Sau khi xác định đã đi một quãng đường đủ xa để bạn nữ nào đó không thể nhìn thấy bất cứ tiếng gió nào, hai kẻ vốn đang khoát vai nhau tình tình cảm cảm kia lập tức đẩy nhau ra như thể đối phương là thứ bệnh dịch gì đó cần phải tránh.
Thậm chí bạn nhỏ tóc bạch kim còn khoa trương chà xát tay mình vào áo mặc dù bộ quần áo kia cũng không tính là sạch sẽ gì, nói khó nghe hơn là vô cùng lôi thôi.
Quăng cho bạn nhỏ tóc bạch kim một ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu, bạn nhỏ nhìn có vẻ tươm tất hơn bỉu môi khẽ hừ lạnh.
"Tên Tà Phong quái đản. Chà gì mà chà chứ, có sạch hơn được tí nào đâu."
Dường như nghe thấy tiếng lòng của Dạ Tích Dương, Tà Phong càng chà xát tay mình mạnh hơn, trên mặt hiện rõ hai chữ "kì thị" tựa như muốn bảo:
"Ít nhất còn sạch hơn cậu."
Dạ Tích Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, hừ một tiếng rồi đi thẳng, hoàn toàn không thèm để Tà đồng học vào trong mắt.
Tà Phong cũng lười để ý, hắn khẽ nhún vai một cái sau đó lê tấm thân đau nhức đi sát phía sau Dạ Tích Dương, lăn lộn trong rừng mấy ngày hơn nữa còn mang thương tích đầy mình, sức trâu cũng khó mà chịu đựng nổi huống chi hắn cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử bình thường, à mà có vẻ hơi khác thường một tí thôi.
Hai người một trước một sau đi hồi lâu cũng tới con suối nhìn có vẻ sạch sẽ. Tự nhiên như không quăng đồ xuống đất, sau đó lại thong thả cởi từng món đồ trên người, Tà Phong thoáng nhìn xuống phần dưới của Dạ Tích Dương, vẻ mặt cợt nhã.
"Thì ra Dạ nhị thiếu gia cũng chỉ có thể."
Bạn nhỏ nào đó "bị chê" ngước đôi mắt lạnh lùng quét về phía con hồ ly đang cười gian, trong lòng lửa giận bùng nổ, tên chết tiệt này hình như không nháo không vui hay sao ấy.
Nhận thấy lửa giận ngút trời của Dạ nhị thiếu gia, bạn nhỏ hồ ly chẳng những không biết tự giác mà còn giơ cái móng vuốt của mình đặt lên vai người đang không ngừng tỏa khí lạnh đứng cạnh, trên mặt còn tỏ vẻ tiếc thương, lắc đầu ngoày ngoạy.
"Thôi cũng đừng buồn, cậu đang tuổi lớn mà, mà cho dù có không lớn thì với gương mặt này, gia thế này thì thiếu gì người muốn bám theo a. Chỉ tiếc là Tiểu Nhiên... ài!"
"Anh... Chết tiệt!"
Chẳng biết là cố ý hay vô tình nhắc tới "Tiểu Nhiên", nắm đấm đang chực vươn lên cũng yên lặng hạ xuống. Thật muốn chửi thề mà, tên chết tiệt này dám đem Mạc Nhiên ra làm bình phong, Dạ Tích Dương hậm hực bước xuống suối, không thèm nhìn tới con hồ ly đang cười gian trên bờ.
"Không cần phải thử nữa đâu, tôi không nghĩ sát thủ hàng đầu như anh lại có sở thích nói khích người khác để tìm niềm vui đâu."
Ở đây không phải nơi tràn ngập âm mưu ghê tởm như thế giới ngoài kia, không cần phải giả bộ bí hiểm để moi ra mục đích thật của đối phương, đã thế chi bằng thẳng thắn với nhau chẳng phải hai bên đều vui vẻ sao.
Nụ cười trên môi Tà Phong khẽ cứng ngắt sau đó lại càng sâu hơn, sâu trong mắt cũng tràn ngập tia thưởng thức.
"Cũng không có gì, chỉ là tò mò bản lĩnh của Dạ nhị thiếu gia trong truyền thuyết thôi."
Dạ Tích Dương lạnh lùng đứng dậy, mặc quần áo vào, "Mục đích của anh là thăm dò hay gì gì khác tôi cũng mặc kệ, nhưng nếu anh nhắm tới cô ấy..." ánh mắt Dạ Tích Dương thoáng xẹt qua tia thị huyết nhưng rất nhanh lại trong sáng như ban đầu tựa như tia sáng kia chỉ là ảo giác.
Chỉ nghe Tà Phong khẽ "A" khẽ một tiếng thích thú, nụ cười nghiền ngẫm trên môi càng đậm.
Sau khi mặc quần áo xong, Dạ Tích Dương quay lưng về phía Tà Phong, bỏ lại một câu.
"Tôi trở về xem cô ấy, anh cứ tự nhiên, không về càng tốt."
Nói rồi đi thẳng, không quay đầu lại lấy một lần. Tà Phong thích thú nhìn bóng lưng kia, khí phách của thiếu chủ hắc đạo quả là không tầm thường, nhưng lần này hắn đành bất đắc dĩ tranh đoạt một trận cùng người này rồi.
.......................................
Nghệt mặt ra nhìn hai cái bóng lưng thon dài dần khuất sau mấy bụi cây rậm rạp, trong lòng Mạc Nhiên trăm chuyển ngàn hồi rối như tơ vò.
Đây là loại tình huống gì vậy a!
Cô âm thầm cảm thán. Thở ra một hơi, lấy tay chống xuống mặt đất nặng nề nâng thân thể đau nhức đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài cửa hang động.
Bên ngoài hang, không khí vẫn còn vươn chút mùi ẩm mốc do trận mưa vừa rồi, trên những cành lá còn vài giọt nước li ti chậm rãi rơi xuống đất tạo nên âm thanh tí tách vui tai, bầu trời tỏa ra ráng hồng đỏ rực cả không gian chứng tỏ hoàng hôn đang dần kéo tới.
Trước mắt cô, rừng cây rậm rạp tỏa ra từng hồi khí lạnh tựa như chưa hề có dấu chân người. Những cây cổ thụ cao ngất cả chục người mới có thể ôm xuể, tiếng động vật nhỏ kêu râm ran, nếu chú ý nghe thật kĩ còn có thể mơ hồ nhận thấy tiếng gầm của thú dữ từ nơi rất xa nào đó.
Từng trận sương mù bắt đầu giăng khắp tạo cảm giác kì quái mà nguy hiểm.
Mắt cô dần mờ mịt, tình hình của cô hiện tại quả thật rất tệ, không nói tới bản thân cô bị thương không nhẹ, hơn nữa Dạ Tích Dương và Tà Phong cũng không lành lặn gì cho cam; lạc vào khu rừng này đã là một chuyện hung hiểm rồi. Muốn thoát ra khỏi đây nhất định phải mất một đoạn thời gian không ngắn.
Như vậy...
Nghĩ tới trường hợp xấu nhất xảy ra, mắt cô tối sầm lại. Xem ra lần này không chết cũng bị thương rồi, cho dù có may mắn thoát ra khỏi nơi này, chắc chắn ngoài kia cũng đã loạn thành một đoàn, mấy lão già kia sao có thể dễ dàng buông tha cho Mạc Thị, hơn nữa chẳng phải còn ông bác thân yêu của cô ngoài kia sao, lão ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, như vậy chẳng phải công sức bấy lâu nay của cô sẽ đổ sông đổ biển sao, thế chẳng phải Mạc Nhiên kia hi sinh vô ích sao?
Không! Cô nhất định phải trở về càng sớm càng tốt!
Nghĩ tới đây, đôi chân của cô không tự giác bước về phía rừng già.
Một suy nghĩ chợt lóe lên làm bước chân của cô dừng lại, không được, với cái xác thân tàn ma dại thế này vào rừng cũng chỉ tổ làm mồi cho thú rừng thôi, hành động thiếu suy nghĩ như thế không những tán thân nơi rừng già mà còn liên lụy tới Dạ Tích Dương.
Quả nhiên xúc động là ma quỷ a.
Đang tính quay bước trở về hang động, tiếng sột soạt cùng tiếng kêu đau đớn phát ra từ bụi cây gần đó lại hấp dẫn sự chú ý của cô, một mùi lạ bay vào mũi khiến đôi mày xinh đẹp kia khẽ nhíu lại.
Nếu cô không lầm thì mùi này chẳng phải...
Chuyển hướng về phía phát ra tiếng động kia, Mạc Nhiên nhẹ nhàng ngồi xuống, sau một hồi lâu chỉ thấy hai mắt cô trợn thật to, hai tay bịt kín miệng ngăn âm thanh kinh ngạc thoát ra khỏi cổ họng. Sự sợ hãi xen lẫn kinh ngạc chiếm cứ cơ thể hoàn toàn, đôi chân cô nặng trĩu không tài nào di chuyển được, trước mắt chỉ một màu đỏ tươi chết chóc, cổ họng chua lét như chực trào ra.
Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Chỉ kịp cảm nhận một trận đau nhói phía sau gáy, ý thức của cô dần chìm vào bóng tối vô định.