Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 2

Bên trong biệt thự “Diêm thị” –

Trên giường, một đôi nam nữ đang mây mưa triền miên, người đàn ông ra sức nâng cặp mông cường tráng hướng vào trong u cốc chặt chẽ của người phụ nữ, không ngừng va chạm, cử động này khiến cho người phụ nữ kêu lên từng trận từng trận âm thanh yêu kiều.

“Tung Nhạc, mau hơn một chút nữa.” Tay Lý Bình ôm chặt tấm lưng kiên cố của hắn, thở gấp không ngừng thúc giục.

Nghe được tiếng kêu gọi của cô, hắn nâng mông cô lên, đâm thật mạnh vào u huyệt của nàng, thực hiện lần phát tiết cuối cùng.....

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi –

Trong lòng Bạch Tung Nhạc tràn đầy cảm giác tội ác ôm chặt thân thể mềm mại của Lý Bình, hắn và xí nghiệp Diêm thị buôn bán qua lại đã nhiều năm, hắn biết làm như vậy là không đúng, nhưng hắn mất vợ đã lâu, làm sao chịu nổi sự mê hoặc như viên kẹo ngọt của Lý Bình. Cho dù hắn sớm đã biết cô là vợ của Diêm Thi Dương, nhưng hắn cũng chỉ có thể một lần lại một lần mang theo sự áy náy cùng cô vụиɠ ŧяộʍ.

Loại cảm giác cám dỗ đan xen giữa thiên đường và địa ngục này làm cho hắn hoàn toàn trầm luân vào bên trong, đã sớm không có cách nào tự kiềm chế được rồi.

Đối với Bạch Tung Nhạc, trừ bỏ đánh bạc ra, hắn yêu nhất chính là thân thể của Lý Bình.

Hai chuyện đánh bạc cùng vụиɠ ŧяộʍ này đều có lực hấp dẫn chí mạng như nhau đối với hắn.

“Tung Nhạc, anh thật giỏi, không giống như Thi Dương.... ” Diêm Thi Dương chỉ biết toàn tâm toàn lực lo toan công việc, căn bản không nhìn đến sự tồn tại của cô, còn thường xuyên lạnh nhạt cô, đợi lát nữa cô còn muốn nói cho Bạch Tung Nhạc biết một bí mật!

Bạch Tung Nhạc nhìn cô nghiêm túc nói: “Đây là lần cuối cùng, chúng ta không nên làm như vậy nữa... ” Hắn sở dĩ dám trắng trợn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở Diêm gia như vậy là vì Lý Bình nói cho hắn biết, Diêm Thi Dương đã ra nước ngoài công tác, mà con trai độc nhất của Diêm Thi Dương từ trước đến giờ đều sống một mình ở bên ngoài, vì vậy cô cố ý cho người làm nghỉ một ngày để có cơ hội ở chung một chỗ với hắn.

Trong lòng hắn, hắn thực sự cảm thấy thật có lỗi với người bạn tốt Diêm Thi Dương của hắn, nhưng sau khi đã nếm qua tư vị sa đọa trong địa ngục, hắn đã sớm bị hãm sâu vào đó.... Không được! Lý trí Bạch Tung Nhạc tự nói với bản thân mình, bọn họ không thể lại tiếp tục như vậy, trước mặt Diêm Thi Dương, hắn đã không ngẩng đầu lên được rồi.

“Anh muốn bỏ rơi em sao?” Cô không thể tin được điều này là từ trong miệng Bạch Tung Nhạc nói ra, cô vẫn cho rằng hắn yêu cô.

“Bình, loại quan hệ không bình thường này chúng ta đến lúc nên kết thúc rồi, em cần phải trở về bên cạnh Thi Dương.” Công ty của hắn còn phải dựa vào Diêm Thi Dương chiếu cố mới có thể tồn tại được, hắn không muốn phá hỏng quan hệ của họ, ảnh hưởng đến kế sinh nhai của công ty.

Lý Bình ôm cổ hắn nói: “Em muốn ly hôn, em muốn ở cùng anh.” Cho dù ở bên cạnh Diêm Thi Dương có thể hưởng thụ cuộc sống vật chất xa hoa, cô vẫn muốn Bạch Tung Nhạc cho cô tình cảm mãnh liệt cùng kɧoáı ©ảʍ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

“Đừng quên, em vẫn còn một đứa con – Thiên Phạm.” Có đôi khi hắn thậm chí cảm thấy, đứa con trai lạnh lùng của cô thật khó đoán.

“Mặc kệ nó, nó cùng cha nó đều lãnh khốc, vô tình như nhau, em chưa từng thương yêu nó, trong mắt của nó, người mẹ như em có cũng như không.” Lúc Diêm Thiên Phạm còn nhỏ, chỉ khi cô cầm roi đánh vào mông hắn, hắn mới có vẻ có phản ứng, bất quá sau khi hắn lớn lên, cơ hồ sẽ không gọi cô một tiếng mẹ, một khi đã như vậy, cô cũng không cần băn khoăn về mối quan hệ mẹ con này, dù sao đứa con trai kia đối với cô mà nói có cũng như không.

“Không được, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa.”

“Anh không được bỏ rơi em!” Lý Bình chưa từ bỏ ý định la lên.

“Bình, cứ tiếp tục như vậy đối với chúng ta đều không tốt.” Bạch Tung Nhạc cố gắng dùng lý trí thuyết phục Lý Bình.

“Em mặc kệ –”

Hai người đang đắm chìm trong đàm phán, không chú ý tới bên ngoài có tiếng xe truyền đến.

Diêm Thi Dương bước xuống xe, nhìn thấy xe của bạn tốt Bạch Tung Nhạc đỗ ở trong sân, hắn bảo đứa con đứa con trai hai mươi sáu tuổi Diêm Thiên Phạm đợi ở dưới lầu, một mình đi lên lầu.

Diêm Thiên Phạm vâng theo lời của cha.

Diêm Thi Dương bước nhanh lên lầu, đi đến hành lang liền nghe vài tiếng cãi vã từ phòng ngủ chính truyền ra.

Hắn nghe thanh âm quen thuộc kia, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Hắn cầm nắm cửa phòng ngủ, từ từ mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất!

“Hai người dĩ nhiên phản bội tôi!” Bạn tốt nhất của hắn lại cùng vợ hắn nɠɵạı ŧìиɧ!

Lý Bình mặt không đổi sắc nhìn hắn nói: “Đúng vậy!”

“Hai người.... làm cho tôi thật thất vọng!” Loại tư vị thống khổ khi bị phản bội này, hôm nay xem như hắn đã được nếm thử rồi.

Hai chân Bạch Tung Nhạc như nhũn ra, hắn nhìn Diêm Thi Dương run rẩy nói: “Tôi không phải cố tình, xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”

Lý Bình nhìn Diêm Thi Dương, khẩn cầu nói: “Thi Duơng, là em có lỗi với anh, em cầu xin anh tha thứ cho em, cũng để cho em và Tung Nhạc được ở bên nhau được không? Chúng em sẽ rất biết ơn anh.” Bạch Tung Nhạc có chút yếu đuối, nhưng không sao, chỉ cần hắn yêu cô, cô có thể không so đo tất cả.

“Không thể nào!” Diêm Thi Dương oán hận cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ không thành toàn cho đôi gian phu da^ʍ phụ này.

Diêm Thi Dương xoay người rời khỏi phòng, đi về phía thư phòng.

“Làm sao bây giờ?” Bạch Tung Nhạc từ trên giường đứng dậy, chân tay luống cuống mặc quần vào, vẻ mặt hoang mang rối loạn.

Ngay sau đó, Diêm Thi Dương trở lại, trên tay cầm một khẩu súng, hơn nữa tinh chuẩn liếc về phía Bạch Tung Nhạc.

Lý Bình sợ tới mức hoa dung thất sắc, kinh hãi hỏi: “Thi Dương, anh muốn làm gì?” Cô đã quyết định chia tay với hắn, lúc này không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì nha!

“Tôi không thể tha thứ cho hai người!” Cả đời này Diêm ThI Dương chưa bao giờ gặp phải thất bại, hắn sẽ không để cho đôi cẩu nam nữ này chà đạp tôn nghiêm của hắn.

Bạch Tung Nhạc sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất khẩn cầu nói: “Xin cậu tha thứ cho tôi!Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Trời cao! Làm ơn cho tôi một con đường sống, hắn nghĩ thầm trong lòng, về sau ngoại trừ đánh bạc, hắn sẽ không lại tùy tiện vụиɠ ŧяộʍ cùng phụ nữ nữa.

“Cậu là bạn tốt của tôi, tại sao lại làm như vậy?” Hắn giúp đỡ sự nghiệp của Bạch Tung Nhạc, không nghĩ tới lại nhận được sự phản bội này!

“Tôi... sai rồi, tôi không nên vụиɠ ŧяộʍ cùng Lý Bình.” Bạch Tung Nhạc hối hận nói.

“Hừ!”

Trong lúc Bạch Tung Nhạc cùng Diêm Thơ Giương đang nói chuyện, Lý Bình đã cầm con dao gọt trái cây trên bàn len lén đến gần Diêm Thi Dương.

“Cậu dám yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với vợ tôi thì sẽ phải nhận lấy hậu quả.” Hắn muốn gϊếŧ chết Bạch Tung Nhạc, như vậy sẽ không phải chịu sỉ nhục nữa.

“Thi Dương, tha thứ cho tôi, tôi chỉ nhất thời khó kìm lòng nổi.” Nhìn đến thân thể Lý Bình lúc đó, tình nghĩa bạn bè trong đầu Bạch Tung Nhạc đều biến mất.

“Khó kìm lòng nổi? Hai người vụиɠ ŧяộʍ cùng nhau, tôi không thể không gϊếŧ chết hai người.” Hắn nhất định phải phá hủy bọn họ, hắn muốn cùng đôi nam nữ không biết xấu hổ này đồng quy vu tận.

Đang lúc Diêm Thi Dương muốn bóp cò súng, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Lý Bình cầm dao đâm vào lưng của Diêm Thi Dương, máu tươi lập tức nhuộm ướt quần áo của hắn.

“Em....” Diêm Thi Dương không dám tin nhìn vào người vợ đã kết hôn cùng hắn hơn hai mươi năm.

“Em yêu anh ấy, em.... không thể không làm như vậy.” Lý Bình trong hốc mắt chưa lệ nói.

Diêm Thi Dương dùng hết khí lực cuối cùng, giơ súng lên nhắm ngay ngực Lý Bình bắn một phát.

“Pằng!”

Ngay lập tức, ngực của Lý Bình nhuộm đầy máu, máu chảy ra lênh láng trên sàn nhà, thân thể Lý Bình chậm rãi ngã xuống....

Bạch Tung Nhạc vội vàng tiến lên, ôm lấy Lý Bình: “Bình, em sao rồi? Đều do anh không tốt, anh không tốt.” Hắn bi thống la to.

“Tung Nhạc, ôm lấy em! Em muốn nhớ rõ cảm giác ấm áp trong l*иg ngực anh, ôm anh hạnh phúc rời khỏi nhân gian này.”

Bạch Tung Nhạc lập tức nghe theo lời Lý Bình, ôm lấy cô thật chặt.

Nghe được tiếng súng, Diêm Thiên Phạm nhanh chóng chạy lên lầu, đập vào mắt hắn là một màu máu tươi đỏ sẫm.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không khỏi vặn vẹo, dừng lại nhìn người mẹ đang chảy máu, đôi mắt lãnh mị của Diêm Thiên Phạm bỗng chốc hiện lên tia lửa, hắn cảm thấy tuổi thơ ác mộng tựa như đang rời xa, nhưng khi ánh mắt hắn tiếp xúc với Diêm Thi Dương cũng đang nằm trên mặt đất, nội tâm của hắn lập tức bị một cỗ đau xót thật lớn lấp đầy, thần sắc lạnh nhạt xưa nay cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.

Bởi vì, bất kể mẹ của hắn đối xử với hắn như thế nào, người cha dạy hắn đối mắt với tất cả mọi chuyện vẫn là người thân hắn kính yêu nhất.

“Cha!”

Diêm Thi Dương cầm tay con trai, nhắn nhủ nói: “ Đều do cha......... không tốt, vĩnh viễn đừng....... tin tưởng phụ nữ......”

Diêm Thi Dương nói xong những lời này, mắt liền nhắm lại, nhịp tim cùng hơi thở cũng đều ngưng lại.

“Cha –” Diêm Thiên Phạm bi thương gào lên, tay hắn hung hăng đánh xuống mặt đất, máu tươi dọc theo vết thương chậm rãi chảy ra, nhiễm đỏ cả mặt đất....

“Thiên Phạm....” Lý Bình biết mình sắp chết, lúc này cô chỉ muốn đứa con trai độc nhất của mình liếc mắt nhìn cô một cái.

Diêm Thiên Phạm quăng cho cô một cái nhìn lướt qua đầy phẫn hận, hắn cảm giác được sâu trong nội tâm mình đang tức giận mãnh liệt, nhìn khẩu súng lục dưới đất, hắn biết mình gần như mất đi khống chế, để tránh phải phạm sai lầm, hắn ôm lấy cha lao ra khỏi cửa.

Vào giờ khắc này, hắn ra lệnh cho bản thân mình phải không được động tâm, hắn không cần đem tình cảm lãng phí trên người phụ nữ.

Yêu, chỉ gây ra một kích trí mạng cho con người.

Tất cả tình yêu đều là dối trá, nó chỉ là lời nói dối làm cho người ta bị thương.

Hắn không tin phụ nữ, loại sinh vật đê tiện đó không đáng để đàn ông tin tưởng.

Lý Bình nhìn bóng dáng con trai mình rời đi, trong hoảng hốt, cô có chút hối hận bản thân năm đó ngược đãi hắn, nhưng tất cả đều đã quá muộn, cô chỉ có thể tự nhủ trong lòng, Thiên Phạm, mẹ xin lỗi....