Phong Lưu Chân Tiên

Chương 83: Mời mỹ nữ chơi game

Lưu Ly vẫn chưa bình tĩnh lại được, tuy nàng la cảnh sát nhưng khung cảnh huyết tinh như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy. Tên kia thấy Dương Thiên không để ý tới hắn vội mở cửa xe bỏ chạy. Nhưng chỉ kịp chạy được mấy bước đã la thảm một tiếng rồi gục ngã xuống đất.

Dương Thiên muốn gϊếŧ những kẻ này vốn chỉ cần đứng yên một chỗ cũng làm được. Chẳng qua hắn cảm thấy nhàm chán nên mới thêm một ít hương vị mà thôi. Lưu Ly trợn mắt nhìn Dương Thiên:

- Ngươi, ngươi gϊếŧ nhiều người như vậy.

- Nếu ta không gϊếŧ bọn hắn, người bị gϊếŧ sẽ là ta.

- Nhưng…

- Ngươi thân là cảnh sát, chẳng lẽ chưa thấy những chuyện này bao giờ sao?

Lưu Ly lắc đầu, cố kiềm nén sự sợ hãi trong lòng. Dương Thiên cởi trói cho nàng, nói:

- Ngươi bây giờ đi thẳng theo hướng này. Một lúc sau sẽ ra đến đường lớn, khi đó hãy tự đi nhờ một chiếc xe trở về. Sau khi trở về hãy nói bọn người kia đi được một quảng liền thả ngươi ra.

- Không được. Chuyện hôm nay ta phải báo cáo lên trên. Nhiều người chết như vậy, dù bọn chúng là kẻ xấu thì cũng không thể để yên như vậy.

Dương Thiên nhìn nàng:

- Ý của ngươi là muốn bắt ta trở về?

Lời nói của Dương Thiên khiến Lưu Ly ngẩn ra, hắn vì cứu nàng mới gϊếŧ người. Nàng không thể lấy oán trả ơn. Nhưng việc này nếu không báo lên trên, lòng nàng chắc chắn sẽ không yên. Dương Thiên nhìn Lưu Ly do dự không quyết được, lắc đầu, cô nàng này vẫn còn ngây thơ như vậy sao. Không biết những trường lớp kia đã dạy nàng tư tưởng gì nữa.

- Nếu ngươi muốn báo cáo lên trên cũng không có vấn đề gì. Cứ nói cho Sở A biết, hắn sẽ có biện pháp giải quyết.

- Quan hệ của ngươi và cục trưởng rất tốt?

- Nếu ta nói hắn phải nghe theo lệnh của ta, ngươi có tin hay không?

Lưu Ly không chút do dự. Ban đầu nàng chỉ nghĩ Dương Thiên bất quá chỉ là một tên công tử nhà giàu mà thôi. Nhưng chuyện hôm nay khiến nàng thay đổi suy nghĩ, thân phận của Dương Thiên chắc chắn không tầm thường. Dương Thiên thấy nàng tin tường mình như vậy cũng hơi ngạc nhiên:

- Được rồi. Ngươi đi trước đi. Việc ở đây để ta xử lý.

Lưu Ly gật đầu, theo hướng Dương Thiên chỉ dẫn trở về. Dương Thiên nhìn một đám xác chết đang nằm dưới đất, trên tay hiện lên một hỏa cầu. Vẫy tay nhẹ một cái, một ngọn lửa không lồ bừng lên nhưng rất nhanh lại biến mất, chỉ để lại trên mặt đất một bãi đất màu đen.

Nhìn lại thời gian, đã gần 5 giờ chiều, Dương Thiên cũng không tiếp tục nán lại nơi này. Hơn 6 giờ, Dương Thiên thay đổi một thân y phục sạch sẽ, gọi điện cho Lăng Nhã Kỳ:

- Ngươi đang ở đâu, ta sẽ đến đón người.

- Ta đang ngồi trong một quán cafe gần nhà của ngươi. Ngươi mau đến a.

- Ngươi biết nhà của ta?

- Là Tiêu Chính Long thúc thúc nói cho ta biết.

Dương Thiên lập tức đi ra quán cafe gần nhà. Trong quán thiết kế theo phong cách cổ điển, tiếng nhạc êm đềm, Lăng Nhã Kỳ đang chọn một chỗ yên tĩnh trong góc thưởng thức. Hôm nay Lăng Nhã Kỳ mặc một bộ váy đỏ, vẫn đội một cái nón to cùng một cặp kính mác che kín gần hết khuôn mặt.

Dương Thiên gọi đồ uống xong liền tiến lại ngồi xuống:

- Ngươi lúc nào ra đường cũng phải ăn mặc như vậy sao?

Lăng Nhã Kỳ nghe vậy, thở dài:

- Ta cũng muốn có một cuộc sống tự do, nhưng có một sơ việc không thể theo ý mình được.

- Nếu muốn ngươi có thể bỏ công việc ca hát. Gia đình ngươi giàu có như vậy, việc này hẳn không phải vấn đề.

Lăng Nhã Kỳ lắc đầu:

- Ngươi không hiểu. Ta cũng yêu thích việc ca hát. Giống như việc ngươi đứng trước hai người mà ngươi yêu, nhưng lại chỉ có thể chọn một. Vậy ngươi sẽ làm như thế nào?

Dương Thiên trả lời dứt khoát:

- Nếu như ta yêu cả hai người, vậy ta sẽ không từ bỏ bất kỳ một ai.

- Vậy nên ta mới nói người không hiểu. Đôi khi có những việc mà ngươi bắt buộc phải lựa chọn. Hoặc là chọn một, hoặc là mất cả hai.

- Nếu một nam nhân không thể giữ lấy nữ nhân mình yêu, chỉ có thể trách hắn quá yếu kém. Ta vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần ngươi thực lực đủ mạnh, không việc gì có thể làm khó được ngươi.

Cười nhẹ một tiếng, Lăng Nhã Kỳ tháo cặp kính xuống, nhìn Dương Thiên:

- Vì vậy nên người đồng thời tán tỉnh rất nhiều mỹ nữ cùng lúc sao?

Lăng Nhã Kỳ bất ngờ đổi chủ đề khiến Dương Thiên trở tay không kịp. Việc này không tiện để nói nên hắn lựa chọn im miệng. Lăng Nhã Kỳ cũng không hỏi thêm, hai người uống xong trả tiền đi ra ngoài. Dương Thiên nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi nàng:

- Ngươi muốn đi nơi nào. Ta sẽ dẫn ngươi đi.

- Ngươi dẫn ta đi đâu ta sẽ đi nơi đó. Ngươi hôm nay là chủ, ta chỉ là khách.

Dương Thiên gật đầu, việc này không nằm ngoài dự đoán của hắn:

- Tốt lắm. Vậy theo ta đến chỗ này đi. Ta chắc chắn ngươi sẽ rất vui vẻ.

Hai người đi đến một tiệm internet khá lớn, nhìn từ ngoài vào rất hiện đại. Lăng Nhã Kỳ trợn mắt nhìn Dương Thiên:

- Ngươi nói làm ta vui vẻ là muốn dẫn ta đi chơi game?

Dương Thiên vẻ mặt tự tin:

- Cứ tin tưởng ở ta. Ngươi phải thử một lần, thứ này thực sự rất vui. Hơn 1000 năm qua…

- Ngươi nói cái gì?

- A, không có gì. Mau vào đi.

Dương Thiên định nói hơn 1000 năm qua đây là thứ thú vị nhất hắn được biết. Nhưng nếu nói như vậy Lăng Nhã Kỳ chắc chắn sẽ nghĩ hắn bị bệnh tâm thần. Hắn vốn cũng không định dẫn nàng đến đây, nhưng sau khi nhận lời đồng ý dẫn nàng đi chơi vào tối nay. Dương Thiên chợt nhớ ra một việc rất quan trọng, sự kiện tranh đoạt Thần Vị được tổ chức 3 buổi tối liên tục.

Như vậy tối nay và tối mai Dương Thiên đều sẽ phải tham gia. Nhưng vì đã lỡ hứa với Lăng Nhã Kỳ, Dương Thiên quyết định dẫn nàng đến đây. Một người bận rộn như nàng, chắc hẳn không có nhiều thời gian tiếp xúc với game, đây cũng là một dịp tốt để xả stress.

Chọn hai máy năm ở góc khuất, Dương Thiên bắt đầu dạy Lăng Nhã Kỳ chơi một game đơn giản nhất: Bắn vịt. Lăng Nhã Kỳ NidTQq0 lúc đầu không mấy hào hứng, nhưng rất nhanh đã bị thu hút.

- Dương Thiên, ngươi xem đạn đỏ của ta tiến hóa có mạnh hay không?

- A. Sao lại bị chuyển thành sấm sét rồi. Nhưng trông có vẻ rất lợi hại a.

- Không thể nào. Thiên thạch từ phía dưới bay lên như vậy, sao ta có thể né được.

Lăng Nhã Kỳ không ngừng kêu to, may mắn Dương Thiên đã dựng một huyễn trận cách âm với ngoại giới. Nếu không giờ này cả tiệm sẽ đang nhìn bọn hắn.

Lăng Nhã Kỳ rất có năng khiếu, từ một Newbie không biết gì, trong vòng một tiếng đã phá đảo thành công game bắn vịt. Quay sang nhìn Dương Thiên, tự hào nói:

- Thế nào, ta rất tài giỏi đúng không.

Dương Thiên vội gật đầu:

- Đúng vậy a. Không ngờ đại minh tinh của chúng ta lại xuất sắc như vậy. Thật là khiến người ta kinh ngạc.

- Nhưng này giờ ta lớn tiếng như vậy, tại sao mọi người chung quanh không có ai để ý.

- Việc này ta đã sắp xếp xong, ngươi có thể tháo kính và nón ra. Yên tâm, sẽ không có bất kỳ ai để ý đến ngươi.

Lăng Nhã Kỳ hơi do dự một chút rồi cũng gật đầu. Sau khi tháo bỏ đồ ra, quả thực không có ai nhìn nàng, Lăng Nhã Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn qua Dương Thiên:

- Ngươi còn trò chơi gì hay, mau giới thiệu cho ta biết.

Dương Thiên nhìn thời gian, cũng đã gần đến giờ tham dự sự kiện. Giả vờ nghiêm túc nhìn nàng:

- Trò chơi vừa rồi chỉ là để ngươi làm quen. Hiện tại ta sẽ giới thiệu với ngươi một trò chơi cần vận dùng đầu óc tư duy chiến thuật. Ngươi cần phải chú ý.

Lăng Nhã Kỳ nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú, nàng rất thích những trò chơi như vậy.

- Ngươi mau nói đi.

Dương Thiên gật đầu:

- Vậy bây giờ ta sẽ hướng dẫn ngươi một trò chơi nổi tiếng trên toàn thế giới, nó thường được gọi là Pikachu.