Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 10-1

Editor: Puck

Người đàn ông nửa nằm trên giường lớn, thân hình trần trụi hoàn mỹ có lực, tỉ lệ dáng người thon dài, hoàn mỹ gợi cảm như thần thái dương Apolo.

Trong cổ họng anh phát ra hơi thở thô ráp, ánh mắt y hệt hai đốm lửa chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang quỳ sát giữa hai chân anh, cô và anh đều thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, da thịt mượt mà bóng loáng nhuộm lên một tầng hồng phấn xinh đẹp, cô quỳ ở đó, đang chuyên tâm mà ra sức “Hầu hạ” anh.

“Tiểu Vân...” Lôi Quân khẽ gọi, đưa tay vén mái tóc dài của cô lên, muốn nhìn rõ nơi cứng rắn lại nóng bỏng của mình được cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô bao trùm lấy như thế nào.

Cảnh tượng trước mắt khiến huyết mạch người ta trương hỏng.

Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy phái nam kiêu ngạo của anh, chậm rãi, lôi kéo từ trên xuống dưới.

Sau đó, cái lưỡi thơm tho vô cùng tinh tế của cô, từng cái liếʍ đẩy đầu của anh, khi anh chịu hết nổi môi mỏng phát ra từng tiếng thở gấp, thì cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy thứ vừa nhẵn nhụi lại vừa ấm nóng.

Phương Tịnh Vân cố gắng liếʍ mυ'ŧ, nhưng anh thật sự quá cường tráng, dù điều chỉnh tư thế như thế nào, vẫn không có cách nào ngậm hoàn toàn lửa nóng của anh vào môi anh đào của cô, đành phải mượn bàn tay nhỏ bé vuốt ve, “Chiếu cố” từng tấc của anh.

Thật thoải mái...

Đây thật sự là hành hạ vừa đau đớn lại ngọt ngào.

Lôi Quân híp hai mắt lại, bàn tay to đã không kiềm chế được mà vuốt ve da thịt trơn nhẵn của cô.

“Tiểu Vân, ngồi lên.” Anh muốn cô, mỗi tế bào trên dưới toàn thân đều đang reo hò muốn cô! Muốn cô! Muốn cô! “Anh đợi không được rồi...”

Phương Tịnh Vân ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, khẽ đáp, bên môi chứa nụ cười đắc ý.

Thì ra, cô cũng có cách khiến người đàn ông kiêu ngạo này nhỏ giọng cầu xin cô sao?

“Anh là bệnh nhân, phải ngoan ngoãn, đừng lộn xộn đó.”

Mềm mại mà nỉ non, Phương Tịnh Vân nhẹ nhàng đẩy ngã người đàn ông trên giường lớn.

Đầu tiên cô dùng da thịt nhẵn nhụi toàn thân mát xa vì anh, cọ eo bụng và đùi anh, sau đó dùng ngực đầy đặn dán lên thân thể an, trượt đến l*иg ngực phái nam rộng lớn, khiến cho anh run rẩy một trận.

“Tiểu Vân... Thì ra em hư hỏng như vậy.” Lôi Quân cười gượng, phái nam vẫn bị cô cầm trong tay thiếu chút nữa vì cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà phát tiết ra ngoài, “Em thật sự học xấu.”

Phương Tịnh Vân lại chớp chớp mắt với anh vô tội lại nhõng nhẽo, “Em biến thành người xấu, anh thích không?”

Môi mỏng phái nam nhếch lên, ánh mắt anh càng sâu, “Thích... Anh đương nhiên thích.”

Cô cười khẽ, tiếng cười gợi cảm dễ nghe, một bắp chân đột nhiên gác qua eo khỏe của anh.

“Quân, em cũng không muốn đợi thêm nữa, em cũng rất muốn anh...”

Hơi thở thơm như hoa lan mà nong nóng, mắt đẹp của cô tập trung nhìn thẳng anh, tay đã để phía dưới đỡ lấy cây cột lửa chống trời của anh.

Cô chậm rãi hạ mông đẹp, để miệng ngọt ướŧ áŧ bao lấy anh, theo eo nhỏ nhắn hạ xuống, trong tiếng rêи ɾỉ cau mày của cô và tiếng thở gấp thô ráp của anh, hai người cuối cùng kết hợp thành một thể.

Anh xâm chiếm cô, mà cô nghênh đón anh, nước tình xuân triều chảy ra, thấm ướt lẫn nhau.

“Trời ạ... Tiểu Vân, sao em vẫn căng như vậy?” Căng chặt vây quanh khiến toàn thân Lôi Quân phát run.

“Người ta... A a... Người ta cũng hết cách rồi..” Phương Tịnh Vân ngồi thẳng lưng, tư thế này khiến cho anh càng xuyên qua cô, tiếng rên quyến rũ chịu hết nổi bật ra khỏi môi mềm, mà vách hoa bị lấp đầy của cô càng vừa ướt vừa nóng, phía trong giống như có lực lượng mải mê mυ'ŧ lấy tráng kiện của anh, không cho anh bỏ chạy.

Vuốt ve hai đùi trắng như tuyết của cô, Lôi Quân chịu hết nổi mà nhấc eo, khiến Phương Tịnh Vân lại rêи ɾỉ yêu kiều ra.

“Quân...” Hai tay cô chống lên l*иg ngực rắn chắc của anh, bắt đầu đong đưa mông eo, giống như bị cô cưỡi ở phía dưới là một con tuấn mã.

Tóc dài bay ra, vô cùng gợi cảm mà trùm lên da thịt trắng nõn, hai cặρ √υ' tươi tốt lắc lư ra sóng sữa mê người, Lôi Quân chỉ dùng ngón tay vuốt ve, trêu chọc, đã không cách nào thỏa mãn.

Vốn đã quên vết thương trên vai, anh nâng nửa người trên lên, một tay ôm chặt cô, một tay đỡ lấy bầu vυ' cô, há mồm ngậm lấy nụ hoa, say sưa liếʍ mυ'ŧ.

“Quân... A a -” Hai tay Phương Tịnh Vân chống ra phía sau, ưỡn ngực để cho anh nếm triệt để hơn, chỗ hai người kết hợp ẩm ướt mà chặt chẽ không rời, lực lượng của anh đã sớm ngang nhiên xuyên qua linh hồn cô.

Tình thế giống như bắt đầu đảo ngược, không biết từ lúc nào “Chủ quyền” của Phương Tịnh Vân đã chuyển đến trong tay người đàn ông.

Cô khẽ thở dốc, nói đứt quãng: “Vai anh có vết thương... Cẩn thận, anh không được dùng quá sức, vết thương sẽ đau... A -”

Mới kêu anh đừng dùng quá sức, anh đột nhiên đẩy cô ngã xuống giường, đè lên hai chân ngọc của cô, tách hai đầu gối ra, đột nhiên mãnh liệt kiên quyết đưa đến, gần như giày vò mà giữ lấy cô.

Phương Tịnh Vân thét chói tai, hai tay nắm chặt cánh tay cường tráng của anh, yếu ớt nói: “Cục cưng... A a – trong bụng người ta có cục cưng...”

Qua nhắc nhở như vậy, lý trí của Lôi Quân thoáng kéo về chút xíu.

“Xin lỗi...” Cúi đầu hôn lên vành tai ửng hồng của cô, anh thở dốc nói, hành động xâm chiếm quả nhiên chậm dần lại, đổi thành chậm chạp đẩy đưa, sâu xa mà giữ lấy, mỗi một cái ra vào giống như muốn lấy tất cả trong cơ thể cô.

“Quân, vết thương của anh...” Trong mê say, Phương Tịnh Vân vẫn quan tâm vết thương trên vai anh.

Lôi Quân lộ ra nụ cười sung sướиɠ, cho cô một nụ hôn nóng bỏng triền miên.

“Đừng lo lắng, anh rất tốt.” Tóc đen như mực dính trên trán, khuôn mặt của anh nhìn có vẻ nam tính như thế, tiếng nói trầm lắng lại dễ nghe như vậy, kêu: “Tiểu Vân..”

“Hả?” Cô chớp chớp đôi mắt mơ màng, hai chân không tự chủ khóa chặt eo khỏe của anh, phối hợp với hành động của anh, cô nâng cao eo lưng, khiến hai người quấn lấy nhau hoàn toàn hơn.

“Anh yêu em.” Người đàn ông chậm rãi ném ra một câu như vậy.

Vừa mới đầu, Phương Tịnh Vân giống như không hiểu anh đang nói gì.

Sau vài giây, bánh răng bị kẹt trong đầu nhỏ của cô cuối cùng chuyển động, đột nhiên hiểu ra, anh nói một câu quan trọng, một câu thật quan trọng.

Anh nói... Anh nói...

“Anh nói gì? Anh... Có thể nói lại lần nữa không?” Giọng của cô giống như sắp khóc, trong nháy mắt tim đập nhanh như bão tố, giống như sắp bắn ra khỏi cổ họng.

Lôi Quân chỉ cười không nói, ánh mắt thành nồng đậm.

Anh đột nhiên giữ chặt eo cô tiến hành đút vào dày đặc, cô gái nhỏ phía dưới thoáng cái đánh mất năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể không ngừng thét chói tai, vặn vẹo, thích nghi.

Đột nhiên, hai người cùng nhau xông lên đám mây, tình cảm mãnh liệt nổ ra.

“A a -” Phương Tịnh Vân hôn mê, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực đoan mang theo vui sướиɠ mãnh liệt, thân thể của cô được lấy lòng, thỏa mãn trong khi người đàn ông mãnh liệt mà có lực phóng thích.

“Quân...” Em yêu anh... Môi son bị hôn đến sưng lặng lẽ lẩm bẩm, eo thon căng chặt và huyệt nhỏ ngọt ngào không ngừng co rút của cô cuối cùng chậm rãi thư giãn, yếu ớt mà nằm trên giường.

Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác môi lưỡi người đàn ông liếʍ láp mồ hôi trên khuôn mặt ẩm ướt, tiếng nói trầm thấp dễ nghe dốc bầu tâm sự, cô muốn nghe rõ ràng một chút, lại mệt mỏi, chỉ có thể khiến ý thức chìm vào tầng thấp nhất, nhẹ nhàng lay động trong thủy triều ấm áp...

Cô ngủ thật lâu sao? Chỉ mất đi ý thức trong thời gian ngắn ngủi, hồn vía bị ném lên không trung thoáng cái bay ra khỏi cảnh trong mơ, trở lại sự thật, đang dừng lại trong khuỷu tay người đàn ông cô yêu?

“Ừ hừ...” Phương Tịnh Vân phát ra tiếng rên như mèo con kêu, chân mày cau lại, lông mi dài yếu ớt mở lên, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với cặp mắt phái nam vô cùng thâm thúy.

Không biết Lôi Quân đã yên lặng ngắm cô bao lâu.

“A...” Cô bỗng dưng đỏ ửng mặt. Bị anh lẳng lặng nhìn ngó như vậy, có cảm giác kỳ dị từ lòng bàn chân chạy lên, tê tê Huống chi, bầu ngực tròn đầy của cô còn vô cùng thân mật mà được bàn tay thô ráp của anh khẽ che phủ.

“Anh... Ừ...” Hơi động một chút, mới cảm giác được anh vẫn giữ lấy cô, một bộ phận vẫn còn chôn giữa đùi cô mỗi khi cùng cô lên cao trào không ngừng, bụng dưới bằng phẳng của anh căng chặt đỡ lấy cô.

“Quân, chúng ta... A, vết thương của anh!”

Nhớ tới vừa rồi anh ra nhiều lực như vậy, chắc chắn kéo đau vết thương trên vai, lo lắng trong nháy mắt hiện ra, cô vội vàng bò lên định kiểm tra vết thương của anh.

“Đừng động.” Lôi Quân bỗng nhiên đè cô lại xuống giường, l*иg ngực phập phồng mà hô hấp nặng nề cho thấy anh đang chịu đựng du͙© vọиɠ tra tấn người.

Ánh mắt anh âm u, chóp mũi yêu thương mà liếʍ cô, hơi thở phái nam vây quanh cô.

“Em lộn xộn nữa, anh lại muốn em rồi.”

“Anh... Anh người này thật là.” Khuôn mặt nhỏ của Phương Tịnh Vân nóng hừng hực, thật sự không dám cử động, sợ anh “Vận động” quá mức sẽ khiến vết thương nặng thêm, “Vậy... Vậy anh đi ra ngoài trước, anh cứ ở bên trong như vậy, rất dễ dàng... Rất dễ dàng có cảm giác.” Trời ạ! Đỉnh đầu của cô có tám phần muốn bốc khói trắng rồi.

“Không cần.” Lôi Quân cười lớn, ngũ quan tràn ngập lực lượng quyến rũ, “Anh thích tư thế này.”

Phương Tịnh Vân nhìn chằm chằm vào người đàn ông chơi xấu, hơi không hiểu được nên làm sao mới tốt.

Anh nhếch môi cười, “Tiểu Vân, em cũng biết.”

Chân mày thanh tú nhảy lên, cô lúng ta lúng túng hỏi, “Em biết cái gì?”

“Anh đã nói, em rõ ràng nghe thấy được.”

“Em nghe thấy cái gì?” Anh đang chơi trò đoán chữ với cô sao?

Lôi Quân thở dài, hôn lên môi son của cô, “Anh nói... Anh yêu em.”