Thế Giới Phép Thuật

Chương 19: Tẩu thoát…

“Ngươi muốn tự thả hay là để ta đốn ngươi làm củi?”

Khác với Hoàng Yến, Phương Chi biết được loại cây này rất khó để sai khiến, nhưng Minh đã từng thoát ra khỏi rễ của nó khi còn ở khu rừng, vì thế nàng không mấy bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của hắn. Hoàng Yến thì khác, trong mắt nàng Minh vẫn chỉ là một thằng em trai cứng đầu, liều mạng mà còn da^ʍ dê. Dù đang khó chịu nhưng nét bất ngờ khó hiểu vẫn hiện trên gương mặt xinh đẹp.

Chờ vài giây mà không thấy động tĩnh, Minh cười: “Hừ…còn giả nai… Hai nàng chuẩn bị nhé!”

“Chuẩn bị gì?”

“Rơi tự do…”

Dứt câu, chiếc nhẫn trên ngón tay sau lưng hắn loé sáng, một lưỡi kiếm to lớn vung lên…

Xẹt…

Âm thanh cắt đứt một cách dễ dàng, đám rễ cây trói ba người bị cắt rời trong chớp mắt, Minh nhanh tay ôm lấy hông của hai người đẹp, vận lực tiếp đất. Thân cây kia đang run lên từng hồi, còn Phong Nha rơi xuống cắm bên cạnh, Minh vẫn ôm hai cô gái trong tay, hắn mỉm cười không nói. Hoàng Yến đỏ mặt quay đi, Phương Chi chỉ liếc hắn nhưng ánh mắt như muốn nói rằng: ‘đồ đê tiện, có nghề mà giấu…’

Hai cơ thể mềm mại trong tay khiến hắn lại nổi máu da^ʍ, hắn ghé sát rồi nghiêng đầu-động tác hôn môi khiên Phương Chi phải đẩy mạnh thoát khỏi vòng tay hắn. Còn lại Hoàng Yến, Minh đưa tay kéo nàng lại, gương mặt ửng hồng cực kì dễ thương, đôi môi mềm mấp máy khiến hắn không kìm hổi liền há miệng ngậm lấy.

“Này này…hai người kia, còn phải ra khỏi đây nữa đó…” Phương Chi nhăn mặt khi thấy hai chị em lại quấn lấy nhau.

Rời môi, Minh hôn lên trán Hoàng Yến rồi nói: “Nếu có vào thì cứ ở Sài Thành, em sẽ tìm tới chứ đừng đi xa, nguy hiểm lắm…”

Hoàng Yến không nói mà chỉ khẽ gật đầu, một phần vì chóng mặt, một phần vì xấu hổ.

Cầm thanh kiếm lên, Minh không nói mà lập tức vận lực lao tới thân cây, Phong Nha biến lớn chém một đường vào gốc, vết chém cắt ngọt một phần ba gốc gây khiến nó rung lên dữ dội.

“Đưa cái mặt ngươi ra đây hay để ta chém tiếp…”

Lần này thì khác, sau tiếng hỏi của Minh, giữa thân cây tự co rút lồi lõm hiện lên hình dạng một gương mặt người.

“Graa…tên nhóc khốn kiếp, chủ nhân sẽ gϊếŧ chết ngươi…”

Nói tiếng người nhưng giọng thì không giống, âm thanh ồm ồm của thân cây khiến cả ba kinh ngạc vì lần đầu được tận mắt nhìn thấy. Những loại cây đã linh hoá trở nên có nhân tính như thế này rất hiếm gặp và có năng lực đặc biệt, nhưng sức mạnh của chúng chỉ giới hạn trong năng lực đó. Như cây này có năng lực không gian, nó có thể vươn rễ tới bất cứ nơi nào trong lòng đất, khả năng vươn xa phụ thuộc vào tuổi thọ của nó, cây càng nhiều tuổi thì khoảng cách vươn tới càng lớn.

“Quên chủ nhân của ngươi đi…ả đang bị săn lùng vì dính líu tới vụ vận chuyển gốc cây khủng đi qua khu vực miền trung hôm bữa, cái cây đó còn to gấp mấy lần ngươi, nếu không muốn chung số phận với nó thì ngươi đưa bọn ta ra khỏi kết giới…”

Dù là linh mộc sống hàng ngàn năm nhưng trí tuệ vẫn có giới hạn, cái cây dễ dàng bị Minh hù doạ. Nó đắn đo một lúc rồi chấp nhận theo ý Minh:

“Thôi được, ta sẽ đưa các ngươi ra…”

“Còn phong ấn…không mở phong ấn thì bọn ta không về Sài thành được.”

Phương Chi mệt mỏi lên tiếng, gương mặt nàng nhăn nhó vì cơn đau đầu, Hoàng Yến bên cạnh có vẻ khó chịu hơn tới mức phải nhắm chặt mắt. Để thoát game thì buộc mọi người chơi phải trở về Sài thành, tất nhiên còn có cách khác như chiếc máy VR bị trục trặc, bị mất điện hay người chơi trong game chịu không nổi tới mức ngất xỉu thì game sẽ thoát, nhưng cách cuối cùng sẽ khiến cơ thể bên ngoài cũng chịu tổn thương tương đương, cơn đau đầu sẽ kéo dài nhiều ngày ảnh hưởng lớn tới cuộc sống.

Minh liếc sang, chưa kịp lên tiếng thì cái cây kia ‘thông minh đột xuất’, nó biết Minh muốn nói gì nên lập tức đáp ứng ngay: “Chủ nhân có bột phép thuật, có thể hoá giải phong ấn năng lực của các ngươi…nhưng ta không biết để ở đâu…”

Nói xong, những chiếc rễ của nó quấn lại thành tám vòng tròn trên mặt đất rồi phát sáng. Đó là những cánh cổng dịch chuyển kết nối với những căn phòng bí mật do mụ Lê Thương ép cái cây kia tạo ra cho ả. Minh biết cái cây không dám lừa hắn, đặt Hoàng Yến ngồi cạnh Phương Chi, chọn một cánh cổng và bước vào, gương mặt lộ rõ vẻ khẩn trương.

Khi hai chân bước hẳn vào trong, vòng sáng loé lên, khung cảnh thay đổi, trước mặt hắn là một căn phòng rộng lớn, mà chính xác phải gọi là hang động vì bốn phía đều là đá, lối ra duy nhất chính là cánh cổng bằng rễ của cái cây kia. Minh nhìn xung quanh tìm kiếm, Mắt Thần hoạt động hết công xuất. Quét qua một lượt mà không có thông tin của thứ gì gọi là bột phép thuật, Mắt Thần chỉ hiện lên hàng loạt các câu chú, các phương pháp, bí thuật của mụ Lê Thương khắc trên các phiến đá.

Quay trở lại, Minh bước vào cổng kế tiếp. Lần này là căn phòng đúng nghĩa và cũng không có lối ra nào khác ngoài cánh cổng bằng rễ. Đây là chỗ mụ Lê Thương cất giấu bảo vật của ả, Minh đang vội nên không có tâm tư hôi của, hắn nhanh chóng quay trở lại chọn cánh cổng thứ ba.

Thấy Minh đổi cổng, Hoàng Yến vừa mừng vừa lo, gương mặt bằng cây kia thở dài nói một câu làm hai nàng chỉ còn nỗi lo tột cùng.

“Hài, may mắn đã hết, hắn đã vào hai căn phòng bỏ không của chủ nhân, vì thế có thể trở ra an toàn. Còn sáu cửa còn lại đều được chủ nhân đặt bảo vệ mạnh mẽ.”

Dứt câu, cái cây liền trợn mắt hoảng hốt rồi ẩn mặt trốn mất vì nhận được hai ánh mắt sắc lẹm.

Minh ngơ ngác nhìn xung quanh, một nơi hoang vu rộng lớn với bầu trời bao phủ bởi mây đen kịt. Minh tiến về phía có thứ gì đó đang phát sáng mà Mắt Thần không quét được. Tới gần, hắn thấy bốn đốm sáng khác màu bay quanh một của quả cầu thuỷ tinh cũng đang phát sáng. Minh không biết đây chính là nơi mà ả luyện chú, tò mò đưa tay định bắt lấy một đốm sáng màu đỏ…

Ầm…

Một vụ nổ cực mạnh khi tay Minh còn chưa chạm vào đốm sáng, áp lực mạnh đến nỗi Minh bay ra sau hơn mười mét mới rớt xuống đất, lăn hàng chục vòng thẳng tới cánh cổng dịch chuyển.

“Minh…”

Hoàng Yến và Phương Chi cùng thốt lên, nhưng cơn đau đầu dữ dội khiến cả hai chỉ ngồi im một chỗ nhìn hắn nằm xụi lơ bất động. Vài giây sau mới có thể gượng dậy, Minh cố cười tỏ ra không hề hấn rồi bước vào cánh cổng thứ tư, trong cái rủi có cái may, đó là hắn không dùng phép thuật lẫn khí lực khi vờn đốm sáng kia nên phép thuật bảo vệ của Lê Thương chỉ kích hoạt ở mức độ thấp.

Ôm bụng nhìn khung cảnh mới, hắn đang đứng trên một mỏm đá, xung quanh là vực sâu vô tận chỉ một màu đen. Từ mỏm đá hắn đang đứng có một cây cầu bằng dây thừng và gỗ dẫn tới mỏm đá khác, trên cây cầu dây có những ngọn đuốc cháy bằng phép thuật toả sáng. Quét một lượt xung quanh, Mắt Thần cũng không tìm thấy thứ gì gọi là ‘bột phép thuật’.

Rút kinh nghiệm sâu sắc, Minh nhặt một cục đá ném lên cây cầu dây…

Phựt…

Không có vụ nổ như lần trước mà là cây cầu tự đứt ngang, Minh cười đắc ý vì thoát được một cái bẫy, hắn quay lại chọn cổng kế tiếp.

Lần này là một khu rừng với đủ loại cây quý hiếm. Tiến về căn nhà nhỏ duy nhất gần đó, Minh cẩn thận đề phòng…

Graooo….Ầm…

Giật mình chết trân, Minh thót tim khi vừa cất bước, một gã khổng lồ cao gần 5m từ trên trời rơi xuốt ngay trước mặt với tốc độ nhanh đến nỗi hắn không kịp lui lại. Gã khổng lồ gác cây chuỳ lên vai rồi trợn mắt nhìn kẻ tí hon đang bủn run chân tay phía dưới. Minh cũng trợn mắt nhìn, vì cũng là lần đầu gặp một người khổng lồ, mà một điều quan trọng là gã cầm cây chuỳ nhẹ nhàng như một món đồ chơi mà Mắt Thần đo được thứ đó nặng gần 3 tấn.

Lấy lại bình tĩnh, Minh nhanh miệng phủ đầu: “Sư phụ nói ta đến lấy đồ…”

“Sư phụ? Là ai?” Gã khổng lồ hỏi lại, âm thanh vang vọng cả khu rừng.

“Là chủ nhân của ngươi, Lê Thương chứ còn ai…”

“Có thật không?”

“Ngươi thấy ta có giống một kẻ ăn trộm không? Ta mới được người nhận làm đệ tử…!”

Minh nói dối một cách tự nhiên hết sức có thể, gã khổng lồ có vẻ tin lời hắn vì Minh quá yếu trong khi đến được đây không phải chuyện dễ dàng.

“Chủ nhân muốn lấy thứ gì?”

“Bột phép thuật…!”

“Tủ thứ 6, hàng thứ 9…”

Gã khổng lồ nói rồi chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ, Minh cố hết sức tỏ ra tự nhiên bước vào. Cảnh tượng khi bước vào khiến hắn lại trợn mắt bất ngờ, không gian bên trong căn nhà rộng lớn hơn hẵn vẻ ngoài của của nó.

“Tủ thứ 6, hàng thứ 9…” Minh lầm bầm tìm.

Dừng lại trước một chiếc tủ sát vách, Minh phân vân không biết chọn hũ nào khi mà có cả chục hũ đựng các loại bột khác nhau, Mắt Thần cũng xác định đó là bột phép thuật nhưng không biết được công dụng.

“Lấy hết cho chắc…”

Minh gom hết cho vào túi rồi quay ra, gã khổng lồ vẫn đứng đó canh chừng.

“Khoan đã…” Giọng gã vang lên.

Minh đứng tim, chỉ còn vài bước là tới cánh cổng dịch chuyển, hắn định chạy tới luôn nhưng sợ gã khổng lồ nhanh hơn mình thì toi mạng. Hít một hơi thật sâu rồi quay lại…

“Gì thế?”

Gã khổng lồ từ từ đưa bàn tay đang nắm chặt tới trước mặt Minh, khỏi phải nói cũng biết lông tóc hắn đang dựng đứng lên vì sợ.

“Ngươi cẩn thận vào, chủ nhân mà giận là ngươi đi đời đấy…”

Gã khổng lồ chìa bàn tay ra, bên trong là một hũ bột nhỏ, thì ra Minh run quá làm rớt mà không biết. Hắn thở dài cười tươi nhận lấy rồi không quên cảm ơn trước khi chuồn mất.

Hoàng Yến và Phương Chi khó chịu cùng cực, hai nàng không còn ngồi được nữa mà ngã ra đất co cụm ôm đầu vì đau.

“Đây…đây rồi…ta lấy được rồi…”

Minh cấp tốc lao đến đỡ cả hai gượng dậy. Hắn lo lăng tột độ khi nhận thấy Hoàng Yến dường như không còn nghe được tiếng của mình. Phương Chi thì còn chút tỉnh táo nhưng tình hình rất tệ.

“Phải làm như thế nào vậy?” Nói như hét lên, Minh hướng về phía cái cây.

Gương mặt cây không hiện ra mà một chiếc rễ lớn chui lên bên cạnh Minh, gương mặt hiện ra trên đó.

“Chỉ cần một hũ cũng đủ rồi, ngươi lấy hết như vậy chủ nhân sẽ gϊếŧ chết ngươi a…”

“Lấy một hũ cũng chết thì tại sao không lấy nhiều…ngươi…làm sao bây giờ?”

“Đổ một nửa hũ ra bàn tay…”

Minh làm theo cái cây, hắn chọn một hũ bột màu hồng rồi đổ ra tay mình.

“Đưa tới trước mặt họ…”

Minh tiếp tục làm theo, hắn đưa bàn tay có bột phép thuật tới trước mặt Hoàng Yến. Chiếc lễ cây cũng vướng tới, nó hả miệng ghé sát tay Minh rồi thổi bột về phía Hoàng Yến. Bột bay lên toả sáng màu hồng lung linh tuyệt đẹp, nó bám vào người Hoàng Yến thì không còn sáng nữa rồi biến mất.

“Người còn lại…”

Minh đổ nửa lọ bột còn lại vào tay rồi đưa đến trước mặt Phương Chi, gương mặt cây cũng tiếp tục thổi. Đúng nghĩa hai từ ‘phép màu’, Phương Chi nhắm mắt cảm nhận tác dụng của bột phép thuật, phong ấn sức mạnh của nàng bị phá bỏ. Nén cơn đau đầu, nàng lấy ra hai tấm vé, tay nàng nắm lấy tay Hoàng Yến, ánh mắt nhiều cảm xúc nhìn Minh rồi vận ý niệm, hai chiếc vé loé sáng. Nhưng…hai người vẫn còn ở lại mà không biến mất, không có thời gian để tìm hiểu, nàng lấy ra hai tấm vé khác và vận ý niệm. Lần này thì không tấm vé nào sáng lên…

“Ha ha…cảm ơn nhé…!” Một giọng nam cười sảng khoái.

Minh giật minh quay lại, một gã thanh niên trẻ đứng trên không, trên người hắn là hàng loạt bảo vật quý giá, quý giá nhất chính là đôi giày của gã, nó có thể giúp người sử dụng đứng trên không.

“Là do hắn…?” Minh hỏi và nhận được cái gật đầu của Phương Chi.

“Haha…chào người đẹp, lâu rồi không gặp…nhờ nàng mà ta mới tìm được chỗ này…ân tình này ta nên báo đáp thế nào đây…? Một đêm sung sướиɠ với ta nhé? Hay là một tuần? Một tháng?”

Gã cười nham nhở, ánh mắt gian tà nhìn Phương Chi. Hắn đang lang thang bên ngoài gần khu vực mà Lê Thương đặt phong ấn, dĩ nhiên là hắn không tìm thấy cho tới khi nhận được tín hiệu từ hai tấm vé về thành của Phương Chi, hắn đã chặn và dò ngược tín hiệu để vào nơi này.

Minh nghiến răng rút Phong Nha ra, nhưng kẻ kia còn nhanh hơn, gã cười: “Đừng nóng, ta chỉ cần thứ này thôi…”

Nói xong, gã lấy ra một thanh đao rồi trong chớp mắt phóng nó xuống đất…

“Không…cứu…cứu ta…”

Cái cây kia rú lên, nó bị gã thanh niên bứng gốc…

“Khôngg…”

Hét lên câu cuối rồi ngả xuống, rễ và gốc của nó bị gã moi lên. Minh cảm thấy bất lực trước kẻ này, gã quá nhanh và rất mạnh, chỉ đứng nhìn gã móc ra một quả cần thuỷ tinh trong suốt, nó toả sáng chiếu vào cái cây rồi tắt đi, cái cây không còn trên mặt đất mà nằm trong quả cầu của gã.

Cây biến mất, kết giới cũng biến mất, ba người bọn Minh cùng gã thanh niên trở ra bên ngoài, nơi này là một khu rừng.

“Để cho họ trở về…” Minh gầm gừ.

Gã thanh niên nhìn Minh rồi lại cười tà: “Được, họ sẽ dùng được vé hồi thành nếu ngươi diệt hết đám quái này…”

Gã nói xong liền vụt mất, chỉ còn tiếng cười của gã vang vọng kèm theo rất nhiều tiếng bước chân đang tới gần.

Graoo…

Một đám Cường thú xuất hiện bao vây, kẻ kia đã gọi chúng đến và đặt một thuật chú, khi nào đám Cường thú này chết hết thì Phương Chi mới có thể về thành. Minh đã từng đả thương cả Linh thú nhưng đó là đánh lén và chỉ dùng được một vài chiêu là tận lực. Còn đây là cả đám Cường thú trong khu rừng tụ tập lại…

Graa…

Cũng gào lên như đám thú, Minh điên cuồng chém tới tấp, hắn vận toàn lực để chiến đấu chứ không dám dùng Phong Nha biến hình.

“Hự…”

Văng ra sau khi trúng một đòn, Minh lập tức bật dậy lao tới cố đẩy đám thú ra xa hai người còn lại.

Ặc…

Lại trúng đòn, Minh gượng dậy, một tay ôm bụng, một tay gương Phong Nha lên… Hắn liếc về phía hai người con gái rồi quay lại nhìn đám thú. Dù chỉ là liếc ngang nhưng Phương Chi nhận ra ý định của hắn, không biết hắn sẽ làm gì nhưng là điều mà có thể gọi là ‘liều chết’.

Minh nghiến răng vì đau, hắn lấy mảnh Long Nguyên ở đùi ra nắm chặt trong tay…

“Muốn chơi thì ta chơi với ngươi…” Minh gầm gừ, là hắn nói tới gã thanh niên kia dù gã đã chạy xa.

Đập mảnh Long Nguyên vào Phong Nha một cách dứt khoát, thanh kiếm liền biến đổi, cả Minh cũng biến đổi, đám thú liền dừng lại từ từ lùi ra xa, Phương Chi lo lắng tột độ.

Graaaooo…

Minh xông vào đám quái thú, đôi con ngươi màu tím đầy sát khí, hắn mất tự chủ, vừa chém vừa gào như một con thú đúng nghĩa.

Đôi mắt ngấn lệ khi chứng kiến cảnh tượng này, Phương Chi muốn ngăn hắn lại nhưng không thể, nàng đau đầu và nàng biết mình không đủ sức. Từng nhát chém của Minh mang sức mạnh kinh người, con thú nào bị chém trúng liền tan xác, nhưng Minh minh mất tự chủ nên chém lung tung không nhắm vào mục tiêu cụ thể.

“Hàii…thật là…” Một giọng ngọt ngào vang lên.

Phương Chi nhìn lên bóng hình tuyệt mỹ với mái tóc màu vàng nhạt đang hạ xuống, nàng toả ra uy áp kinh ngươi khiến đám quái thú nằm rạp xuống đất mà dám bỏ chạy dù đang bị Minh điên cuống chém loạn.

Cất bước tiến lại gần Minh, càng tới gần thì sát khí từ Minh càng giảm, sắc tím trong mắt hắn cũng nhạn dần, hắn khựng lại nhìn nàng bằng đôi mắt vô hồn rồi lao đến chém…

Vụt…

Tất nhiên là chém vào không khí, bóng hình xinh đẹp biến mất rồi hiện bên cạnh, bàn tay ngọc vươn tới điểm nhẹ vào trán hắn, sự điên cuồng của Minh lập tức biến mất, hắn ngã ra đất ngất xỉu.

“Đáng tiếc…”

Nàng thở dài lần nữa rồi cầm lấy Phong Nha, trong bàn tay ngọc ngà tuyệt đẹp nó trở nên uy lực khủng khϊếp, vẫn là hình dạng nhỏ nhưng không hề sứt mẻ mà là một thanh kiếm phải gọi bằng hai từ ‘hoàn mỹ’.

“Sao ngươi lại chọn một kẻ không biết sử dụng ngươi?”

“Ngay cả sức mạnh cơ bản của ngươi cũng không dùng được…”

Nàng tự nói một mình, sau đó cánh tay trắng mềm giơ Phong Nha lên cao, một đường kiếm quét ngang đám Cường thú. Tất cả tan xác, đám rừng phía sau đổ rạp một khoảng lớn…

Nhìn đường kiếm kinh hoàng, Phương Chi nhắm mắt rồi lấy hai tấm vé, loé sáng, hai người biến mất, nàng phó mặc Minh cho số phận…