Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 17

Trải qua mười mấy ngày ở chung, Vân Yên càng lúc càng cảm thấy Diêm Thiên Phạm là một "người tốt" mặt ác tâm thiện.

Giờ phút này, hai người đang ở một nhà hàng cao cấp thưởng thức bữa tối, toàn bộ nhà hàng đều được Diêm Thiên Phạm bao trọn, cho nên bên trong chỉ có hai người bọn họ dùng cơm trong tiếng saxophone tuyệt vời.

"Anh có thể tha thứ cho cha em không?" Cô tin tưởng hắn có yêu cô, nếu không hắn sẽ không làm chuyện kia vơi cô, nghĩ đến chuyện đó giữa hai người, hai má Vân Yên không khỏi lại cảm thấy một hồi lửa nóng.

"Em dùng cái gì nói điều kiện với tôi?" Hắn chưa bao giờ có ý ngừng trả thù cha cô, quan hệ thân mật với cô chỉ là hành động phụ tặng cho cha cô một món điểm tâm ngọt mà thôi.

Ánh mắt của cô lóe lên hào quang ảo tưởng đối với tương lai, ngây thơ nói: "Bằng em yêu anh." Ở cùng hắn, cô càng bị sức quyến rũ của hắn hấp dẫn, cũng càng ngày càng yêu thương hắn.

"Em cho rằng còn bao lâu nữa tôi sẽ chán ghét thân thể em?" Hắn lãnh khốc nói, giống như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía cô.

Nghe được lời nói sắc bén không chút lưu tình của hắn, khuôn mặt rực rỡ của cô lập tức ảm đạm xuống. Cô làm sao có thể không biết rõ thân phận của mình? Hắn từng nói qua cô chỉ là tình nhân của hắn, cô còn có thể yêu cầu cái gì đây?

Nhìn khuôn mặt cô ưu thương, hắn không nhịn được nói thêm một câu: "Có lẽ có một ngày tôi sẽ khiến bản thân mình yêu em." Trong từ điển của hắn, hắn khinh miệt nhất chính là chữ "yêu", hắn không hiểu tại sao lại có người tin tưởng “tình yêu” tồn tại? (Bun: Từ đầu đến giờ có mỗi chỗ này là đáng yêu nhất thôi!)

"Cám ơn anh, em rất cảm động." Sự lạnh lẽo trong nội tâm của cô lập tức tiêu tán, đắm chìm trong lời nói ngọt ngào của hắn. Nhìn cô ngọt ngào cười lộ ra lúm đồng tiền, nội tâm của hắn lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác vui vẻ. Không nghĩ tới một lời nói dối của hắn, thế nhưng lại có thể khiến cho cô vui vẻ đến mức như vậy.

Bất quá, sở dĩ nguyên nhân hắn nói ra câu nói kia chính là để đùa bỡn cô mà thôi!

Hắn hướng cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô tới đây.

Vân Yên thuận theo tiêu sái đi tới, hắn một tay kéo cô vào trong lòng, hít lấy hương thơm say lòng người trên người cô.

Cô dựa vào trong ngực hắn, sờ sờ một ít râu trên cằm hắn nói: "Em hi vọng có một ngày có thể làm cô dâu của anh." Nếu như hai người bọn họ có thể có kết quả, cô nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian.

Ánh mắt của hắn lập tức chuyển thành khinh miệt cùng giễu cợt, hắn sắc bén híp mắt nhìn cô: trong lòng thầm nghĩ, phụ nữ đều có yêu cầu, đối với tiền bạc, đối với tình yêu, cô cũng không ngoại lệ, mà hắn sẽ không hạ thủ lưu tình đối với cô. Xem ra, lời ngon tiếng ngọt của hắn đối với cô có thể dừng ở đây rồi, hắn nên lựa chọn thời điểm hành động.

"Muốn làm cô dâu của ác ma, trước hết cho tôi thân thể của em đi!"

Hắn ôm lấy cô, đi về phía phòng khách quý trên lầu, hắn muốn thân thể của cô, để cho hắn có thể ngủ ngon cả đêm.

Vân Yên rất tin tưởng tình yêu của mình có thể cảm động hắn, cho nên, cô ngọt ngào rúc vào trong ngực của hắn, hít lấy mùi hương nam tính tản ra từ trong ngực hắn.

☆☆☆

Hôm sau -

Vân Yên từ từ trong giấc mơ thức dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Diêm Thiên Phạm, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cô cũng không tính gọi hắn dậy, thế là cô mặc đồng phục, đeo cặp sách lên lưng, từ trên lầu đi xuống.

Vân Yên cầm tờ báo sáng sớm lên, kinh ngạc phát hiện tin tức đầu tiên ở trên báo.

Xí nghiệp Bạch Thị phá sản, Chu thị được mong đợi trong thương trường lại đang nổi lên một cuộc phong vân.

Vân Yên cầm lấy tờ báo trên tay vọt lên lầu.

Cô đến bên giường không ngừng lay động thân thể Diêm Thiên Phạm kêu to: "Thiên Phạm, Thiên Phạm......" Cô cần hắn, cần hắn nói cho cô biết đây không phải là sự thật, hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy.

Sau khi cô trả giá bằng bản thân mình, hắn không thể lãnh khối đối xử với cô như thế!

Cô không cần hắn phản bội sự tín nhiệm của cô, phản bội tình yêu của cô dành cho hắn!

Ông trời! Cầu xin người ngàn vạn lần không cần cướp đi kho báu trân quý nhất trong nội tâm của con, được không? Vân Yên ở trong lòng khóc thút thít.

Diêm Thiên Phạm nghe tiếng la hét của cô, không kiên nhẫn tỉnh lại.

"Em là muốn tôi muốn em một lần nữa sao?" Hắn xoay người đem cô đặt phía dưới mình.

"Không phải! Em có chuyện muốn hỏi anh." Cô cần hắn nói cho cô biết, nói tin tức trên báo không phải là thật.

"Chuyện gì?" Giọng điệu của hắn có chút lơ đãng, ngón tay còn không ngừng trêu chọc từng sợi tóc của cô.

Vân Yên đem tờ báo để trước mặt hắn: "Anh nói cho em biết, đây không phải là thật!"

Diêm Thiên Phạm nhàn nhạt quét qua tờ báo trên tay cô một cái, ngay sau đó lơ đãng nói: "Tin tức này là thật, hơn nữa còn do tôi bảo thuộc hạ làm vậy. Em là tình nhân của tôi, mà xí nghiệp Bạch thị từ hôm nay trở đi cũng thuộc về tôi."

"Sao anh có thể làm như vậy?" Một thế giới được gọi là "yêu" trong nội tâm của cô đã muốn tan vỡ, nếu từ lúc bắt đầu hắn đã không thật lòng với cô, vậy tại sao hắn không nói rõ ràng? Tại sao phải cho cô hy vọng?

"Cha cô hại chết người cha mà tôi kính yêu nhất, tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với cô." Phàm là người thiếu nợ hắn, hắn nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.

"Phải không? Em còn cho rằng......" Cô hoảng loạn khóc không thành tiếng.

"Cho rằng cái gì?"

"Cho rằng có một ngày anh sẽ yêu em." Cô lo sợ không yên nói.

"Em có thể dừng mơ mộng hão huyễn được rồi." Hắn lạnh lùng nói.

"Anh..... Anh lừa gạt tôi, anh không giống như lúc ban đầu nói sẽ bỏ qua cho công ty của cha tôi." Tại sao hắn có thể như vậy? Cô đã đem trinh tiết quý giá nhất của mình cho hắn, tại sao hắn còn không chịu tha cho công ty của cha cô?

"Ngay từ đầu tôi đã không có ý định bỏ qua công ty của cha em, mà em chỉ là vật để tôi trả thù cha em mà thôi." Hiện tại tất cả đều đã xong rồi, hắn cũng không cần ngụy trang nữa.

"Anh thật tàn nhẫn!" Cô thật không thể tin được người đàn ông mình yêu lại giống như Satan lãnh khốc, hơn nữa sự thật tàn khốc này còn đang xảy ra trước mặt cô, chính là cô luôn luôn tự lừa gạt mình, không chịu thành thật nhìn rõ chân tướng, chính là luôn luôn sống trong thành lũy mình tự tạo dựng.

"Loại sinh vật ti tiện như phụ nữ, không đáng được đàn ông đối xử dịu dàng." Trừ bỏ thỏa mãn nhu cầu

trên giường của đàn ông, một chút tác dụng phụ nữ cũng không có. (Bun: ^*%#$! Phải truy nã anh ở tạp chí Phụ Nữ mới đc arg arg …)

"Anh đã nói anh yêu thích em." Cô đem lời nói của hắn khắc sâu trong tim, không nghĩ tới chân tâm của cô đổi lấy là sự tuyệt tình của hắn.

"Tôi không nghĩ em sẽ cho là thật như vậy, một người đàn ông không có tâm, em nghĩ hắn sẽ có bất kỳ tình cảm nào sao? Em chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi." Hắn hung hãn nói, tất cả tình cảm đối với cô đều là giả, chỉ có kẻ ngu mới tin lời hắn nói, mới có thể bị tổn thương.

Cô thương tâm muốn chết nhìn hắn. Cô không thể lại tiếp tục đợi ở bên cạnh hắn, cô nhất định phải rời đi, nếu không cô sợ mình cuối cùng sẽ sụp đổ trước mặt hắn.

Thân thể của cô đã khuất phục hắn, cô không muốn ngay cả pháo đài phòng ngự trong lòng mình cũng mất đi.

Cô bây giờ đã không có lý do ở lại bên cạnh hắn nữa, cô không thể để cho mình sa đọa làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn, như vậy đến cuối cùng ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng mất đi.

"Tôi muốn rời khỏi anh." Hắn thật sự quá ghê tởm, độc ác lừa gạt tấm lòng của cô, cô sẽ không lại đem tính mạng của mình ra đánh cuộc.

"Xin cứ tự nhiên! Bất quá trước khi em rời đi, tôi còn muốn được hưởng thụ thân thể xinh đẹp của em một lần nữa." Cô giận dữ nhưng lại tản ra một loại mỹ lệ chói mắt, khiến cho ánh mắt hắn thật lâu không thể dời đi, cũng khiến du͙© vọиɠ bụng dưới của hắn động đậy.

"Tôi không muốn!" Cô không muốn lừa mình dối người nữa, người đàn ông xấu xa giống như ác ma này không có khả năng sẽ yêu cô. Tình yêu của cô đối với hắn đã mất, cô sẽ không bao giờ như trước nữa, hắn không thể dùng chuyện đó tới nhục nhã cô, khinh miệt cô.