Không còn bất kì một sự phản đối nào, lễ nhậm chức của Hoa Thi Âm diễn ra một cách suông sẽ. Dương Thiên cảm thấy việc này thật vô vị liền giao lại cho Sở Từ để bước ra ngoài hóng mát. Tìm một quán cafe để thưởng thức, gần 2 tiếng sau, Dương Thiên nhận được điện thoại của Diệp Vấn Thiên:
- Lát nữa ngươi hãy xem thời sự trực tiếp giữa trưa.
Diệp Vấn Thiên chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi tắt máy. Dương Thiên hiểu việc của Kiều An Hải hắn đã làm xong. Nhanh như vậy, Ám tổ này làm việc cũng không tệ lắm. Gọi cho Sở Từ hỏi:
- Buổi lễ khi nào kết thúc.
- Ta cũng không biết. Hắc bang có quá nhiều lễ nghi phiền phức, nào là cúng bái các vị thần phù hộ, nào là tuyên thệ nhậm chức…
- Được rồi. Ngươi chuẩn bị một cái truyền hình lớn đặt trong đó, đến giờ thì bật thời sự giữa trưa cho mọi người xem.
Tuy không hiểu vì sao Dương Thiên ra lệnh như vậy, nhưng Sở Từ cũng không hỏi nhiều:
- Ta đã biết.
Dương Thiên tiếp tục uống nốt ly cafe, đến đúng giờ hắn mới đi đến phòng hội nghị để xem. Mục đích chính là để đám người kia nhớ Hoa Thi Âm có hắn ủng hộ, dù sao cũng có nhiều kẻ bằng mặt không bằng lòng.
Bước vào trong phòng, mọi người đang tập trung xem truyền hình. Tuy bọn hắn không rõ vì chuyện gì, nhưng Sở Từ đã ra lệnh, bọn hắn chỉ có thể làm theo. Kết thúc loạt tin mở đầu, những tin tức chính bắt đầu được đưa lên.
Kiều An Hải làm việc thất trách, tiêu tốn của nhà nước một khoản tiền lớn trong các dự án đầu tư. Thống kê những khoản tham nhũng, những việc xấu xa, cấu kết với các tổ chức thực hiện các hành vi phi pháp lần lượt được đưa lên. Hoa Thi Âm cùng mọi người đều trợn mắt nhìn vào màn hình. Bọn hắn cũng mơ hồ hiểu được, Kiều An Hải bị như vậy là do một câu nói của Dương Thiên khi nãy.
May mắn lúc này Kiều An Hải đã sớm được đưa đi bệnh viện, nếu không hắn có thể bị tức ói máu. Bản tin kết thúc, Sở Từ tắt truyền hình đi. Mọi người quay lại nhìn Dương Thiên với vẻ mặt hoảng sợ cùng kính nể. Hắc đạo rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thực lực sẽ có được sự tôn trọng.
Dương Thiên trầm giọng nói:
- Lý do hắn bị như vậy, các ngươi hẳn cũng đã rõ ràng. Ta sẽ nhắc lại một lần nữa, Thi Âm là do ta ủng hộ, nếu có kẻ nào dám chống lại nàng, đừng trách ta độc ác.
Nói xong liền đi ra ngoài, việc ở nơi này đã xong. Còn lại cứ để Hoa Thi Âm thu dọn tàn cuộc. Hoa Thi Âm nhìn theo bóng Dương Thiên bước ra, gương mặt thoáng chút si mê. Hắn làm tất cả vì nàng, đây mới là người để nàng có thể nương tựa cả đời. Sở Từ đã nhận được lệnh của Dương Thiên, từ giờ nhiệm vụ của hắn là bảo hộ an toàn cho Hoa Thi Âm nên cũng không rời đi.
Những ngày tiếp theo, quá trình chuyển giao quyền lực được diễn ra. Dưới sự uy hϊếp có phần trắng trợn của Dương Thiên, mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi. Kiều An Hải đã bị bắt giữ ngay trong bệnh viện, những tài sản có dấu hiệu phi pháp đều bị tịch thu. Tên này bình 82p8O8L thường cũng làm không ít việc xấu, xem như là trừ hại cho dân.
Hoa Thi Âm những ngày này rất bận rộn, dù là Dương Thiên cũng ít có cơ hội gặp nàng. Vì vậy hắn quyết định trở về Bắc Giang thành, có Sở Từ, hắn cũng không lo lắng nàng gặp nguy hiểm.
Trở lại đi học, Dương Thiên cũng không quên Lý Bàn, hắn có một điểm xấu là thù dai. Dương Thiên lại không cho đây là điểm xấu, có thù phải trả là điều tất nhiên. Để tránh hiểu lầm, Dương Thiên cho Lý Bàn một cơ hội giải thích. Nghe Dương Thiên kể xong, Lý Bàn cau mày:
- Việc này có chút lạ, ngươi để ta suy nghĩ một chút.
- Tốt a. Ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích hợp lý. Nếu không ta không ngại đến Lý gia một chuyến…
Dương Thiên bỏ lỡ câu nói làm Lý Bàn hoảng hốt:
- Dương Thiên, ngươi định làm gì. Ta cảnh cáo ngươi, không được làm…
- Được rồi, vậy ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý đi.
Bị dồn ép vào đường cùng, tiềm năng của con người sẽ được khai phá. Lý Bàn chính là như vậy, hắn bị Dương Thiên áp bức, đại não hoạt động hết công sức, nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
- Ta biết rổi. Những gì ta nói với ngươi lúc trước chỉ áp dụng khi nàng không thích ngươi mà thôi. Ta đoán hiện tại Mộc Vũ Hàm đã có tình cảm với ngươi, việc ngươi nói cả hai chỉ là bạn có thể khiến nàng cảm thấy thất vọng.
Dương Thiên ngẩn ra:
- Thực sự là như vậy?
- Đúng vậy, Lý Bàn ta là người từng trải, chắc chắn là không sai.
Dương Thiên đưa tay vỗ đầu hắn:
- Ta xem ngươi thành công thì ít, bại sự có thừa. Nếu không phải may mắn cùng Tiểu Vũ lớn lên một chỗ, ngươi một chút cơ hội cũng không có.
Lý Bàn cười hì hì:
- Chữ nếu của ngươi căn bản không có chỗ để sử dụng. Thực tế đã chứng minh ta thành công, như vậy là được rồi.
Nhìn Lý Bàn vẻ mặt đắc thắng, Dương Thiên chỉ muốn cho hắn vài đấm. Đáng tiếc hắn nói không sai, người thắng nói gì cũng đúng, Dương Thiên chỉ có thể câm nín. Tần Tuyết hôm nay cũng không đi học, theo như Lý Bàn nói thì môn học này khá vô vị. Đa số sinh viên chỉ đi một nửa số buổi để điểm danh mà thôi.
Kết thúc buổi học, Dương Thiên vừa bước ra cổng thì đã gặp Dược Nam đứng chờ sẵn. Lý Bàn vỗ vai Dương Thiên:
- Ta có việc phải đi trước.
Dương Thiên cũng không quản hắn, nhíu mày nhìn Dược Nam, tên này mỗi lần xuất hiện thường mang theo phiền phức. Nếu không phải vì Dược Lăng, Dương Thiên còn ngại dính dáng đến hắn.
- Ngươi lại có việc gì, không phải lại muốn ta chữa bệnh cứu ngươi nữa chứ. Nếu vậy thì thật không tiện, ta từ chối.
Dược Nam ho nhẹ một tiếng, xem ra việc hắn nhờ vả đã để lại ấn tượng xấu với Dương Thiên:
- Không có, ta lần này đến là để thông báo với ngươi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Có thể tìm một chỗ để nói hay không.
Nhìn vẻ mặt có phần nghiêm túc của Dược Nam, Dương Thiên cũng gật đầu đồng ý:
- Được rồi, vậy qua quán nước đối diện đi.
Hai người tùy tiện gọi đồ uống, Dược Nam vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Dương Thiên, bệnh nhân ngươi chữa trị lần trước đã chết.
Dương Thiên không bất ngờ chút nào:
- Đã chết rồi sao, sớm hơn dự kiến của ta một chút.
Dược Nam ngẩn ra, vội hỏi:
- Ngươi sớm biết hắn sẽ chết sao. Lý do là gì, ngươi mau nói cho ta biết. Người nhà của hắn đổ lỗi cái chết của hắn là do bệnh viện làm việc thất trách, bọn ta cũng chưa đưa ra được câu trả lời thỏa đáng cho bọn họ.
Một hơi uống hết ly nước, Dương Thiên lúc này mới nhìn qua Dược Nam:
- Ngươi đã từng nghe qua về cổ độc sao?
Dược Nam nhíu mày:
- Cổ độc, hình như là một loại sâu độc được một vài bộ tộc ít người sử dụng. Trong sách y thuật có ghi lại nhưng không có nhiều thông tin.
- Không phải một loại, cổ độc là tên gọi chung của rất nhiều loại độc. Bọn chúng là những loài côn trùng được nuôi dưỡng đặc biệt, mang theo những đặc tính đặc biệt. Có thể hạ độc, cũng có thể cường hóa thân thể.
- Thần kỳ như vậy.
Dược Nam vô cùng kinh ngạc, những chuyện này với hắn rất mới lạ. Dương Thiên vẫn tiếp tục giảng giải:
- Những kẻ sử dụng cổ độc được gọi là Vu sư. Cổ độc đều được bọn hắn nuôi dưỡng từ nhỏ nên đã tạo nên một mối liên kết với bọn hắn. Ngươi có thể tưởng tượng như tình mẫu tử vậy.
Đối với Dược Nam mà nói, khái niệm linh hồn là khá xa lạ, Dương Thiên cũng chỉ có thể để hắn hình dung một cách đơn giản như vậy.
- Khoan đã, nhưng chuyện này có liên quan gì đến bệnh nhân kia. Chẳng lẽ…
Dường như nghĩ ra cái gì, Dược Nam kinh hãi nhìn Dương Thiên. Hắn gật đầu:
- Ngươi đoán không sai, tên kia đúng là bị trúng cổ độc. Tuy cổ độc đã bị ta giải trừ, nhưng vào lúc đó, tên Vu sư kia sẽ lập tức cảm nhận được. Dựa theo luật lệ của Vu tộc, người bị bọn hắn hạ cổ nhất định phải chết. Không sai biệt lắm, tên kia một lần nữa tìm đến gϊếŧ chết người kia.
Dược Nam lắp bắp:
- Nói như vậy, ngươi đã sớm biết tên Vu sư kia sẽ đến. Tại sao không nói cho bọn ta?
- Nói cho các ngươi biết thì có ích gì, các ngươi có thể ngăn cản hắn sao?