Hậu Cung Nữ Phụ

Chương 42

Sở Vân Phong làm gì chịu dừng lại, hắn chỉ hôn lên má phấn mướt mồ hôi cùng cái trán của cô, liền đem tinh lực toàn bộ vùi đầu vào trong động tác cho cô kɧoáı ©ảʍ tuyệt với nhất. Nhẹ nhàng, vốn là hai ngón tay đút vào vận động lại tăng them một ngón nữa, hoa huyệt chật hẹp ấm áp đó bao quanh lấy đàu ngón tay của hắn giống như cái miệng của trẻ con, khẽ hấp khẽ mυ'ŧ càng thêm mất hồn vô cùng.

- Hạ Tuyết, Hạ Tuyết em là của anh...

Hắn thở hổn hển, tròng mắt đen nóng bỏng giống như là có thể nuốt cô vào bụng,

- Ngoan, đừng kháng cự cao trào một lần trước, như thế này mới sẽ không đau.

Lời nói lại dịu dàng đến như vậy, nhưng lực động tác trên tay lại càng ngày càng lớn, mỗi một lần rút ra cũng mang theo dòng nước ẩm ước ngọt ngào, thậm chí còn xấu xa, nhấn mạnh vào hoa hạch mềm mại nhạy cảm trong hoa huyệt, làm Tang Vãn Cách run bắn cả người.

- ... Không cần...

Tại sao hắn lại có thể nói những lời nói đáng xấu hổ như vậy? Hạ Tuyết nằm dưới thân Sở Vân Phong nức nở  không ngừng, trong đôi mắt đen láy to long lanh tràn đầy nước mắt óng ánh trong suốt, đôi tay nhỏ bé níu lấy quần áo Sở Vân Phong, khóc đến lê hoa đái vũ vừa thấy đã thương.

Cô luôn khóc, sao lại khóc chứ?

Lần trước hắn chưa làm gì cô cũng khóc

Lần nay cô nằm dưới thân hắn cũng khóc

Sở Vân Phong khe khẽ thở dài, trong tròng mắt đen tràn đầy đau khổ.

Mở ra đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, Hạ Tuyết tựa như cô dâu nhỏ bị ngược đãi níu lấy quần áo của hắn khóc đến rất thương tâm, làm cho Sở Vân Phongi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cánh tay trắng kiện khẽ thả lỏng, chỉ dùng một cánh tay liền đem cô ôm vào lòng thật chặt:

- Phía dưới chảy nước, phía trên cũng chảy nước em thật đúng là công chúa được làm bằng nước mà!

Nhưng hắn lại vô cùng yêu thương người như được làm bằng nước này, vì cô thần hồn điên đảo như mất cả linh hồn, trừ muốn cô, chuyện gì cũng không muốn làm.

Hạ Tuyết không để ý tới hắn, tiếp tục khóc. Lần đầu của cô cứ như vậy mất rồi, không khóc sao được. Kiếp trước lần đầu tiên lần đầu mất trong tay đám du con hành hạ cô. Lần này lại là tên Sở Vân Phong trăng hoa đào gió này lấy đi. Cô không khóc thương mình thì ai khóc.

Vạn bất đắc dĩ, Sở Vân Phong không thể làm gì khác hơn là cường ngạnh và thô lỗ đem số quần áo trên người cô cởi sạch sẽ, đôi môi nóng bỏng bắt đầu bâng quơ liếʍ mυ'ŧ chung quanh, thành công làn ngừng những giọt lệ đã tràn mi của cô.

Đầu ngón tay thô ráp khẽ ve vuốt cọ xát vùng da thịt gần với hoa huyệt, hai mắtSở Vân Phong tỏa sang nhìn chằm chằm vào thủy huyệt sắp bị hắn chiếm hữu, cũng ban cho hắn kɧoáı ©ảʍ tuyệt mỹ dục tiên dục tử này, không nhịn được duỗi ngón tay đi vào, làm tràn ra một mảnh rồi lại một mảnh hương thơm ngọt ngào, cuối cùng, cuối cùng cũng không nhịn được hôn lên đó.

Hoa huyệt chặt chẽ đến không thể tin nổi, đem đầu lưỡi hắn buộc chặt không thể động đậy, hắn chỉ đành dung sức chen từng chút, từng chút một vào bên trong, khi tiến vào được một chút lại khẽ quanh quẩn ở nơi đó lên lên xuống xuống liếʍ một lần, hơi thở ấm áp làm thân thể mềm mại của Hạ Tuyết không cầm được run rẩy, đôi chân ngọc thon dài mảnh khảnh vô ý thức định kẹp chặt lại.

Sở Vân Phong tay mắt lanh lẹ giữ lại đôi đùi đẹp không an phận của cô, giống như trừng phát gặm một cái vào phần đùi mịn màng đó, nhận thấy được cô khẽ run, xấu xa cười một tiếng, lại lần nữa bắt đầu chiến đấu hăng hái, hoa huyệt mới vừa rồi còn vào được trong nháy mắt lại co chặt làm người ta nửa bước cũng khó đi, mồ hôi từ trên trán hắn không ngừng rơi xuống hòa lẫn vào lớp thản đen dưới than.

Đầu lưỡi mềm mại ở trong người cô có loại cảm giác kỳ diệu, ấm áp, nóng bỏng hoạt động chung quanh... Mỗi một lần đều làm cho cô mất lý trí cùng hồn phách, cho đến khi hàm răng cứng rắn không chút lưu tình cắn vào phấn hạch mềm mại nhạy cảm của, cô mới khóc khẽ sau đó đạt đến đỉnh cao của khoái lạc, đem mật hoa tuyệt mỹ hoàn toàn dâng hiến ra ngoài.

Hạ Tuyết  cảm thấy cực kỳ mất thể diện, cô lại, lại đạt cao triều dưới sự đùa giỡn bằng răng và lưỡi của hắn!

Đôi tay nhỏ bé che mặt lại, hiện tại cô thật sự không còn mặt mũi để nhìn ai mà...

Mặt Sở Vân Phong cũng tràn đầy yêu thương nhìn cô, đối với hắn mà nói, bộ dáng cô cao triều, hưởng thụ, thậm chí là tuyệt vọng khổ sở, đều là trân bảo dành riêng cho một mình hắn, có lẽ lòng của cô không ở nơi này, nhưng thân thể của cô vĩnh viễn cũng đừng mong rời khỏi hắn! Cho dù cô có toàn tâm toàn ý yêu thương bất cứ thứ gì khác, nhưng xinh đẹp kiều mỵ như thế này cũng chỉ sẽ xuất hiện ở trước mặt của hắn, ai cũng không thay đổi được và cũng đừng ai nghĩ sẽ thay đổi!

Hắn muốn cô, yêu cô cả đời. Không muốn cô xuất hiện trước ắt người đàn ông khác ngoài hắn.

Hôn lên cánh hoa run rẩy của cô, mυ'ŧ hết mật hoa ngọt ngòa đó của cô,Sở Vân Phong dùng đầu lưỡi đem hoa huyệt mềm mại dọn dẹp sạch sẽ, xác định cô đã ướt đầy đủ, có thể dung nạp hắn được, lúc này mới đỡ thân thể của cô dậy, đem bàn tay trắng nõn đang che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, sau đó để năm căn đăng căng cứng vận sức chờ phát động của mình kích động đặt ở lối vào của mật hoa, dịu dàng cọ cọ, từ trong l*иg ngực phát ra thanh âm thâm trầm:

- Em đã chuẩn bị xong rồi, Hạ Tuyết của anh, mở mắt ra nhìn anh anh muốn em nói yêu anh, muốn em nói em muốn anh.

Lý trí hoàn toàn không chịu mình khống chế, rõ rang là không muốn mở mắt, nhưng vẫn kìm lòng không được nghe theo lời của hắn, ngước đôi mắt đẫm lệ sương mù lên nhìn hắn.

Chính là người đàn ông này, lần này đã đem cô từ một cô gái biến thành người phụ nữ cũng là người đàn ông này, đã làm cho cô nếm hết khuất nhục khổ sở tuyệt vọng lo lắng năm nào. Hắn thế nhưng cũng là vì người đàn ông này, đối xử với cô tốt đến mức có thể hái sao trên trời xuống cho cô.  Hắn yêu cô nhưng cũng dẫm nát tim cô bé của năm nào.

Hạ Tuyết không biết cô bây giờ hoàn toàn dung nhập linh hồn cùng teh623 xác của Hạ Tuyết cũ. Mang theo hận thù, yêu thương với ai đó trước khi chết ghim vào tim mình. Mnag theo tình yêu sâu sắc của nhiều người đến bên.

Qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Thân thể càng ngày càng trở nên nóng bỏng, một loại cảm giác cực độ trống không bao phủ cả người cô, trong cơ thể cô dường như có gì đó không khống chế được chảy ra ngoài nhưng đồng thời lại có cảm giác trống rỗng muốn được lấp đầy.. Hạ Tuyết mím đôi môi hồng nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, đôi tay mảnh khảnh quấn quanh ở trên cổ Sở Vân Phong, hai người má tựa vai kề, giống như đôi uyên ương thân mật yêu say đắm.

Hắn vẫn còn đang vuốt ve ở gần hoa huyệt, nhẹ nhàng cọ, chậm rãi vuốt ve, nhưng làm sao cũng không nỡ đi vào, thân thể của cô mềm mại, hắn luôn luôn rõ ràng nhất, một chút xíu nho nhỏ đau đớn cô cũng không cách nào chịu đựng, hắn cũng không nỡ để cho cô chịu đựng. Cũng không phải là chưa từng có thời điểm cưỡng bách cô chịu đựng của mình, nhưng mỗi một lần như vậy, sau khi chấm dứt cũng cực hận mình, hối hận đến xanh cả ruột. Đây là hoan ái lần đầu tiên mặt đối mặt sau năm năm gặp lại, hắn muốn cho cô hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tốt đẹp nhất, không muốn để cho cô cảm thấy không thoải mái dù chỉ một chút xíu. Dù đây là mộng của hắn hắn cũng muốn ai đó mãi mãi như vậy nhốt vào mộng của hắn. Nhìn phía dưới chăn vệt máu như thủy tinh đỏ nở rộ đã dần khô lại, Sở Vân Phong hào hứng ôn nhu nói với Hạ Tuyết .

- Tuyết hóa ra em nói dối anh, anh vốn là lần đầu của em. Tuyết anh rất vui, rất rất vui..

- Ưʍ...

Không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ tê dại mất hồn như vậy, Hạ Tuyết vẻ mặt mê ly, mắt long lanh, cả người ưỡn cong, da thịt mềm mại trắng noãn giống như là có thể nhéo ra nước, cô vô ý thức giãy dụa thân thể mềm mại tuyệt mỹ mê người, để cho địa phương trống không của mình cùng vật khổng lồ của hắn vuốt ve lẫn nhau, dường như cô cho là làm như vậy sẽ vơi đi cảm giác trống rỗng gần như vét sạch lòng người đó.

Muốn hắn đi vào... Rất muốn hắn đi vào... Vào sâu bên trong cô.

Tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ của Hạ Tuyết giống như nữ thần lửa đến từ địa ngục, mỗi tiếng của cô phát ra có thể phá hủy lý trí của một người đàn ông, cặp mắt của Sở Vân Phong bị dục hỏa cháy sạch đỏ bừng, hắn muốn cưng chiều cô, nhưng cô gái này lại không biết chết sống ở dưới người hắn cọ tới cọ lui, cọ xát lung tung tuy không có kĩ thuật nhưng lại làm cho hắn suýt nữa phun bắn ra nộp khí giới đầu hàng rồi.

Sở Vân Phong nặng nề thở hổn hển, bàn tay cầm vòng eo mảnh khảnh lạ thường của cô, mảnh khảnh đến mức giống như chỉ vừa chạm mạnh sẽ bị gãy đôi, phía dưới dùng sức một chút, liền thẳng tắp đỉnh đi vào, sau đó lập tức giương mắt nhìn về phía cô, quan sát cẩn thận nét mặt của cô. Một lát sau, thấy cô không có vẻ đau, mới bắt đầu chậm rãi kéo ra đưa vào.

Cô đã ướt đến đủ để chịu đựng hắn, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn sợ sẽ làm đau cô. Nam căn sậm màu của hắn ra vào bên trong thủy huyệt mềm mại, mỗi một lần rút ra đều mang theo một chút ngọt ngào, sau đó lại đem chính mình chôn sâu vào trong cơ thể non mềm đó.

Sở Vân Phong không dám dùng sức, càng không dám xâm nhập, nam căn trào cũng chỉ tiến vào chừng hai phần ba, còn có một phần ở bên ngoài, theo mỗi một động tác đυ.ng chạm của hắn vỗ mạnh vào mông cô, bàn tay không nhịn được đưa ra ngoài, khẽ xoa nắn mân mê, thỉnh thoảng cọ cọ trên hoa hạch mềm mại, dung hết cách để mang đến kɧoáı ©ảʍ cho cô.

Thân thể Hạ Tuyết vốn vô cùng nhạy cảm, hơn nữa bị hắn đùa bỡn như vậy, càng thêm chảy ra mật dịch đến rối tinh rối mù. Nhưng vào lúc này cô cũng không còn lo được nhiều như vậy, đừng nói xấu hổ, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng bởi vì mỗi một lần rút ra đưa vào của hắn vừa dù ng sức lại vừa dịu dàng mà đứt quãng, chỉ có thể"Y y a a" kêu, giống như chú mèo con chưa dứt sữa.

Trong tròng mắt đen chứa đựng nụ cười,Sở Vân Phong bắt đầu từ từ gia tăng tốc độ, mỗi một lần đều gần như chạm đến cánh cửa thần bí mềm mại nhất trong cơ thể cô, trên đường tấn công lại không ngừng cố ý va chạm vào khối thịt non nhạy cảm kia, không nương tay nữa.

Nơi đó là nơi có thể mang đứa con của hắn! Hắn chính là muốn cô mang thai cn hắn, cho dắm nam nhân nào đó không cần mơ tưởng đến cô. Giac61 mộng này của hắn, cô mãi mãi là của hắn.

- Tuyết, Hạ Tuyết, Tuyết nhi...

Sở Vân Phong hắn khe khẽ nỉ non. Cho dù hiện tại hắn đã trở thành đại nhân vật phong vân có thể hô mưa gọi gió trên xã hội, nhưng ở trước mặt cô, hắn vẫn tràn đầy tự ti tự ti mình không được lớn , tự ti xuất tướng mạo yêu nghiệt của mình không được cô yêu thương... Tất cả tất cả, hắn không hề xứng với cô. Hắn muốn lớn mạnh thêm, bảo vệ cô khói đám nam nhân đang có ý định mơ tưởng đến cô. Nhất là hai tên hôn phu chết tiệt Đông gia kia.

Cô có lẽ là nữ nhân mang danh thối nát nhất của thành phố em năm đó. Cũng trong mắt của vô số người là họa sư có bàn tay thần thánh, nhưng cô lại vĩnh viễn chỉ có thể là người phụ nữ của một mình hắn, là hoa quỳnh anh nắng vàng ôn nhu xinh đẹp mang theo lạnh lẽo dành riêng cho hắn.

Đôi môi mỏng hôn lên cánh môi non nớt của cô, tỉ mỉ liếʍ mυ'ŧ gặm cắn, động tác phía dưới một lần nặng hơn một lần, cuối cùng là đem lấy chính mình toàn bộ vùi vào trong cơ thể cô, trên chiếc bụng phẳng mịn trắng nõn nà của cô đã xuất hiện một dấu vết thật sâu, đó là tượng trưng cho chiến hữu của hắn đang rong ruổi trong cơ thể cô.

- Hãy nhìn anh đoạt lấy em như thế nào, em là của anh, của một mình anh...

Trong giọng thì thầm đầy chân tình đó lại chứa đựng sự quyết tâm, quyết tâm đến điên cuồng làm người ta có cảm giác lo lắng rợn cả tóc gáy. Hạ Tuyếtchỉ có thể vịn vào bờ vai bền chắc của hắn, vô lực yêu kiều, đó nhận hắn một lần rồi lại một lần dùng sức chiếm hữu cô...

Nếu bây giờ được chọn một trong hai,

Anh sẽ chọn ai giữa em và người ấy?

Người ấy ngọt ngào và yêu anh biết mấy,

Chắc trái tim anh chẳng thừa chỗ em rồi...

Hạnh phúc với em đơn giản lắm anh ơi:

Được thấy anh cười với riêng em là đủ.

Nhưng có lẽ suốt đời này anh không thể

Dành cho em trọn vẹn một điều gì...

Một trong ba người sẽ phải cất bước đi,

Em rẽ lối, không phải vì yếu đuối.

Chỉ bởi em không muốn chúng mình đi đến cuối,

Bằng những tiếc, thương, day dứt, chẳng cam lòng...

Anh đã từng yêu em, phải không?

Thôi, chuyện ấy chẳng còn quan trọng nữa!

...

2675 từ. Ta là đang tính chia ra làm thêm một chương nữa nhưng thôi, xong rồi liền thôi các nàng đọc xong maau1 mũi lưu huyết thì đừng ném đá ta nhá. Nhà ta nhận không nổi đâu.