Thế Giới Phép Thuật

Chương 88: Chính thức đối đầu

Rắc…

Khi khẩu súng vừa bắn ra ba viên đạn cũng là lúc Minh hiện ra ngay bên cạnh Như Bảo, bàn tay đỏ hồng như than tóm lấy khẩu súng và bóp nát. Cùng lúc đó, sinh vật trong lá bài đang lao tới từ phía sau lưng Minh với tốc độ rất nhanh. Và một lần nữa hắn biến mất, để lại Như Bảo còn đang bất ngờ khi món vũ khí chủ lực của mình bị Minh thẳng tay phá hỏng, tiếp tục tròn mắt và kinh hãi khi sinh vật kia đang chuẩn bị vồ lấy chính mình.

Ngay khoảnh khắc đó, khi Như Bảo giật mình giơ tay lên che mặt như một phản xạ tự nhiên thì nắm đấm đỏ hồng kia vụt qua trên vai nàng từ phía sau, nắm đấm va chạm cực mạnh với sinh vật được tạo thành từ phép thuật…

Uỳnh…

Lần này Minh dùng đến một mảnh Long Nguyên, sức mạnh tăng lên vài lần. Chấn động dội ngược về phía con thú khiến đất đá nát vụn, văng ra xa. Như Bảo run run nhìn bàn chân mình đang đứng ngay mép hố vừa được tạo thành, sinh vật từ lá bài của nàng đã tan biến, thêm một móm vũ khí bị Minh hủy diệt mà không chùn tay, nàng trở nên tức giận.

“Ngươi…!”

Như Bảo quay lại, chỉ nói được một từ rồi bị Minh khóa môi. Nàng sững người không phản ứng, một phần là vì nụ hôn nồng nàn, phần còn lại là gã thanh niên đang đứng trước mặt nàng thay đổi quá nhiều so với thằng nhóc yếu đuối, thằng nhóc đã phá trinh nàng.

Giật mình nhận ra tình hình hiện tại, không thể để lộ ra mối quan hệ giữa hai người. Như Bảo muốn chống cự nhưng cơ thể nàng không nghe theo, cứ đứng đó cho Minh tự do thưởng thức đôi môi mềm, tay hắn cũng đã khám phá bờ mông căng ấn giấu trong lớp váy ngắn.

“Không được… dừng lại…!”

Đó là tiếng nói từ ánh mắt Như Bảo, Minh nhận ra nhưng hắn đáp lại bằng ánh mắt da^ʍ tà, sau đó kéo nàng bước tới một đoạn, đẩy nàng cúi người xuống chống tay lên tảng đá nằm ngổn ngang giữa đường.

Từ xa, Trần Chiến nổi điên khi thấy hành động của Minh, gã biết hắn muốn chiếm đoạt Như Bảo, cô gái xinh đẹp và tài giỏi đứng đầu học việc quân đội Hà thành. Thêm việc Như Bảo không chống cự, chỉ cứng đờ người theo sự điều khiển của Minh khiến người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng nàng đang bị Minh khống chế bằng năng lực vượt trội.

“Nàng đang bị ta khống chế…!”

Minh cúi xuống thì thầm vào tai Như Bảo. Sau đó hắn bước ra sau mông bờ mông đang chổng ra mời gọi, đẩy lưng nàng cong xuống khi hai tay nàng vẫn chống thẳng và hai chân đứng thẳng.

“Để ta đền cho nàng cây súng khác…!”

Minh cười khoái trá tốc váy Như Bảo lên, qυầи ɭóŧ bằng da đen bóng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Như Bảo run run khi ngón tay hắn vừa xuyên qua qυầи ɭóŧ, quét qua cái khe đẫm nước và chạm vào âʍ ѵậŧ.

Nàng vô cùng xấu hổ khi nhận ra Trần Chiến và đám lính của gã vẫn còn đứng phía xa, nàng thẹn thùng khi nhận thấy đồng đội của mình đang ẩn ấp gần đó và quan sát toàn bộ. Như Bảo khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng can thiệp, bởi vì nàng biết nếu 4 cô gái kia xông vào thì kết cục cũng như nàng mà thôi, và quan trọng nhất là, nàng cũng không muốn cảm giác sung sướиɠ đang dần lan tỏa kia dừng lại. Xấu hổ, ngại ngùng tột độ khi không phản đối mà còn chổng mông dâng hiến cho Minh giữa đường, giữa ban ngày và ngay trước mặt nhiều người, nhưng dường như những điều đó càng khiến nàng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dâʍ ŧᏂủy̠ nàng tuôn ra, bụng nàng thắt lại khi âʍ đa͙σ căng tức trước kẻ xâm nhập.

“Aaa…!”

Minh cao lớn hơn Như Bảo nên phải chùng gối xuống cho dươиɠ ѵậŧ vừa tầm. Sự khít khao khiến hắn rên lớn, hắn cũng muốn trêu tức Trần Chiến nên không câu giờ mà chú tâm đưa nàng lêи đỉиɦ.

Những cú nhấp nhanh dần, những cú thọc sâu dần, tiếng rêи ɾỉ của Như Bảo lớn dần. Người nàng rung lắc theo từng nhịp, chỉ có tiếng nhóp nhép của dâʍ ŧᏂủy̠ vì từ khi dung hòa toàn bộ 3 khắc ấn thì chưa có cô gái nào nuốt trọn được dươиɠ ѵậŧ của Minh.

Tiếng xì xầm bàn tán xen lẫn tiếng nghiến răng ken két, Minh đều nghe thấy hết, hắn khoái trá tăng tốc nhấp nhanh như máy.

“Á...aaaa…!”

Như Bảo đầu hàng, nàng hét lớn và gục đầu xuống tảng đá, tay nàng không còn đủ sức để chống cự. Chân nàng cũng khụy xuống nhưng được Minh dùng tay ôm ngang hông nàng nhấc lên. Âʍ đa͙σ nàng bóp chặt, cả cơ thể gồng cứng, một dòng nước ấm tuôn trào. Minh cũng dừng lại, dươиɠ ѵậŧ nong vào tử ©υиɠ rồi xuất khí…

“Garaa…!”

Sung sướиɠ nhìn cái lỗ đỏ đầy mê hoặc dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ khép lại dù vừa bị một khúc thịt to nong rộng, một ít tϊиɧ ŧяùиɠ đang chảy ngược ra. Không kìm được, Minh đưa ngón tay vào mân mê khiến Như Bảo lại run lên. Kɧoáı ©ảʍ lại tràn tới làm Như Bảo quỳ hắn xuống đất, tay nàng ôm hờ tảng đá, đôi mắt nhắm chặt. Chợt, một cảm giác lạnh buốt trong âʍ đa͙σ tỏa ra khiến Như Bảo hét lên, cảm giác mạnh thay đổi quá bất ngờ đưa nàng lên tới đỉnh chỉ trong vài giây một cách dễ dàng.

Minh mỉm cười rút tay ra, hắn kéo qυầи ɭóŧ che lại khe suối và chỉnh lại váy cho nàng. Như Bảo ngồi bệt xuống đất, tựa đầu vào tảng đá với vẻ mệt mỏi, nàng vẫn còn cảm thấy lạnh buốt trong bụng nên phải vận lực xuống bảo vệ âʍ đa͙σ khỏi cái lạnh. Ánh mắt nàng nhìn Minh như muốn nói rằng hắn bỏ quên thứ gì trong người mình.

“Ta đền cho nàng, thứ đó, ta đoán có thể đổi được cả siêu phẩm…!” Minh thì thầm, đôi mắt tiếc nuối nhìn Như Bảo. Thứ hắn để lại trong âʍ đa͙σ nàng là cánh sen duy nhất rớt ra từ đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, hắn đã giữ lại mà không đưa hết cho Dạ Lan.

Nhìn cảnh tượng này, bên ngoài xót xa cho Như Bảo vì bị chiếm đoạt một cách ‘tủi nhục’, trong khi một số tức tối thì số còn lại ghen tị với Minh.

Chợt, Minh dựng tóc gáy, hắn vận Khí, sử dụng cả 3 mảnh Long Nguyên tung một cú đấm cực mạnh lên trời.

Oànhhh….

Chấn động khủng khϊếp tạo ra áp lực thổi bay mọi thứ xung quanh, để lại một bãi đất trống với một cô gái đang hoảng sợ, một thanh niên hừng hực chiến ý và một...bóng đen to lớn đang dần hiện ra sau màn bụi khói.

“Cuối cùng cũng tới…!” Minh nói một mình, gió từ nắm đấm vẫn còn rít lên mạnh mẽ.

Như Bảo không giấu nổi sự sợ hãi khi lần đầu đối diện một mối nguy ngoài ‘sách vở’. Thấy Minh vung tay về phía sau, nàng lập tức tạo kết giới và lấy ra một quả lựu đạn đặc biệt có sức hủy diệt rất lớn, cũng là vũ khí mạnh nhất mà nàng có. Như Bảo nắm chặt quả lựu đạn trong tay và nhìn Minh chằm chằm, nhưng rồi từ từ lui lại vì biết bản thân không thể giúp hắn. Người ta nhìn vào sẽ thấy rằng Minh trả trả tự do cho nàng, và nàng lấy vũ khí định liều mạng với Minh, nhưng rồi ‘suy nghĩ thấu đáo’ và rút lui chứ không thể biết được rằng quả lựu đạn là nàng định dành cho cái bóng đen kia.

“Ngươi vượt xa những gì ta được biết đấy...nhóc con…!”

Giọng nói ồm ồm vang trời, bóng đen kia là một con khỉ khổng lồ với đôi mắt màu lục sáng chói…

“Không thể nào...đó là Tôn Công Đại Thánh?” Đám người Trần Chiến khϊếp đảm.

“Không phải đâu, chỉ là phân thân thôi… Ta tin thỏa thuận kia vẫn còn hiệu lực…!”

“Dù là phân thân cũng đạt sức mạnh tiệm cận Thánh thú, vậy mà tên kia một đòn ngang ngửa… Không biết hắn mạnh tới cỡ nào…” Tên này vừa nói xong thì bị Trần Chiến gõ mạnh vào đầu, sau đó cả đám lùi ra thật xa với vẻ mặt thích thú, mong đợi cảnh Minh bị nghiền nát.

Ở một góc khác, Như Bảo cùng đồng đội đã đứng ở vị trí an toàn nhưng không quá xa, nàng lo lắng cho tên thanh niên ‘mất nết’ kia, nếu hắn gặp nguy sẽ lập tức hỗ trợ.

Minh ngước lên nhìn, một con khỉ khổng lồ cao gần 10 mét, tương tự con khỉ hắn đã gặp khi đi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên. Hắn cũng được biết rằng phân thân của Tôn Công bị giảm sức mạnh khi ở xa thực thể, càng xa thì càng giảm nhiều. Và hắn cảm nhận được rằng phân thân đang đứng trước mặt mình mạnh hơn phân thân trong biệt cảnh Thiên Sơn Tuyết Liên, vì ở đây chỉ có khoảng cách địa lý, không có ngăn cách kết giới của biệt cảnh. Xác định kèo này khó nuốt, nhưng Minh vẫn bình tĩnh...

“Hàii...thành thật mà nói, phải cảm ơn ngươi vì giờ mới tới, chứ đến sớm hơn thì ta không tiếp được ngươi đâu a…!”

“Kha...kha...ngươi thú vị đấy nhóc…!”

Kèm theo tiếng cười đó là nắm đấm khổng lồ lao xuống cực mạnh…

Trên trời, vài bóng người đứng trên không quan sát… Dưới đất cũng có nhiều người hiếu kì tiếp cận xem kẻ nào dám chọc giận Tôn Công...