Phong Lưu Chân Tiên

Chương 50: Dược Lăng

Dược Nam thấy Dương Thiên vẫn chưa về, liền vui mừng chạy đến:

- Dương Thiên đại ca, ngươi vẫn chưa trở về?

Dương Thiên lùi lại, vẻ mặt khó chịu:

- Ta cũng không phải đại ca của ngươi. Không nên gọi bậy bạ.

Dược Nam ngẩn ra, không phải vừa rồi còn nói chuyện rất thân thiết sao. Dương Thiên còn chỉ dạy hắn rất nhiều, sao bây giờ lại có vẻ chán ghét như vậy?

Không sai, Dương Thiên là đang ganh tị với Dược Nam, hắn bỗng nhiên cảm thấy Dược Nam không còn thuận mắt như khi nãy. Cũng không muốn tiếp xúc thêm, xoay người rời đi.

Mỹ nữ cũng tiến tới, nhìn Dương Thiên vẻ mặt tò mò:

- Ca ca, đó là ai vậy. Ta chưa từng nhìn thấy ngươi dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn ai đó.

Dược Nam lắc đầu cười khổ:

- Là một người y thuật rất cao, ta vốn muốn tạo mối quan hệ tốt với hắn để học hỏi một ít, nhưng hắn có vẻ rất chán ghét ta.

- Rất cao sao? Vậy có thể chữa được bệnh cho gia gia không?

- Cái này ta cũng không biết, có thể thử một lần. Không được, ta phải đi tìm hắn.

Dược Nam nói xong, định chạy đi tìm Dương Thiên, bỗng nghe được giọng nói:

- Không cần, ta vẫn ở đây.

- Dương Thiên?

Dương Thiên gật đầu bước ra, hắn thính lực rất tốt, nghe xong 2 từ ca ca liền dừng lại. Hóa ra là hiểu lầm, suy chút nữa bỏ lỡ một vị mỹ nữ, thất sách a.

- Là ta, vừa rồi nghe các ngươi nói có người bị bệnh cần chữa nên ta quay lại.

Nhiều lần có kinh nghiệm, Dương Thiên nói dối không chớp mắt. Hắn đâu có tốt bụng như vậy, chỉ là kiếm cớ để tiếp cận vị mỹ nữ này thôi. Dược Nam vốn không biết, rất vui mừng:

- Thật tốt quá, Dương Thiên đại ca, ta biết ngươi là người tốt mà.

- Dừng, ta còn đang là sinh viên đại học, ngươi so với ta còn lớn hơn vài tuổi, cũng đừng gọi ta là đại ca.

Dược Nam tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu:

- Cũng đúng, vậy ta gọi ngươi là tiểu Thiên đi.

Đến lượt Dương Thiên trợn tròn mắt, tuổi của ta so với gia gia ngươi còn gấp nhiều lần, ngươi dám gọi ta là tiểu Thiên?

Bất quá hắn cũng không nói ra, vị trước mắt là anh rể tương lai, hắn gọi như vậy cũng không sai.

- Được rồi, tùy tiện. Hiện tại ta cũng đang rãnh rỗi, có thể đưa ta đến gặp gia gia của các ngươi. Khi tối ta còn có việc.

Dược Nam gật đầu, thông báo cho bệnh viện một tiếng rồi mang theo Dương Thiên cùng mỹ nữ đi về nhà. Trên xe, mỹ nữ vẫn nhìn Dương Thiên, ánh mắt như đang nghiên cứu một món đồ chơi khiến cho một kẻ dù đã luyện được da mặt dày như hắn cũng chịu không nổi.

- Ngươi có việc gì cần thì cứ hỏi, không nên nhìn ta như vậy a.

Mỹ nữ giật mình, hừ giọng:

- Ai thèm nhìn ngươi, không được nói bậy.

Nói xong cũng quay qua một bên không thèm nhìn hắn nữa. Một lúc sau, có vẻ như nhịn không được, liền quay lại:

- Ngươi tên Dương Thiên đúng không? Ngươi thực sự có thể chữa khỏi cho gia gia của ta?

- Chữa được hay không thì phải xem bệnh mới biết được. Ta là Dương Thiên, ngươi tên là gì?

Dương Thiên vẫn tỏ vẻ khiêm tốn, mỹ nữ nghe thấy Dương Thiên cũng không chắc chắn, vẻ mặt có chút thất vọng. Nhẹ giọng trả lời:

- Ta gọi là Dược Lăng.

Dương Thiên gật đầu, tên rất hay, nhưng họ quả thực có chút không hợp.

- Ngươi cũng không cần lo lắng, trước giờ vẫn chưa có căn bệnh nào mà ta không thể trị.

Dược Lăng che miệng cười:

- Vừa rồi còn khen ngươi khiêm tốn, không ngờ đã sớm lộ bản chất.

Thấy vẻ mặt khinh thường của nàng, mặt Dương Thiên đen lại, hắn chỉ muốn an ủi nàng một chút không ngờ lại bị như vậy. Đúng là không thể dùng lý lẻ thông thường để hiểu được nữ nhân.

Thấy Dương Thiên không nói gì, Dược Lăng liền an ủi:

- Vừa rồi chỉ là đùa giỡn thôi mà, người cũng không cần giận như vậy chứ.

- Ngươi đường đường là một đại nam nhân sao lại có thể nhỏ mọn như vậy. Còn hơn cả nữ nhân bọn ta, chẳng lẽ ngươi sinh ra nhầm giới tính sao.

- Thế giới lại thiều mất một nam nhân rồi, thật bất hạnh a.



Dương Thiên nghe xong câu đầu cảm thấy mát lòng, đang định nói tiếp nhưng nghe thêm mấy câu sau hắn quyết định câm miệng. Cô nàng này quá khó chơi, hắn hoàn toàn không phải đối thủ. Tốt nhất là không nói gì nữa.

Dược Lăng thấy mình trêu chọc mà Dương Thiên không đáp lại cũng cảm thấy nhàm chán không để ý đến hắn nữa.

Dược Nam đang lái xe không khỏi cười khổ, nghĩ thầm “Tiểu Thiên, lần này thật có lỗi với ngươi, ta cũng không giúp được gì”.

Ba người yên lặng lái xe đi đến một ngôi nhà rất lớn nằm ở trung tâm, xem ra Dược gia cũng rất giàu có. Đi vào trong nhà, bên trong cùng bên ngoài hoàn toàn khác biệt, trang trí rất đơn giản, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái, giống như là một khu nghĩ dưỡng.

Trong nhà, một người đàn ông trung niên bước ra, cuối đầu chào:

- Thiếu gia, tiểu thư.

Dược Nam gật đầu, hỏi:

- Phụ thân cùng mẫu thân có ở nhà sao?

- Không có, hai người bọn họ đã rời nhà từ sớm, hiện tại vẫn chưa trở về.

- Được rồi, gia gia hiện tại đang ở đâu.

- Lão gia hiện đang ở hoa viên, để ta dẫn mọi người đi.

- Không cần, ta sẽ tự đi, ngươi làm việc tiếp đi.

Trung niên nhân gật đầu bỏ đi, Dược Nam dẫn theo Dương Thiên cùng Dược Lắng đến hoa viên. Dương Thiên quan sát hai bên, cười nói:

- Gia đình ngươi rất giàu có a.

Dược Nam cười cười:

- Gia gia ta có công với đất nước, được tặng thưởng khu đất này, phụ mẫu ta cũng kinh doanh kiếm được không ít tiền.

- Vậy sao người vẫn còn đi bệnh viện làm bác sĩ.

- Chữa bệnh cứu người là ước mơ từ nhỏ của ta.

Dương Thiên gật đầu, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau cho cuộc đời của mình, không phải ai cũng lựa chọn như hắn. Dược Lăng bên cạnh nhìn Dương Thiên:

- Ngươi khi nãy có nói ngươi vẫn là sinh viên đại học, đang học năm mấy?

- Ta là sinh viên năm 2 đại học Thanh Hoa chuyên ngành kinh tế.

Dược Lăng vẻ mặt hâm mộ:

- Đại học Thanh Hoa? Rất nổi tiếng a. Một trong 3 trường đại học đứng đầu cả nước. Ngươi rất giỏi a.

Dương Thiên vẻ mặt tự tin:

- Tất nhiên rồi.

- Vậy ngươi đi học có đạt được học bổng không.

Dương Thiên wS3yoBs câm nín, hắn đến đi học còn thường xuyên trốn thì lấy đâu ra học bỗng, cô nàng này chắc chắn là lại muốn chơi hắn. Dược Lăng tiếp tục nói:

- Ta trước kia cũng là sinh viên đại học Thanh Hoa, nhưng chỉ học được có 2 năm liền bị đuổi

- Bị đuổi?

Dương Thiên thấy có cơ hội liền chợp tới, cho nàng một phen mất mặt. Dược Lăng nhìn Dương Thiên ra vẻ ngại ngùng:

- Đúng vậy, ta trong hai năm đã hoàn thành chương trình học nên bị bắt tốt nghiệp sớm, sau đó phải đi nước ngoài du học một năm hiện tại mới được trở về.



Dược Lăng thấy Dương Thiên không nói gì liền cười khúc khích, nàng cảm thấy trêu chọc Dương Thiên rất thú vị. Vỗ vai hắn:

- Không đùa với ngươi nữa, ngươi y thuật cao như vậy, sao lại chọn ngành kinh tế. Vậy sau khi ra trường ngươi dự định sẽ làm gì?

Dương Thiên ngẩn cao đầu, hào khí ngất trời:

- Ta sẽ ngồi ở một nơi, quan sát chúng sinh, hiểu rõ luật nhân quả, nhìn ngắm các thành tựu của thế giới này.

Dược Nam cùng Dược Lăng ngẩn ra, tuy không biết là cái gì nhưng bọn hắn đều cảm thấy rất vĩ đại. Kết hợp với vẻ hào khí của Dương Thiên, bọn hắn có cảm giác người trước mặt tương lai sẽ không tầm thường. Dược Lăng cũng không nhịn được hỏi:

- Rốt cuộc là việc gì?

Dương Thiên mỉm cười, phun ra một chữ:

- NEET.