Dồn nén, kìm nén từ đầu chỉ để chờ giây phút bắn vào sâu trong cơ thể Phương Chi, xem như một chiến tích đánh bại nàng nhưng không ngờ đón nhận dòng tinh mạnh mẽ đó lại là chính cái mặt của mình, Minh giận đỏ mặt kéo chiếc dra giường dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ lên lau mặt rồi bước ra ngoài.
Xuân Phước đang ngâm mình dưới hồ, Hảo Hảo ngồi trên tảng đá cúi đầu xuống xem xét gì đó nơi giữa hai chân mình, còn Diệp Vy đang mặc lại bikini màu vàng nhạt của nàng. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi tức giận trong người đều tan biến, hắn nhanh chóng xuất hiện sau lưng Diệp Vy.
“Để ta giúp nàng…”
Miệng thì nói giúp nhưng tay vòng ta phía trước tóm lấy hai quả bưởi cực kì chất lượng khiến Diệp Vy đỏ mặt tìm cách thoát ra.
“Á…” Hảo Hảo giật mình lao xuống hồ vì Minh xuất hiện bất ngờ, cô bé đang tò mò xem sự thay đổi của cơ thể mình sau trận hoan lạc với hắn.
Thấy Diệp Vy vùng vẫy nhưng không thoát khỏi tay Minh, mà ngược lại còn bị hắn mò mẫm cả trên lẫn dưới, Xuân Phước nhíu mày đăm chiêu, rồi cuối cùng lên tiếng phá tan sự bế tắc của Diệp Vy.
“Hoàng Minh…xuống đây đi, Diệp Vy…không được…!”
Minh khựng lại nhìn Xuân Phước nhưng vẫn nắn bưởi và kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ của cô gái xinh đẹp trong vòng tay, nhận thấy ánh mắt nghiêm túc của nàng, kết hợp với sự bối rối và đắn đo của Diệp Vy hắn biết các nàng có chuyện gì đó mà mình không biết.
“Có vấn đề gì sao?” Minh hỏi, dươиɠ ѵậŧ căng cứng vẫn đâm chọt vào lưng Diệp Vy.
Xuân Phước không nói mà nhìn qua bạn mình, rồi nhìn qua Hảo Hảo sau đó quay lại nhìn hắn. Lúc này Minh mới dừng tay tha cho Diệp Vy, hắn đáp lại bằng ánh mắt nghiêm túc như muốn nói ‘ta sẽ không nói cho ai biết’.
Diệp Vy thở gấp, ngả đầu tựa vào vai hắn, nàng giơ tay tạo một quả cầu phép thuật phong ấn cả khoảng không gian quanh bờ hồ rồi từ từ nói:
“Ta… Ta là người của Thiên quốc, ta đã trốn khỏi nơi đó để xuống đây nên… nếu muốn trở về thì phải đáp ứng một điều kiện…đó là ‘đi thế nào thì về thế đó’, nghĩa là…phải còn nguyên vẹn…!”
Diệp Vy không nói kĩ nhưng Minh vẫn hiểu ý nàng, hắn nhìn qua Hảo Hảo, cô bé đỏ mặt quay đi. Đây là một bí mật rất lớn đối với Diệp Vy nhưng cả 2 không ngại nói cho Hảo Hảo biết, điều này chứng tỏ các cô gái đã rất thân và tin tưởng nhau khiến Minh vui thầm. Rồi chợt nhớ tới một điều, hắn hỏi vội:
“Ta nhớ nàng từng nói rằng đã đưa cho lão Quân món đồ có thể giúp 1 người vào được Thiên quốc….2 chuyện này có liên quan gì tới nhau?”
Diệp Vy xoay người lại, bàn tay trắng mềm mở ra, một hình ảnh rõ nét được tạo ra bởi phép thuật, là hình một chiếc kim bằng vàng.
“Đây là Thông Bảo Thiên Môn… mang vật này có thể ra vào Thiên quốc mà không có vấn đề gì. Còn chuyện ta vừa nói, đó là khi ta muốn trở về quê hương mà không có chiếc kim, chỉ cần hiện thân cho Vệ Binh Thiên quốc thấy, ta sẽ được đưa trở về theo dạng tội phạm. Nếu tâm trí và…cơ thể không có gì thay đổi, ta sẽ được xem xét hồi phục danh phận Thiên nhân, bằng không sẽ bị coi là tội nhân, bị đưa tới nơi dành cho Phàm nhân hoặc tệ hơn là…”
“Là gì?” Minh hỏi.
“Là gì ta cũng không rõ, ngay cả tên cũng ta không biết vì dường như nơi đó chỉ là truyền thuyết để người lớn hù dọa con nít, nhưng nơi đó có thật.”
Minh gật gù, hắn hỏi tiếp: “Lúc nàng mới xuống là một cô bé 12 tuổi đúng không? Còn bây giờ…” Minh nhìn khắp cơ thể tuyệt mỹ của Diệp Vy bằng ánh mắt háu đói rồi dừng lại trên bầu ngực săn chắc của nàng.
“Cho hắn mở mang tầm mắt đi bồ…!” Xuân Phước nháy mắt với Diệp Vy.
“Đúng rồi, cho em xem luôn với…!” Hảo Hảo cũng sáng mắt hùa theo khiến Minh chau mày khó hiểu.
Diệp Vy lưỡng lự rồi khẽ gật đầu, nàng ngồi ngay ngắn và nhắm mắt, cơ thể liền tỏa sáng, ánh sáng đó tụ lại thành một đám khói mờ ảo bao bọc người nàng, càng lúc càng nhiều tới khi Diệp Vy bị lớp khói bao phủ hoàn toàn.
Minh chợt nghe thấy một hương thơm nhẹ nhưng cực kì quyến rũ, hắn chăm chú quan sát lớp khói đang tan nhanh…
Một mái tóc đen mượt phủ trên bờ vai trắng mịn, hai quả tuyết lê căng mọng khẽ rung trên cơ thể nhỏ nhắn không tỳ vết, bờ mông nõn nà kɧıêυ ҡɧí©ɧ bên dưới vòng eo thon gọn hấp dẫn.
“Diệp…Vy…!” Minh bấn loạn thốt lên, hắn say đắm gương mặt xinh đẹp kia tới mức quên cả săm soi cái khe thần tiên đang phơi bày giữa hai chân nàng, bờ mu trắng chỉ có vài sợi lông mềm ngắn ngủn còn chưa chuyển sang màu đen.
Diệp Vy trong hình dạng cô bé 12 tuổi bẽn lẽn đưa tay ôm che bầu ngực trắng hồng, rồi quên mất còn một nơi khác đáng để che đậy hơn nên vội đưa một tay xuống che chắn âʍ ɦộ của mình. Nàng lắc đầu nói bằng giọng trong trẻo: “Không phải Diệp Vy!”
“Thiên…Vũ!” Minh lắp bắp.
Cô bé gật đầu, cắn nhẹ môi trông cực kì đáng yêu khiến Minh cũng muốn ngay lập tức vồ lấy cơ thể tuyệt mỹ này mà cắn nuốt. Từ trước tới nay, từ khi còn ở thế giới bên ngoài lẫn khi vào thế giới này Minh chưa từng thấy ai có sắc đẹp sánh bằng Thiên Vũ, vì vậy dối diện với nàng khiến hắn mụ mị đầu óc. Mắt không rời khỏi Thiên Vũ, Minh hỏi trong trạng thái không làm chủ được mình:
“Vậy…hai người…hai cơ thể có liên quan tới nhau sao?”
“Đúng, có liên quan tới nhau, tổn thương ở cơ thể này thì cơ thể kia cũng tổn thương tương tự và ngược lại.” Thiên Vũ đỏ mắt trốn tránh ánh mắt da^ʍ dê của hắn.
Dưới hồ nước trong vắt, Hảo Hảo chăm chú nhìn lên, ánh mắt cô bé không chút ganh tỵ mà chỉ có sự hâm mộ mãnh liệt đối với Thiên Vũ. Nhìn ngực Thiên Vũ rồi nhìn ngực mình, nhìn âʍ ɦộ trắng mịn của Thiên Vũ rồi nhìn xuống đám lông lún phún của mình, Hảo Hảo khẽ cười…
“Vì cơ thể kia chỉ là hình dạng do phép thuật tạo ra, còn đây mới là cơ thể thật. Có điều trình độ biến hóa của Thiên Vũ quá đỉnh đến mức gần như tái tạo hoàn toàn cơ thể của mình, nên khi trở thành Diệp Vy thì không có ai nhận ra, kể cả giáo sư Bạch Kim…” Xuân Phước xen vào thông não giúp Minh.
Minh say đắm Thiên Vũ, gật gù khi nghe Xuân Phước nói: “Vậy…thuật hóa thân của nàng là do…Thiên Vũ dạy cho?”
“Không…là do Diệp Vy dạy…!” Thiên Vũ mỉm cười rồi biến hình, trở lại cơ thể căng đầy Diệp Vy.
Dươиɠ ѵậŧ Minh từ lúc nào đãng căng cứng như muốn nổ tung, hắn cố bình tĩnh, cố kiểm soát cơ thể mình, hắn nhích tới sát Diệp Vy, bàn tay lại tóm lấy quả bưởi thơm ngon…
“Không phải nàng xuống đây là để trải nghiệm cuộc sống tự do, cảm xúc tột bậc của trần gian sao?”
“Nhưng…” Diệp Vy tránh né cái miệng nham nhở của hắn vừa định hôn trộm nàng.
“Tứ khoái của trần gian…nàng bỏ lỡ thì tiếc lắm!” Minh tiếp tục dụ dỗ, tay hắn đã úp trọn âʍ ɦộ mềm mại của Diệp Vy.
Hảo Hảo và Xuân Phước nhìn nhau, không nói nhưng cả hai đều hiểu ý, rằng có nên cản Minh lại hay không, vì Diệp Vy không thể suy nghĩ được nhiều trong tình huống như vậy.
Nghe Minh nói như thế, Diệp Vy càng thêm đắn đo. Trải nghiệm cuộc sống tự do tự tại, cảm xúc và cảm giác của trần gian vốn là múc đích của nàng khi quyết định bỏ…trời ra đi. Phân vân vô định, nên chọn đường về hay chọn hòa mình vào khoái lạc trần gian?
Minh biết các nàng khó xử nên bản thân mình phải chủ động, hắn ghé vào tai Diệp Vy: “Ta sẽ giúp nàng cảm nhận được mùi vị tìиɧ ɖu͙©, cảm nhận dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào người mà vẫn giữ trinh cho nàng…!”
Hảo Hảo và Xuân Phước nhíu mày nghi hoặc…
Diệp Vy giờ đây chỉ biết quằn quại trước màn mơn trớn của Minh, khi nghe hắn nói như thế, nàng lập tức ưng thuận, đôi chân khẽ dạng ra để Minh vục mặt vào đó. Hắn mυ'ŧ sạch dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng một cách say mê, hắn dùng mọi kĩ năng bằng miệng để đưa Diệp Vy lêи đỉиɦ. Không chịu nổi màn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang diễn ra, cả Hảo Hảo và Xuân Phước cùng lên bờ nhập tiệc, mỗi người một bên nghịch bầu ngực cỡ lớn khiến Diệp Vy chới với. Vừa liếʍ, vùa mυ'ŧ, âʍ ѵậŧ rồi đến cửa âʍ đa͙σ, Minh tấn công vào những điểm nhạy cảm nhất.
Dừng lại một chút hít thở, Minh tranh thủ dùng ngón tay thoa dâʍ ŧᏂủy̠ lên nụ hoa nằm phía dưới âʍ đa͙σ rồi nhẹ nhàng đút ngón tay vào đó. Ngón tay hắn bị bóp thật mạnh, Diệp Vy giật người từng hồi vì cửa hậu bị khám phá.
Đang tập trung đón nhận cảm giác lạ lẫm, Diệp Vy lại nhót người lên khi Minh tiếp tục dùng miệng ngoạm lấy âʍ ɦộ nàng. Phía trên, Hai quả bưởi cũng đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt bởi 2 cô gái. 3 đánh 1, chỉ sau vài phút, Diệp Vy rùng mình đón nhận cơn cực khoái đầu tiên trong đời.
Không để lỡ mất thời cơ quý hiếm, Minh lấy dâʍ ŧᏂủy̠ vừa trào ra thoa lên dươиɠ ѵậŧ mình rồi dặt vào cửa hậu của Diệp Vy. Bên Cạnh, Xuân Phước và Hảo Hảo cùng dừng lại nhìn với vẻ hoang mang tột độ.
“Ưm…!”
Cảm giác nhột nhạt, căng tức lần đầu tiên sẽ khó chịu, Diệp Vy cảm nhận được cái thứ nóng ấm kia đang cố chui vào người mình bằng cửa sau, nhưng trong cơn dư âm của màn lêи đỉиɦ, nàng cố thả lỏng đón nhận…
“Trời ôi…làm thiệt hả…!” Xuân Phước bất ngờ.
“Thì…đó cũng là…cái lỗ mà…!” Hảo Hảo chắp hai tay trước cằm tròn mắt nhìn, cô bé nói tiếp: “Vào được cái đầu rồi kia…”
“Eo…cái đó…thấy ghê…không thèm nữa!” Xuân Phước tỏ vẻ không thích khi Minh nhét dươиɠ ѵậŧ vào chỗ đó, vì nàng còn muốn làʍ t̠ìиɦ nữa.
Mặc kệ 3 cô gái biểu cảm ra sao, Minh cứ nhấp và nhấp, nhẹ nhàng và đều đặn, đầy vào nhiều hơn kéo ra, một nửa dươиɠ ѵậŧ hắn đã nằm trong cửa hậu của Diệp Vy.
“Hư…nhẹ…nhẹ thôi…!”
Từng cơn co bóp thật mạnh nhiến Minh không dần mất kiếm soát, hắn rút dươиɠ ѵậŧ một đoạn, chỉ còn đàu khấc nằm trong, hắn run người xuất tinh… Và lần này hắn đã bắn hết mọi giọt vào trong người Diệp Vy.
Không muốn làm người đẹp thất vong, Minh nhấp tiếp không nghỉ. Nhờ có tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy từ âʍ đa͙σ xuống nên chuyển động ra vào đã trơn tru hơn, tay hắn vẫn miết nhẹ âʍ ѵậŧ đỏ hồng, nnét mặt Diệp Vy cũng đã giãn ra theo từng nhịp dập.
“Ưm…” Sau vài phút, nàng lại lêи đỉиɦ.
Minh cũng không chịu nổi khi bị bóp chặt như thế, hắn dừng lại rồi rút ra, để Diệp Vy mơ màng nằm trên tảng đá lớn, nhìn qua Hảo Hảo và Xuân Phước, tay cầm dươиɠ ѵậŧ vẫn căng cứng vẫy vẫy:
“Ai tiếp nào, cảm giác mới lạ…!”
“Eo… Diệp Vy đủ năng lực để làm sạch trong đó chứ tụi em thì…!”
“Háhá…!” Xuân Phước cười lớn rồi kéo tay Hảo Hảo lao xuống hồ...
Minh hôn lên môi Diêp Vy rồi cũng nhảy xuống tóm lấy hai cô gái…