghiêm Quân Dịch không đành lòng buông
ra nụ hoa đã ửng hồng đến mê người vì bị hắn liếʍ hôn, con ngươi đen mở
to kinh ngạc, nhìn bộ dáng đầy quyến rũ ở cô, cảm xúc ở đầu ngón tay
cũng trở nên mạnh mẽ không ngừng ở cửa động từng bước tiến vào, nhẹ
nhành mở ra từng phần nữ tính bên trong của cô gái, rồi đột nhiên tà tứ
tiến vào u cốc nhỏ hẹp, chặt khít.
“A!” Mạnh Uyển Lôi đau đớn nhíu chặt
mày, cho dù hoa kính vì động tình mà chảy ra không ít mật dịch bôi trơn, nhưng đây là lần đầu tiên hoa huy*t bị vật lạ xâm chiếm, thăm dò vẫn có điểm không thích ứng được, cánh hoa căng cứng không ngừng co rút, chỉ
muốn tay hắn rời đi u cốc.
Bởi vì hoa kính dễ dàng mở đường đón
lấy ý đồ của hắn càng làm cho ham muốn của hắn tăng vọt, ngẩng đầu hôn
nhẹ cánh môi xinh đẹp, đầu ngón tay tham lam xâm nhập vào vùng đất bí
ẩn, ở sâu trong hoa tâm ngón tay đột nhiên qua lại vuốt ve.
Tà ác tham nhập vào thật sâu hoa kính,
chạm vào một tầng mỏng manh lớp màng, hành động của hắn thô lỗ làm cho
lớp màng mỏng bị ép chặt, cũng làm cho Mạnh Uyển Lôi cảm thấy rất đau
đớn.
“Á……” Cô thét nhẹ một tiếng, mi mắt rũ
xuống, mặt nhăn lại, hắn lại không dừng lại sự xâm lược thô lỗ, ngược
lại còn đẩy nhanh hơn tốc độ ra vào, một dải trong suốt hoa dịch cùng
máu tươi lan tràn không ngừng. Mà ngón cái khẽ ấn nhẹ bên trong hoa tâm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự mẫn cảm nữ tính của cô, muốn cô càng vui sướиɠ hơn? Càng
nhiều mật dịch trong suốt chảy ra ướŧ áŧ..
“Ừm……” Tiếng thở dốc hổn hển đều bị hắn nuốt trọn vào trong nụ hôn sâu, miệng cùng lưỡi hắn phối hợp nhịp
nhàng, tham lam hút hết hương vị ngọt ngào say mê trong cô.
Mà ở hoa kính ngón tay tà ác cũng không chịu yếu thế, không ngừng dây dưa, ma sát hai cánh hoa non mềm, thậm
chí có khi công phá thật sâu hoa tâm, công kích dũng mãnh đến từng phần
của hoa viên thần bí.
Mà một tay kia ở trên bầu ngực no đủ
cũng không kiêng dè mà vuốt ve, xoay tròn, vân vê lấy nụ hoa, cả bầu
ngực trắng ngần, căng tròn không ngừng bị đùa giỡn đến đỏ bừng mê
người..
Hành động mãnh liệt của hắn trên dưới,
khiến cho hoa huy*t co rút rất nhanh, đau đớn sớm bị kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ
thay thế, mày ngài khẽ động đậy hưởng thụ niềm vui thích, tay cô vòng
quanh gáy hắn, nhiệt tình hòa cùng hắn nếm trải tư vị hoan ái, một sự
ngọt ngào mê hoặc truyền vào tận sâu trong hai thân thể, ẩm ướt làn da
càng quấn chặt lấy nhau sít sao, như thể bọn họ không hề quan tâm đến,
chỉ có thể không ngừng cướp đoạt hơi thở của đối phương.
Sự ngọt ngào của cô càng làm cho hắn
điên cuồng, nhịp đong đưa tiến công càng nhanh hơn, ngón tay cái dùng
sức xoay tròn trong hoa tâm, cảm nhận được hoa kính thập phần hưng phấn, hắn càng tăng thêm lực đạo vận động.
Mông không tự chủ theo luật động của
hắn mà phối hợp đong đưa, Mạnh Uyển Lôi cảm thấy thân thể của mình không giống như là của chính mình, một loại kɧoáı ©ảʍ tự nhiên từ bên trong
cơ thể như muốn bùng nổ.
Đột nhiên, ngón tay ý tứ đột nhiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật sâu, cô rốt cuộc không chịu được, cả người run nhẹ lên,
tiếng rêи ɾỉ từ từ phát ra nơi cánh môi, mật dịch đột nhiên tràn ra rất
nhanh…… Cả thân thể của cô cũng suy sụp theo, nếu không phải hắn đỡ lấy
cô, cô đã sớm té ngã trên mặt đất.
Nghiêm Quân Dịch rút ngón tay rời khỏi, lại thuận tiện đem qυầи ɭóŧ nhỏ sớm đã ướt đẫm kéo xuống, chính mình
cởi bỏ quần áo trên người, ngang nhiên mở ra hai chân.
Hai chân hắn thon dài, sát nhập gần kề nhụy hoa đang run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh hoa ẩm ướt đang mở ra.
Ngọn lửa nhiệt tình trong hắn làm cho
cô mơ màng, lông mày khẽ chớp động “Nghiêm…… A!” Cô mới mở miệng, phía
thắt lưng đột nhiên tê dại, vừa mới đó một cái thúc nhẹ xuyên xỏ vào hoa tâm, phá vỡ lớp màиɠ ŧяiиɧ mỏng manh, thuần khiết của cô.
Mạnh Uyển Lôi cảm thấy thân thể của
chính mình giống như bị tê liệt chia nửa cả người, đầu ngón tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ từ lan dần đến cả trí não.
Cánh hoa nhanh chóng co rút siết chặt
lấy du͙© vọиɠ của hắn, đem mãnh thú sát nhập kết hợp thật nhanh, hoa
huyệt nhỏ hẹp lấp đầy hắn, càng làm cho Nghiêm Quân Dịch căn bản không
thể khống chế được du͙© vọиɠ của chính mình.
Mà hắn cũng không quá áp lực, vật nam
tính nóng như lửa chậm rãi rời khỏi u cốc, theo động tác của hắn, hoa
kính cũng bị va chạm mạnh, Mạnh Uyển Lôi nhịn không được nhíu mày.
“Không……”
Cô muốn gọi hắn đừng nhúc nhích, ai ngờ hắn lại đột nhiên đi vào, làm cho cô đau đớn thét lên, đầu ngón tay
dùng sức bấu chặt lấy hắn.
Tay hắn hướng lên trên ôm lấy cặp mông
nhỏ của cô, không ngừng chen chúc đi vào, ở hoa cốc không ngừng qua lại
ra vào, công kích tới đỉnh nhụy hoa yếu ớt.
“Đừng như vậy……” Mạnh Uyển Lôi cắn môi, thân thể vừa cảm thấy đau đớn lại có cảm giác tê dại, giống có lửa nóng thiêu đốt toàn thân, du͙© vọиɠ hắn là như vậy đơn sơ, thật lớn, làm cho
côcăn bản không chịu nổi.
Một tia máu cùng mật dịch ái tình theo
động tác dây dưa của hắn khiến cho hoa huy*t tràn ra thật nhiều, thật ẩm ướt, từng giọt chảy lan ra từ đường cong uyển chuyển của đùi đi xuống,
những giọt chất dịch ẩm ướt, trắng mờ.
Bầu ngực tròn đầy vì sự vận động kịch
liệt của hắn mà phập phồng, hắn cúi đầu ngậm lấy một bên ngực no đủ,
ngang tàng bừa bãi lại cắn lại liếʍ hôn, những dấu hôn hồng hiển hiện
thật rõ ràng trên ngực minh chứng cho một tình yêu điên cuồng.
Du͙© vọиɠ của hắn không ngừng bị kích
thích nổi sóng bừng, cảm xúc phấn chấn không biết mệt, tiếp tục tiến
công ra vào u cốc, từng đợt du͙© vọиɠ đánh úp vào bên trong hoa kính non
mềm.
“A..ưm……” Mạnh Uyển Lôi nhịn không được lúc lắc cặp mông, đau đớn ban nãy cơ hồ dần dần chuyển sang kɧoáı ©ảʍ
kì lạ, cô bắt đầu hưởng thụ sự va chạm nảy lửa của hắn.
Ngực cô không ngừng thở hổn hển, phập
phồng tay cũng hướng lên trên ôm lấy mái tóc đen dày đặc của hắn, khiêu
khích đẩy đầu hắn thấp đi xuống, muốn hắn dùng chiếc lưỡi nóng bỏng của
mình ngậm lấy nụ hoa cứng cáp của cô.
Hắn làm như cô mong muốn, chiếc lưỡi
liếʍ mυ'ŧ vờn quanh, di chuyển xung quanh gây ra vô vạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm
giác, khẽ cắn bầu ngực trắng mịn, lưu lại dấu vết thuộc loại riêng của
hắn.
Mãnh thú nóng rực ở hoa kính không
ngừng dây dưa tiến công, bàn tay to ôm trọn cặp mông nhỏ, đem cô ôm chặt lấy hắn, vật cứng cỏi nam tính tận tình va chạm từng ngỏ ngách hoa tâm, một lần lại một lần tiến công càng làm cho mật dịch ướŧ áŧ chảy ra càng nhiều. hoa huy*t xinh đẹp lại ẩm ướt trơn bóng, mãnh thú không cần khó
nhọc tìm lối đi mà chỉ cần nhẹ nhàng đi vào, thật sâu lên tận đỉnh, hắn
không nghĩ dễ dàng hưởng thụ như vậy, khi hắn tiến vào đặc biệt dùng
sức, hoa kính lại ôm trọn lấy du͙© vọиɠ hắn một cách dễ dàng.
Cao trào vừa mới qua đi, cảm nhận thân
thể có điểm mẫn cảm dị thường, ngay lập tức, một xúc cảm mãnh liệt nhanh chóng ập vào cô cơ hồ khiến cô phát cuồng.
Nhịp độ ra vào của hắn quá mức mãnh
liệt, hoa kính từng trận co rút lại, càng không ngừng dung hợp, nhiệt
tình ôm trọn lấy lửa nóng thô to của hắn.
Hai thân thể ấm áp, cuồng dã quấn quít
lấy nhau, hắn chiếm giữ hương vị ngọt ngào của cô, mà khi cô ngẩng đầu
lên, cam tâm tình nguyện làm cho hắn giữ lấy.
“Dịch……” Cô thầm thì trong miệng để nhớ thật kỹ tên của hắn, tay nhỏ bé nâng lên mặt hắn, cúi đầu hôn sâu sắc
bạc môi hắn, đem tràn đầy tình yêu của chính mình để vào nụ hôn để minh
chứng cho hắn.
Khi nào thì đã yêu sâu sắc, cô cũng không biết.
Ngay từ đầu chỉ là có thói quen chăm
chú nhìn hắn, còn không nghĩ thói quen sẽ làm cho người ta bị nghiện, sẽ làm người ta không thể tự kềm chế, thậm chí muốn trốn cũng trốn không
thoát.
Cô không phải không có giãy dụa, không
phải không có kháng cự, nhưng là giờ này khắc này, nhìn thấy hắn thống
khổ, cô lại không thể buông ra hắn. cô nghĩ muốn thương hắn……
“Dịch, ưm……” Sự công kích của hắn càng
trở nên thô bạo, làm cho cô cảm thấy đau, mà đau nhiều cũng càng làm cho kɧoáı ©ảʍ dâng cao khiến con người ta mềm yếu không chống cự được. Thân thể mềm mại đổ mồ hôi đầm đìa gắt gao ôm hắn, hoa huy*t cũng dùng sức
dung nạp du͙© vọиɠ quá lớn của hắn……
Giờ này khắc này, cô nghĩ muốn có được hắn.
“Dịch……” Chiếc lưỡi của hắn cuốn phăng
tiếng nói của cô, cướp đi hô hấp, vật nóng nam tính cũng dũng mãnh qua
lại xâm chiếm nơi tư mật mềm mại.
Mà cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại, nhiệt tình để mặc người cứ lấy, thẳng đến hắn cuối cùng thật sâu lêи đỉиɦ, nóng
bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn hoàn toàn vào hoa kính cô, rốt cuộc cảm xúc này là……
Chính tiếng đàn làm cho hắn tỉnh lại.
Nghiêm Quân Dịch nhíu chặt mi, đau đầu choáng váng mở mắt ra, hắn vỗ nhẹ đầu, bán ngồi bán nằm, nhắm hờ mắt chờ cơn đau đầu qua đi.
Hắn thật sự đã uống nhiều lắm, từ khi chị gái qua đời, hắn chưa có một ngày thanh tỉnh.
Mà ngày hôm qua……
Hắn mở mắt ra, nghe tiếng đàn, điệu
nhạc của bài “Say you love me”, tiếng đàn rất khá giống, chính là tâm
tình cũng không đồng điệu. Có vẻ đau thương, cũng nhiều nỗi niềm tâm sự. Tiếng đàn kia làm cho lòng hắn rối loạn, Nghiêm Quân Dịch nhìn trên
giường hỗn độn, mày nhướng lên hốt hoảng. Hắn có say uống rượu, nhưng là không có say đến mức quên chính mình đã làm cái gì, ngày hôm qua hết
thảy hắn hoàn toàn nhớ rõ.
Bao gồm hắn là như thế nào quyết liệt
giữ lấy cô, mà cô lại là như thế nào ở trong lòng hắn nức nở khóc, bọn
họ giống hai con dã thú không thỏa mãn, cho lẫn nhau hoan ái tác cầu.
Chính là, vì sao?
Cô vì sao muốn đem chính mình cho hắn?
Hắn nhìn ga trải giường nhiễm một chút vết máu, đó là dấu vết tinh khiết của cô, vì sao cô đem sự thuần khiết của chính mình cho hắn?
Hắn đi xuống giường, tùy tiện lấy quần
dài mặc vào, phía thân trên trần trụi khẻo mạnh, chậm rãi đi vào phòng
luyện đàn, tựa vào trên cánh cửa, hắn không lên tiếng, chỉ là yên lặng
nhìn cô.
Cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơmi, hắn nhận
ra chiếc áo sơmi kia là của hắn, mái tóc dài rối tung buông thả đến thắt lưng, cô đánh đàn thật sự chuyên tâm, không hề phát hiện ra hắn.
Nghiêm Quân Dịch mày khẽ đong đưa, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô, thấy cô mặc quần áo của hắn, trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường, giống như có cái gì xuyên thấu qua l*иg
ngực.
Hắn nói không ra lời, chính là ánh mắt cũng không chuyển dời.
Mạnh Uyển Lôi từ từ nhắm lại hai mắt,
ngón tay nhẹ nhàng đánh lên từng tiếng đàn, vừa vặn ánh mắt nóng bỏng từ phía sau làm cho cô phân tâm, cô ngừng tiếng đàn, biết hắn đã tỉnh. Hít thở sâu, cô áp chế bối rối trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn duy trì
biểu tình lạnh nhạt, phong thái tao nhã đứng dậy, xoay người đối mặt với Nghiêm Quân Dịch, mắt đẹp nhếch lên, cùng hắn nhìn nhau.
Trên người là chiếc áo sơ mi trắng phủ
qua mông, lộ ra hai chân thon dài, trắng mịn, chiếc áo trắng tinh mỏng
manh làm hiện rõ bộ ngực sữa mềm mại chưa mặc vào áo ngực, đỉnh nụ hoa
hồng nhạt vểnh lên dán tại mặt trước chiếc áo sơ mi màu trắng, như ẩn
như hiện càng làm cho bộ dáng cô quyến rũ đến mê người.
Nghiêm Quân Dịch nhìn chằm chằm cô, bộ
dáng của cô thực gợi cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút tì vết,
phảng phất dường như áo sơ mi cô đang mặc không phải của hắn, mà là một
bộ lễ phục thanh lịch, cao quý.
“Vì sao?” Hắn mở miệng, con ngươi đen nhanh chóng nhìn chằm chằm vẻ mặt cô.
Mạnh Uyển Lôi biết hắn muốn hỏi cái gì
“Anh đã uống say.” Cô nhàn nhạt nói lên sự thật, nhịn xuống cảm giác yếu ớt trong lòng, bày ra một tư thái cao nhã, quý phái.
“Tôi không có say đến nỗi quên hết sự tình ngày hôm qua.” Nghiêm Quân Dịch đi về hướng cô, ngón tay nâng lên cằm cô.
“Cô rất phối hợp.” Thậm chí nhiệt tình làm cho người ta phát cuồng.
Hắn nhớ rõ cô có cơ hội để đẩy ra hắn,
nhưng cô không làm vậy, ngược lại còn chủ động hôn hắn, chạm vào hắn, là cô chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, làm cho người đang say rượu như hắn không
thể kháng cự.
Nghe được lời của hắn, Mạnh Uyển Lôi
tâm không khỏi bối rối, cô không nghĩ tới hắn lại nhớ rõ từng chi tiết
đến vậy, nhìn ánh mắt hắn thăm dò, cô biết chính mình không thể lộ ra
một tia hốt hoảng. Hắn rất thông minh, cô mà lộ ra một chút nỗi lòng,
hắn lập tức sẽ biết. Không! Cô sẽ không để cho hắn biết!
Hắn một khi biết được tình cảm của cô,
tuyệt đối sẽ cách xa cô rất xa, tuyệt đối sẽ xem thường, bởi vì hắn xem
nhẹ tình yêu của cô.
Mà tự tôn của cô cũng không cho phép,
cô có của chính mình tôn nghiêm, cô sẽ không làm cho chính mình thật
đáng thương vì tình yêu, cho dù cho có thương hắn, cô cũng muốn duy trì
kiêu ngạo của chính mình.
Cô không thể chịu được ánh mắt khinh thường của hắn, không thể!
Mạnh Uyển Lôi lãnh đạm nhìn lại hắn,
cánh môi gợi lên một chút chê cười. “Anh cho là cái gì? Tôi thích anh?
Cho nên dùng thân thể để an ủi anh?”
Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn nói cho cô biết, hắn quả thật là nghĩ như vậy.
Cô nở nụ cười, đẩy ra tay hắn, đôi mắt
đẹp ngạo nghễ đầy buồn cười nhìn hắn. “Nếu chỉ như vậy là cho rằng có
thể thỏa mãn du͙© vọиɠ hào nhoáng của người đàn ông, xem như là tùy anh
đi!”
“Nếu không phải?” Hắn nhìn cô, con
ngươi đen chăm chú dò xét “Ngày hôm qua chính là lần đầu tiên của cô,
tôi với cô hẳn không phải thân mật đến mức cô muốn hiến đêm đầu tiên của chính mình cho tôi chứ?”
Hắn nhớ không lầm trong lời nói, bọn họ là hai con người cách xa nhau nhất, cô chính là cực đoan chán ghét hắn.
“Coi như giúp lẫn nhau an ủi đi!” Đầu
ngón tay trắng mịn khẽ lướt qua phím đàn, cô bên môi ý cười vẫn duy trì, giống như tối hôm qua cái gì đều không có phát sinh.
“Có ý tứ gì?” Nhìn đến bộ dáng thật tự nhiên của cô, Nghiêm Quân Dịch không tự giác nhíu mi.
Mạnh Uyển Lôi lướt trên phím đàn, phát
ra khúc nhạc dạo, đây vốn là bài hát mà bọn họ không hề xa lạ. “Say you
love me!” Cô nói khẽ tên bài hát, nhớ tới lần đầu tiên cô cùng hắn hợp
tấu chính là ca khúc này, lời nói của hắn văng vẳng bên tay cô.
Ánh mắt chợt lóe lên, cô biết chính
mình nên có một cái lí do giả nào đó. “Anh không phải từng hỏi qua tôi
có phải đang thầm mến ai không? Anh đoán đúng rồi, là có một người, bất
quá tôi bị cự tuyệt, người ấy không thương tôi.”
“Hắn là ai vậy?” Nghiêm Quân Dịch theo trực giác dò hỏi.
“Không liên quan đến anh.” Mạnh Uyển
Lôi giương mày nhìn thẳng hắn. “Tôi bị thất tình, nhưng vẫn là rất
thương anh ta, mà anh, mất đi dì, vừa vặn, cả hai cho lẫn nhau an ủi đi! Cho nên tôi không cự tuyệt, lần đầu tiên cho anh thì có sao? Cho dù
không phải cho anh, tôi cũng sẽ cho một người đàn ông khác, chính là vừa vặn bị anh lấy đi thôi.” Cô nói tỏ vẻ thực sự không quan tâm, thái độ
bất cần.
Mà trên mặt vẻ tươi cười của cô làm cho hắn khó chịu trong ánh mắt “Ý nói là…… Ngày hôm qua tôi không chạm vào
cô, cô cũng sẽ đi tìm người đàn ông nào đó?”
“Có lẽ.” Cô cười, cũng không phủ nhận.
“Cô cho là lời nói dối này tôi sẽ tin?” Đến tận nhà để tìm hắn, nếu chỉ vì cần ai đó an ủi thì đàn ông nào cũng có thể, như thế nào không ở trên đường tùy tiện bắt lấy một người? Nghĩ đến cô có thể để cho người đàn ông khác chạm vào, ở trong lòng người
khác vui vẻ đùa nghịch, Nghiêm Quân Dịch liền cảm thấy trong lòng một
cảm giác mất mát, khó chịu.
“Tin hay không tùy anh, tôi không sao
cả.” Cô biết hắn vì sao hoài nghi, đôi mắt đẹp hững hờ, phẳng lặng nhìn
hắn. “Đi tìm anh là vì Kiều Kiều bị bệnh, luôn đòi gặp anh.”
“Kiều Kiều sinh bệnh? Làm sao có thể?
Con bé bị bệnh nghiêm trọng lắm sao?” Nghe được cháu mình bị ốm, Nghiêm
Quân Dịch lập tức thay đổi thần sắc, vẻ mặt quan tâm không chút nào che
giấu.
Thấy thế, Mạnh Uyển Lôi trong lòng
không khỏi buồn phiền, cô biết, hắn vĩnh viễn sẽ không dùng vẻ mặt này
để nhìn cô, bỏ qua nỗi chua xót trong lòng, cô thản nhiên mở miệng.
“Không có việc gì, bác sĩ cũng đã xem qua, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt
rồi.”
Nghe được cháu mình không có việc gì,
Nghiêm Quân Dịch nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt anh tuấn lại khôi phục vẻ
lãnh đạm “Ngày mai tôi sẽ đến thăm con bé, cô có thể đi rồi.”
Thái độ của hắn làm cho lòng cô đau
đớn, mím chặt môi, nhịn xuống l*иg ngực vỡ toang, biểu tình hắn lãnh
đạm, cô cũng bày ra chính mình tư thế ngạo mạn “Tôi không có quần áo.”
Quần áo của cô sớm bị hắn xé rách.
Nghiêm Quân Dịch vừa nghĩ tới, quần áo của cô sớm rách thành từng mảnh, mà người khởi xướng lại là chính hắn.
“Đi mua quần áo cho tôi.” Cô mệnh lệnh
nói, tư thái giống như nữ vương. “Còn có, chuyện hai ta ở trên giường
cũng đừng nói ra ngoài, coi như mọi chuyện cũng chưa từng phát sinh qua, hiểu không?” Cô nhìn xem hắn, bộ dáng kiêu ngạo làm cho Nghiêm Quân
Dịch nhíu mày.
“Cô hiện tại là đang sai bảo tôi làm
như thế nào sao?” Làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua? Là ý gì,
cô nghĩ hắn sẽ quấn quít lấy cô không tha sao?
“Như vậy đối với cả hai ta đều tốt,
không phải sao?” Mạnh Uyển Lôi nhíu mày, biết chính mình trong lời nói
chọc giận hắn, nhưng cô không cần, cô là cố ý.
Không thương cô cũng không sao, ghét cô cũng tốt, cô không nghĩ để mặc như vậy không bao giờ gần được hắn.
“Dù sao có thể an ủi tôi không chỉ có anh một người.” Cô câu môi, mắt đẹp như đùa cợt cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nghiêm Quân Dịch nhíu mày, bạc môi gợi
lên giọng mỉa mai. “Đây là hình tượng tao nhã mà tôn quý, đầy khí chất
của Mạnh gia công chúa sao? Như thế nào, mới hưởng qua một lần hương vị
hoan ái mà không thể nhịn nữa sao?”
“Không liên quan chuyện của anh.” Cô
không vì lời nói mỉa mai của hắn mà tức giận, cho dù có khổ sở, cô cũng
sẽ không để cho hắn biết.
Lại là những lời này! Nghiêm Quân Dịch
tiến lên, thô lỗ nắm chặt cằm cô. “Như thế nào không liên quan đến
chuyện của tôi, bất quá nếu cô muốn được đàn ông an ủi, chúng ta ngày
hôm qua phối hợp tuyệt vời như vậy, không ngại lại đến thử một lần đi?”
“Không…… Ưm!”
Không cho cô cơ hội cự tuyệt, Nghiêm
Quân Dịch thô bạo phủ lấy miệng cô, thái độ của cô chọc giận hắn, làm
cho hắn nghĩ hung hăng đối với cô làm một chút gì đó. Ngón tay thon dài
tham tiến vào trong áo sơmi, mở ra đóa hoa, dùng sức đâm vào hoa kính.
“A……” Cô ninh mi, cảm giác tay hắn càng cuồng tứ ra vào, mới vừa tiến
vào, thân thể của cô liền nổi lên phản ứng, mật dịch lại tuôn ra.
“Như vậy thật mẫn cảm…… Cô cũng nghĩ
đến, là thật?” Hắn rút ngón tay ra khỏi, để cho cô nhìn thấy mật dịch
trong suốt của chính mình.
Cô hoảng hốt? Thân thể mẫn cảm dễ dàng
nhanh như vậy động tình, đôi mắt đẹp nhìn hắn, không cam lòng yếu thế
nâng lên đùi phải trêu chọc mãnh thú đang cuồng vọng muốn thoát khỏi
gông cùng trong quần hắn.
“Anh lúc đó chẳng phải?” Cô cao ngạo hất cằm, kiêu kì lại cực kì quyến rũ so đo hắn.
Cô gái này…… Tối hôm qua rõ ràng còn
ngây ngô khờ dại, giờ phút này lại giống một kẻ cao thủ tình trường, lớn mật kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ chân chính của người đàn ông.
Nghiêm Quân Dịch ôm lấy cô, đem cô đặt trên đàn dương cầm, phím đàn đột nhiên phát ra tiếng vang.
Mạnh Uyển Lôi khẽ giật mình “Anh dám……” Nói còn chưa hết, hai chân bị hắn mở bung ra, nơi tư mật bại lộ hoàn
toàn trước mắt hắn, cô cả người kinh hoảng, nghĩ muốn khép lại chân, ai
ngờ hắn lại đột nhiên kéo xuống quần.
Nhìn đến mãnh thú đầy nam tính của hắn
nhảy vọt ra bên ngoài, cô cả người choáng váng, mà hắn thừa dịp này đem
mãnh thú cọ sát nơi đóa hoa, nhẹ nhàng mãnh liệt đâm vào hoa kính. Tốc
độ tiến vào của hắn thực thô lỗ, cô cảm thấy một tia đau đớn, hai cánh
hoa nhanh chóng co rút lại, đón nhận sức mạnh cực đại kia. Không để ý
đến sự đau đớn của cô, nhịp điệu tiến công điên cuồng mạnh mẹ thẳng
tiến, không ngừng va chạm hoa tâm yếu ớt, phím đàn vì vậy mà bị chấn
động phát ra âm thanh vang vọng.
Thon dài ngón tay tham lam trườn lên
phía trên áo sơmi, ôm trọn trong bàn tay bầu ngực tròn đầy, hắn đem thân thể của cô trở thành đàn dương cầm, càng không ngừng gãy lên những vũ
khúc. Mà vật nam tính cực đại, nóng nảy của hắn ở nơi tư mật của cô ra
sức vây hãm, càng không ngừng tỏa ra nhiệt hỏa thư sướиɠ, muốn cô vì hắn phát ra khúc nhạc tuyệt vời.
Hành động xâm lược quá mức dũng mãnh,
cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được phát ra yêu kiều rêи ɾỉ, cô lắc lắc
mông, bên tai nghe được hỗn độn âm thanh tiếng đàn, tựa như cô không thể nói ra miệng từ yêu.
Cô chỉ có thể ôm chặt hắn, tuyết trắng
hai chân gắt gao bám vào thắt lưng, làm cho hoa huy*t một lần lại một
lần dung nhập hắn, làm cho cô có loại ảo tượng cảm giác có được hắn hoàn toàn.
Cho dù là ảo tưởng cũng tốt, cô ngẩng đầu, cắn vào môi hắn.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, ngược lại dùng
sức giữ chặt lấy cô, nhẹ nhàng phong tình vuốt nhẹ cánh môi, đầu lưỡi
dần dần tiến vào trong hàm duyện, cảm xúc ngọt ngào say mê dâng trào,
cũng là cảm giác muốn chiếm đoạt mãnh mẽ hương thơm ngọt ngào từ cái
miệng nhỏ nhắn.
Cô cảm giác nụ hôn của hắn nóng bỏng
đầy khao khát, thân thể thật tự nhiên muốn đón nhận cả linh hồn hắn, đầu ngón tay bấu chặt thật sâu trên lưng hắn, nhưng vẫn là không đủ, cô
muốn nhiều hơn nữa.
Toàn thân thể trắng mịn, mềm mại dính
chặt lấy hắn, nhìn hắn như van cầu, cô cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ
có thể dùng phương thức này để có được tâm hắn.
“Cô……” Nhiệt tình của cô làm cho hắn cơ hồ phát cuồng, Nghiêm Quân Dịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp trong
suốt của cô, mà cô cũng nhìn lại hắn, mắt cô lộ rõ tình cảm mãnh liệt
không chút nào che giấu.
Cô chỉ có thể làm cho hắn nhìn đến đây thôi, nếu lại nhiều thêm nữa, cô sẽ phải che giấu thật nhiều.
Cô biết, cô có thể che đậy tất cả một cách cẩn thận.
Cô nhìn hắn nở nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy
quyến rũ, chiếc lưỡi non mềm khẽ lướt qua môi hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt
ve l*иg ngực ẩm ướt của hắn.
“Như thế nào? Không được sao?”
Ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rước lấy ngọn lửa cuồng dã cháy lên mãnh liệt.
“Cô sẽ vì những lời nói này mà trả một
cái giá rất đắt đó.” Hắn cắn răng ngoan tuyệt nói, ngọn lửa thân thể như cuồng phong, thô bạo, mạnh mẽ xâm chiếm hương vị ngọt ngào từ cô.
Mà khi cô miễn cưỡng nở nụ cười, để mặc hắn chiếm lấy toàn bộ thân thể mình. Hắn muốn cái gì đó cô cũng đều đã
cho hắn, chỉ trừ bỏ tình yêu chân thành của cô……
Cô sẽ che giấu, sẽ không để cho hắn biết được.