Editor: Cà Pháo
- ------------------------------
Đặc biệt hiện tại có thể là thời khắc mấu chốt, Thái Tử là người duy nhất có thể thay đổi vận mệnh của Hạ Cơ.
Hạ Cơ mặc bên ngoài một kiện váy. Hai ngón tay linh hoạt cởi bỏ đai lưng trước ngực, cởi xuống. Mùa hè mặc vải mỏng, bên trong cũng chỉ có kiện trung y.
Ở trong mắt Thượng Quan Cẩn, tất cả động tác chậm chạp đều truyền tới. Đồng tử của hắn không tự giác mà phóng to, ngực của nàng mỗi lúc càng phập phồng, mỗi một động tác trên ngón tay ngọc nhỏ dài hắn đều nhìn đến rõ ràng. Bởi vì luyện võ, thị lực ở nơi tối tăm này cũng có thể nhìn thấy rất tốt. Cái yếm hồng nhạt nửa che nửa lộ hiện ra.
Trung y màu trắng đã rơi xuống mặt đất. “Thái Tử ca ca.” Hạ Cơ liếc mắt đưa tình nhìn Thượng Quan Cẩn, lại đem cái cổ trắng hiện rõ. Lúc này Thượng Quan Cẩn không rảnh để yêu bộ dáng thẹn thùng này của nàng, chỉ nghĩ muốn mau chóng nhìn thấy thân thể được tầng quần áo bao vây lấy.
“Tiếp tục cởi!” Không biết vì sao, âm thanh Thượng Quan Cẩn nghe có chút khàn khàn, giống như đang nhẫn nại gì đó.
Hạ Cơ ngẩng đầu đối diện với người nam nhân, ở trong mắt hắn hừng hực ngọn lửa đã bốc cháy, chỉ đợi một phát nổ nữa thôi. Hạ Cơ hiểu rõ bản thân chỉ cần tiếp tục thêm lửa là được, chỉ cần làm thêm một phát Thái Tử khó có thể mà tự kiềm chế được.
Quần không biết đã rơi xuống mặt đất từ khi nào, bao gồm cả qυầи ɭóŧ nhỏ nhắn. Hai đôi chân thon dài cùng với chỗ tư mật đều bại lộ ở trong tầm mắt nam nhân. Tuy rằng Hạ Cơ đem chân kẹp đến gắt gao, nhưng từ góc độ của Thượng Quan Cẩn, còn có thể nhìn đến rõ rành mạch quang cảnh nhân gian.
Dưới thân thể của nữ hài trơn bóng không lông, phía trước là tiểu màn thầu màu trắng, còn bên trong, có cánh hoa màu đỏ tươi. Hô hấp của Thái Tử rõ ràng càng trầm trọng, ở trong phòng an tĩnh này nghe rõ được rành mạch. Nắm tay của Thái Tử cũng mất tự nhiên mà nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Cơ như con sói vồ mồi, tuy rằng đây là biểu hiện Thái Tử đã cắn câu, nhưng Hạ Cơ nhìn thấy trong lòng vẫn run rẩy.
“Nhanh lên!” Thái Tử giống như đạt tới nhẫn nại.
Trên người Hạ Cơ cũng chỉ còn có một kiện áσ ɭóŧ cùng với yếm mà thôi. Động tác của Hạ Cơ không tự giác mà nhanh hơn, lại nhìn thấy Thái Tử như nham thạch. Bản thân hận không thể tự tay đem hai kiện áo kia xé ra mới thôi.
Hạ Cơ đem yếm trên cổ của mình cùng với dây lưng ở phía sau lưng cởi ra, một tay ngăn đón ngực, cái yếm hồng nhạt lung lay sắp rớt treo ở trước ngực. Hạ Cơ tuổi còn nhỏ, nhưng mà chỗ nên to thì to, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, cả người trắng tròn như châu như ngọc, phập phồng quyến rũ, Thái Tử nhìn mà nóng không thôi.
“Bỏ tay ra!” Ngữ khí Thái Tử nghiêm túc, nhưng nội dung lại không được như vậy.
Tay Hạ Cơ chậm rãi đi xuống phía dưới rồi dời đi, bầu vυ' tròn trịa trắng nõn xuất hiện ở trong mắt Thái Tử. Hai điểm phía trên giống như tiểu anh đào chọc người trìu mến.
Lúc này toàn thân Hạ Cơ đã cởi sạch. Xương quai xanh tinh xảo, hai luồng nhũ thịt tròn trịa, một tay có thể ôm hết eo nhỏ thon, bụng nhỏ bằng phẳng, chân dài thẳng tắp, toàn thân, không một chỗ nào là không đẹp.
“Lại đây.” Âm thanh Thái Tử trầm thấp không rõ, hầu kết lăn lộn trên dưới, cũng khiến hắn gợi cảm câu người.
Hạ Cơ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi đến chỗ người nam nhân, hai bầu trước ngực không có chống đỡ, hai luồng nhũ thịt run lên, Thái Tử nhìn mà tâm nóng không thôi.
Không nghĩ Hạ Cơ không cẩn thận một cái, liền ngã về phía trước. Thật là muốn ném mặt ở chỗ này, tức chết người. Hạ Cơ nghĩ.
Có Thái Tử ở đây thì nàng có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Thái Tử tiến lên phía trước, đem Hạ Cơ vững vàng tiếp ở trong ngực.