Bạch Ngọc Sơn, cả ngọn núi đều là bạch ngọc, nhiều nơi được kỳ công chạm trổ lên những khối kiến trúc xinh đẹp. Rất nhiều tu sĩ không ngừng phi hành ra vào, đủ loại pháp bảo phi hành trên bầu trời, nhìn giống một khu du lịch hơn là nơi săn bắt Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt.
Vũ Thần nhìn bộ dạng của Dương Thiên, không khỏi lắc đầu:
- Còn tưởng ngươi cái gì cũng biết, thì ra cũng chỉ mới đến đây lần đầu. Bạch Ngọc Sơn vốn là danh lam thắng cảnh. Cả dãy núi tạo thành từ bạch ngọc, ngọc khí có tác dụng thanh lọc cơ thể, khiến tinh thần sảng khoái, loại trừ tâm ma tu luyện. Hằng năm có rất nhiều tu sĩ đến đây, mượn nhờ ngọc khí tu luyện. Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt phần lớn sinh sống mặt bên kia Bạch Ngọc Sơn. Nghe nói nơi đó phẩm chất bạch ngọc có chút khác biệt, rất phù hợp cho bọn chúng phát triển.
Dương Thiên gật gù:
- Ngươi đã biết rõ như vậy, hẳn là cũng biết con đường nào đi đến mặt sau của Bạch Ngọc Sơn chứ?
Vũ Thần gật đầu:
- Để tránh Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt bất ngờ tấn công những tu sĩ đang tu luyện tại đây, một môn phái đã bày ra một cái bình chướng ngăn cách hai bên. Bình chướng này có vài khe hở để cho những tu sĩ muốn săn bắt Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt đi qua. Tuy nhiên, xem như để trả công cho môn phái kia vì đã dựng lên bình chướng này, mỗi tu sĩ muốn qua đều phải trả một lượng linh thạch nhất định.
Dương Thiên ra vẻ suy ngẫm:
- Từ mặt sau tiến vào không được hay sao? Tại sao nhất định phải thông qua khe hở trên bình chướng?
Vũ Thần phẩy tay:
- Ngươi có thể thử, để xem khi đó ngươi có bị Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt vây công đến chết hay không.
- Đi qua khe hở kia sẽ có khác biệt hay sao?
- Đương nhiên, đây là do môn phái kia đặc biệt bố trí riêng cho những người muốn đến săn bắt Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt. Sau khi đi qua khe hở ngươi sẽ được đưa đến một khu an toàn, nơi đó có bày trận pháp ngăn cản Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt đến gần. Nếu cảm thấy đã săn bắt đủ số lượng cần thiết, ngươi chỉ cần quay lại khu vực đó, bóp nát tín vật được đưa cho từ trước, sẽ có người đến đón ngươi trở về.
- Ngươi đã từng đến nơi này?
Vũ Thần dứt khoát lắc đầu:
- Không có. Ta đã từng nói, ta dự định khi đạt đến Kim Đan kỳ, thu thập đủ tiền phí vào cửa sẽ đến đây. Hiện tại có phú hào như ngươi tài trợ, chút linh thạch kia ngươi chắc sẽ không quá bận tâm chứ?
- Tùy tiện, linh thạch là thứ duy nhất Dương Thiên ta không thiếu.
Trên đường lên Bạch Ngọc Sơn, hai bên đường có rất nhiều tu sĩ bày bán đồ vật. Phần lớn là các loại đan dược hỗ trợ, tăng tốc độ hấp thu ngọc khí. Một số khác bán các món pháp bảo có tác dụng khắc chế, làm suy yếu Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt dành cho những tu sĩ đến đây săn gϊếŧ. Dương Thiên đối với những thứ này không có húng thú, dù sao hắn đã có biện pháp của riêng mình. Ngược lại, Vũ Thần liên tục nhìn ngó xung quanh, gương mặt hiện rõ sự ưa thích. Dương Thiên vẫn giữ phong độ thân sĩ, không còn cách nào khác ngoài việc bỏ ra một lượng kha khá linh thạch mua cho nàng một đống vật dụng, pháp bảo mà hắn cho là vô dụng kia.
Khe hở mà Vũ Thần nói đến được bố trí tại nhiều vị trí khác nhau tại mặt ngoài Bạch Ngọc Sơn. Dương Thiên cùng Vũ Thần chọn một cái vắng người, bỏ ra 5 viên trung phẩm linh thạch làm phí. Mỗi người nhận được một tấm ngọc bài, bất cứ khi nào muốn trở về chỉ cần đến vùng an toàn rồi kích hoạt nó là được.
Bích chường mà Vũ Thần nói đến thực ra là một tấm chắn do trận pháp dựng nên, còn khe hở là do môn phái kia dùng sức mạnh mở ra, sau đó lấy một vài vật liệu đặc thù tạo thành một cánh cửa, ngăn không cho nó khôi phục lại. Mục đích nhìn như muốn giúp đỡ mọi người đến đây, nhưng thực chất là để kinh doanh thu lời. Dương Thiên đối với chuyện này không có ý kiến. Bọn hắn đã bỏ công sức, tất nhiên phải thu được lợi ích. Mức phí 5 linh thạch trung phẩm đối với tu sĩ cấp thấp khá cao, Dương Thiên lại chẳng hề bận tâm, dù sao linh thạch đối với hắn vô dụng, có vứt hết cũng chẳng đáng tiếc.
Một nam nhân chịu trách nhiệm đưa hai người đi qua cánh cửa, xuất hiện trước mặt bọn họ là một cái trận pháp cỡ nhỏ. Nam nhân dùng thái độ ôn hòa giải thích:
- Trận pháp này sẽ đưa các ngươi đến khu an toàn. Muốn kích hoạt nó phải có trận bàn của môn phái bọn ta. Do đó, nếu các ngươi muốn trở về cần đến khu vực an toàn kích hoạt ngọc bài, ta sẽ xuất hiện để đưa các ngươi trở về. Còn có điều gì khuất mắt hay không?
Dương Thiên nghi hoặc:
- Thời gian ở bên kia tối đa là bao nhiêu.
Nam nhân tùy tiện đáp:
- Các ngươi muốn ở bao lâu tùy thích. Tất nhiên tiền đề là phải giữ được mạng. Bị một lượng lớn Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt vây công, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng sẽ không dễ chịu. Đừng vì chút lợi trước mắt mà đánh đổi cả tính mạng của mình.
Dương Thiên mỉm cười:
- Đa tạ đã chỉ điểm.
Nam nhân gật đầu, vung tay ném ra một cái trận bàn nhỏ vào bên trong trận pháp. Trận bàn liên kết với trận pháp, từng đồ án phức tạp dần hiện lên. Dương Thiên lôi kéo Vũ Thần bước vào bên trong, thầm lắc đầu:
- Một cái Truyền Tống Trận cự ly ngắn mà thôi, cần gì bố trí phức tạp như vậy. Trình độ trận pháp của đám người này thực sự quá tệ.
Dương Thiên ở Long Giới một thời gian khá dài, đã quen với những trận pháp, cấm chế, Long Văn cao thâm. Hiện tại nhìn những trận pháp của đám môn phái cấp thấp này, quả thực là không thuận mắt.
Ánh sáng từ trận pháp phát ra ngày càng mạnh, bao phủ lấy hai người, cuối cùng phát ra một trận âm thành trầm thấp rồi vụt tắt. Vũ Thần mở mắt ra liền phát hiện hai người đang đứng trong một hang động nhỏ. Dương Thiên đang đứng ở phía cửa động, nhìn vào đường màu đỏ trước mặt. Đây chính là ranh giới của khu an toàn, một khi bước qua sẽ không còn được trận pháp bảo vệ nữa.
Dương Thiên nhặt một tảng bạch ngọc trên mặt đất, thần thức kiểm tra cẩn thận. Khối bạch ngọc này so với ngoài kia quả thực có điểm khác biệt, bên trong ẩn chứa một lượng nhỏ độc lực. Nếu như ngày nào cũng ăn những thứ này, qua một thời gian dài, chất độc trong cơ thể Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt sẽ dễ dàng tiến hóa. Thảo nào nơi này lại tập trung nhiều Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt hơn mặt trước của Bạch Ngọc Sơn.
Vũ Thần bước đến bên cạnh Dương Thiên:
- Tiếp theo đây ngươi định làm như thế nào?
Dương Thiên mỉm cười:
- Rất đơn giản, tạo ra một cái trận pháp, sau đó dẫn dụ một lượng lớn Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt tiến vào.
Vũ Thần cố nén cảm xúc muốn cho tên trước mặt một trận:
- Không phải ta đã sớm nói với ngươi, trận pháp đối với Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt vô dụng hay sao? Hơn nữa, ngươi muốn dẫn dụ một lượng lớn cùng đến? E rằng bọn chúng còn chưa kịp đến khu vực trận pháp, ngươi đã sớm mất mạng.
Dương Thiên mỉm cười:
- Trận pháp của ta tất nhiên không giống với loại trận pháp phổ thông, Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt chắc chắn sẽ không phát hiện ra để tự bạo. Về điểm này ngươi có thể yên tâm. Còn về phần dẫn dụ, không phải ngươi có một con Huyết Cương Thi sao?
Vũ Thần hơi ngẩn ra, sao nàng lại quên mất nó. Huyết Cương Thi tuy có biến dị nhưng bản chất vẫn là cương thi. Hầu hết các loại cương thi đều có kháng tính nhất định với độc tố. Trải qua biến dị, năng lực kháng độc của Huyết Cương Thi so với cương thi thông thường còn mạnh hơn. Thi khí của nó còn mạnh mẽ hơn các loại độc tố thông thường rất nhiều.
Có điều hiện tại tu vị của Huyết Cương Thi mới chỉ đạt đến Giả Đan kỳ, muốn dẫn dụ một số lượng lớn Cửu Tiết Bạch Ngọc Hạt vẫn có hơi quá sức. Không tính tới chất độc, số lượng khổng lồ kia cũng đủ đè chết nó.
Dương Thiên biết Vũ Thần đang lo lắng điều gì. Hắn vung tay, đem ác quỷ Kim Đan sơ kỳ ném ra:
- Có Huyết Cương Thi của ngươi, cộng thêm thứ này hẳn là đủ rồi.
Vũ Thần hoảng hốt, thân hình không tự chủ được lùi xa về phía sau, nhìn con quái vật Dương Thiên vừa ném ra:
- Đây là…ác quỷ Kim Đan sơ kỳ.