“Tuyết Mai! Con thả cô ra, cô phải đi tìm hai đứa nó, còn cả Phương Chi nữa…”
Trở về Sài Thành, Lệ nài nỉ cô gái che mặt cho mình trở lại, nhưng nàng nhất quyết không đồng ý.
“Cô cứ ở đây chờ, cháu sẽ nhờ thêm người tìm kiếm giúp, bọn nó cũng là bạn của cháu mà… Bây giờ cô mà đi thì cháu lại phải tốn thêm người bảo vệ cô…”
Tuyết Mai, bạn của Phương Chi luyện một công pháp bí ẩn buộc phải che mặt cho tới khi lĩnh ngộ cấp độ yêu cầu. Nghe nàng nói hợp lý nên Lệ miễn cưỡng chấp nhận rồi sực nhớ ra một điều.
“Đúng rồi, nhà của ả…mau tới nhà của ả…”
Lệ lao đi, gương mặt hiện lên chút mừng rỡ. Tuyết Mai không cản nữa mà đành đi theo.
Góc phố nhỏ mà Lệ và Hoàng Yến đến vẫn còn đó, căn hẻm nhỏ cũng vẫn còn. Lệ đẩy cửa bước vào căn nhà nằm sâu bên trong rồi sững người nhìn những thứ còn lại, tất cả vẫn tương tự ngoại trừ việc chúng hoàn toàn là giấy, mọi thứ đều được làm từ giấy, kể cả căn nhà.
Tuyết Mai đứng bên ngoài không vào, nàng khẽ liếc đồng hồ rồi thở dài thương cảm.
“Sắp hết giờ…”
Quy định thoát game sau 8 tiếng online được áp dụng cho mọi người chơi để đảm bảo sức khoẻ, vì nếu vượt quá 8 tiếng thì não sẽ quá tải, khi trở lại thế giới thực sẽ bị đau đầu kéo dài.
…
“Có cách gì?” Minh và Hoàng Yến đồng thanh.
Phương Chi lưỡng lự rồi trả lời: “Thì…điều kiện cần của ả là còn trinh, giờ…mất trinh thì biết đâu có thể hoá giải…”
“Eo… Không còn cách nào khác sao?” Hoàng Yến nhăn mặt.
“Nếu không muốn thì cứ chờ, Tuyết Mai chắc chắn sẽ tìm người để trợ giúp, có thể có cả chỉ huy của Thiên Địa Hội nữa…nhưng…có tìm được chỗ này hay không là một chuyện, có tới kịp hay không lại là chuyện khác!”
Phương Chi nói đúng, những gì vừa trải qua đủ chứng minh được rằng Lê Thương không phải phù thuỷ tầm thường, nơi này không phải dễ dàng mà tìm ra được, cộng với việc khế ước của Hoàng Yến sắp tới hạn nên để ả thực hiện được khế ước thì rất nguy hiểm. Nhưng dường như chỉ có Phương Chi là lo lắng hơn cả, nàng không hề biết sau lưng mình là một thằng đang cố giấu nụ cười da^ʍ, một người thì đỏ mặt xấu hổ.
Đắn đo một lúc, Hoàng Yến quyết định: “Vậy, Phương Chi giúp tui nha…!”
“Được…”
Nói xong Hoàng Yến quay mặt đi, đôi mắt đẹp nhắm chặt. Còn Phương Chi, tay nàng cũng bị trói ngược sau lưng, nhưng bị trói thế này nên hai bàn tay bị kẹp giữa bụng dưới của Minh và Hoàng Yến, nàng cố nhích cho người mình tụt xuống dù bị rễ cây rít chặt hơn.
“Từ từ đã…”
Hoàng Yến luyến tiếc đắn đo, thêm phần xấu hổ nên cất tiếng ngăn Phương Chi khi nàng vừa nhích người.
“Có gì to tát đâu, đây chỉ là trong game thôi mà, ra ngoài kia vẫn còn nguyên… Nếu không hoá giải kịp, Lê Thương quay lại là xong luôn, nhanh còn kiếm cách thoát ra nữa…”
Phương Chi thở dài nói với Hoàng Yến rồi không chờ được đồng ý, nàng nhích người tụt xuống thêm chút nữa…
“Aaa…”
Bị rễ cây rít chặt tới nỗi khó thở, Phương Chi nhăn nhó thốt lên, nhưng hai bàn tay nàng đã ở trước ‘vùng cấm địa’ của Hoàng Yến. Thả lỏng cơ thể hít thật sâu vài cái, Phương chi tiếp tục, bàn tay luồn vào váy tìm tới qυầи ɭóŧ mềm mại của bạn mình.
Hai cổ tay bị cột chặt với nhau nên Phương Chi chỉ có thể dùng một bàn tay để kéo qυầи ɭóŧ của Hoàng Yến, bàn tay còn lại hướng vào khối u nơi giữa hai chân Minh. Sự đυ.ng chạm bên ngoài quần nhưng vẫn đủ làm dươиɠ ѵậŧ hắn cương lên, đội quần u lên một cục nằm gọn trong bàn tay của Phương Chi khiến nàng đỏ mặt, còn Minh thì lộ rõ vẻ mặt dâʍ đãиɠ chờ đợi.
“H…hàng khủng…!”
Môi khẽ thốt lên hai từ, may là Hoàng Yến và Minh không nghe thấy, nàng lại tiếp tục công việc, một bàn tay úp lên dươиɠ ѵậŧ Minh bên ngoài quần, tay còn lại luồn vào khe suối thần tiên của Hoàng Yến.
Dù chưa có kinh nghiệm nhưng Phương Chi vẫn biết vuốt nhẹ âʍ ѵậŧ của bạn vài cái rồi mới luồn ngón tay dọc theo khe hẹp đi xuống.
“Ưm…”
Hoàng Yến mím môi khi cảm nhận được ngón tay nhỏ của Phương Chi đang chui vào âʍ đa͙σ mình. Gương mặt ửng đỏ, đôi mắt nhắm chặt.
“Ấy ấy…làm gì vậy…”
Lúc này Minh mới nhận ra vấn đề, bàn tay tay của Phương Chi vẫn chỉ nắm hờ chỗ khoá quần của hắn, nhưng tay còn lại thì đã xâm nhập cửa động. Hắn nhận ra rằng Phương Chi đang phá trinh Hoàng Yến.
“Thì…hoá giải khế ước chứ làm gì nữa…”
Phương Chi ngưng lại trả lời rồi tiếp tục, đẩy mạnh ngón tay vào trong. Minh nhìn gương mặt đầy biểu cảm của chị gái mình trong nỗi hụt hẫng, trước đó hắn cứ ngỡ rằng mình là người làm điều đó chứ không phải những gì đang diễn ra.
“A…!”
Hoàng Yến thốt lên sau cú chọc mạnh của Phương Chi, nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng khiến Minh càng thêm tiếc nuối.
“Ủa kì vậy…”
Nghi hoặc hỏi vu vơ, Phương Chi lại tiếp tục xông phá.
“Ưm…!”
“Ưư…!”
“Aa…! Dừng…dừng lại…”Mỗi lần ngón tay thọc vào là Hoàng Yến lại thốt lên.
Phương Chi cũng dừng lại theo lời Hoàng Yến, nàng chau mày khó hiểu: “Lẽ nào mụ ta đặt cả phép thuật vào đó!”
“Đặt gì?” Minh ngơ ngác hỏi lại.
“Chỉ vào được một đốt ngón tay, chắc chắn ả đã đặt phép thuật để ngăn Hoàng Yến mất trinh…”
Cả ba rơi vào trầm lặng, rồi Minh hớn hở nói lớn: “Nếu vậy thì càng khẳng định được rằng đó là cách hoá giải khế ước…!”
Hoàng Yến thì chỉ đỏ mặt mà không nói gì, Phương Chi ngẫm nghĩ rồi tiếp tục: “Thử lại lần nữa coi sao…!”
Hoàng Yến nghe thấy nên hơi ngỡ ngàng nhưng cũng không phản đối, Minh cũng không ý kiến gì, hắn thở dài ngửa mặt lên trời cho tới khi cảm thấy khoá quần của mình vừa bị kéo xuống, những ngón tay mềm mại tóm lấy dương và lôi nó ra ngoài.
Tiếng Minh nghiến răng ken két làm Hoàng Yến phải ngước lên nhìn hắn, nàng không biết được rằng dươиɠ ѵậŧ của hắn đang nằm trong bàn tay của Phương Chi, cũng chính bàn tay đó là thứ duy nhất ngăn dươиɠ ѵậŧ của thằng em trai chạm vào âʍ ѵậŧ của mình. Minh nghiến răng kìm hãm tiếng sung sướиɠ dù chỉ là một bàn tay mềm mại chạm vào dươиɠ ѵậŧ mình.
Thấy Phương Chi ngoái lại nhìn về phía mình như ra hiệu, Minh hiểu ý khẽ nhích người để tuột xuống một chút giống nàng, lúc này thì Hoàng Yến ở vị trí cao hơn hai người một chút, nàng đang nhắm chặt mắt khi cảm nhận được ngón tay Phương Chi vừa chạm vào khe âʍ đa͙σ. Ngón tay đó trượt xuống tới cửa động thì giữ nguyên một chút rồi rời ra, là Phương Chi ‘dò đường’ cho khúc thịt kia.
“A…gì vậy…”
Hoàng Yến thốt lên khi cảm nhận được một thứ nóng ấm và to lớn hơn ngón tay của Phương Chi nhiều lần, nó vừa chạm vào vị trí cửa động mà ngón tay kia rời ra.
Phương Chi mím môi nói khẽ: “Dùng cách phá trinh ‘chính hiệu’ thử xem sao…”
Nhíu mày như chưa hiểu, Hoàng Yến nhìn sang thằng em trai, biểu cảm trên gương mặt của hắn khiến nàng nhớ lại chính mình lúc nãy cũng cắn răng khi âʍ ѵậŧ, âʍ đa͙σ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Như vậy có nghĩa là Minh cũng đang như thế, có nghĩa là cái thứ nóng ấm đang chạm vào cửa động của mình là dươиɠ ѵậŧ của nó.
“Aaa…dừng lại, không được…!” Hoàng Yến hét lên.
“Gì mà không được…?”
“Hai…hai bọn tui là chị em mà…!”
“Chị em thì sao? Đây chỉ là trong game thôi mà…”
“Phương Chi nói đúng đó, để em giúp chị hoá giải khế ước…” Minh hùng hổ nói rồi ưỡn người đẩy dươиɠ ѵậŧ tới.
Vì bị trói chặt với nhau từ chân lên tới cổ nên tất nhiên là hai chân Hoàng Yến khép chặt, lại còn ở ‘thế đứng’ nên đầu khấc vẫn không cách nào chui vào được dù là một đốt ngón tay như Phương Chi. Dươиɠ ѵậŧ dài tới 16cm như hắn mà ở nơi chật hẹp thế này nên bị ép cong lên trông rất thảm.
“A..không được, không được…dừng lại…!”
“Ừ, thì ta có dừng lại đâu…” Phương Chi cũng hỗ trợ Minh, tay nàng phụ hoạ cho dươиɠ ѵậŧ hắn dễ vào hơn.
Minh gầm gừ cố gắng, thêm sự trợ giúp của Phương Chi nên đầu khấc đã tách được mép âʍ đa͙σ, khó khăn chui vào từ chút. Hoàng Yến thì chỉ nhắm chặt mắt cảm nhận nơi âʍ đa͙σ đang căng dần, nóng dần, nàng biết ở thế này không thể làm gì được nên không dãy dụa vì như vậy càng làm cho rễ cây rít chặt hơn.
Năm phút sau, Minh mặt mày đỏ au thở hổn hển dừng lại, với hắn hiện giờ là sướиɠ mà không sướиɠ. Cũng như ngón tay của Phương Chi, đầu khấc chỉ vào được một đoạn ngắn là không cách nào tiến thêm được nữa.
“Kì vậy…”
Dù là lần đầu chạm vào dươиɠ ѵậŧ đàn ông nhưng Phương Chi đã không còn ngại ngùng, nàng cũng như Minh tâm niệm rằng vào thế giới này là để làm điều mình muốn, vì lẽ đó mà nàng mạnh dạn làm ‘người dẫn đường’ cho hai chị em nhà họ Hoàng.
“Không được…!” Hoàng Yến nói lấp lửng không rõ ý.
Minh nghỉ mệt, dươиɠ ѵậŧ vẫn được Phương Chi giữ cố định không để bị tuột ra, đầu khấc vẫn nằm ở cửa động của Hoàng Yến. Hắn hơi mất kiên nhẫn còn định dùng Khí lực nhưng sợ làm đau chị mình. Rồi suy nghĩ bị ngắt ngang khi bàn tay còn lại của Phương Chi nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cỡ lớn. Thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên cơn sướиɠ trở lại, hắn cố điều hoà cơ thể khi bàn tay mềm xoa nắn dươиɠ ѵậŧ của mình.
Chỉ là tiện tay mân mê thứ đang ở trong tay, Phương Chi quên mất thứ mình đang cầm là một cái dươиɠ ѵậŧ, nàng tập trung suy nghĩ tìm cách. Chỉ như vậy cũng đủ làm Minh đạt đỉnh kɧoáı ©ảʍ sau một lúc lâu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Grừư…!”
Minh gầm gừ trong khoái lạc, hắn xuất tinh khi đầu khấc vẫn cắm vào cửa âʍ đa͙σ của Hoàng Yến, từng dòng tϊиɧ ŧяùиɠ nóng đặc lao vào khiến Hoàng Yến cũng rêи ɾỉ theo.
“A…cái thằng nhóc này…!”
Nhận ra dươиɠ ѵậŧ hắn giật giật trong tay mình, Phương Chi đoán được Minh vừa xuất tinh nên quát hắn, nàng cảm thấy Minh quá dễ xuất tinh.
Cơn phê qua đi, Minh ngước nhìn Hoàng Yến, mặt hai người vẫn sát nhau dù Minh có tụt xuống một chút, nàng cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó xử, trong thâm tâm nàng đang loạn lên vì mọi chuyện. Hiểu được điều đó, Minh không nói nhưng ánh mắt trìu mến và đầy tự tin của hắn đã trấn tĩnh nàng.
“Trời ơi…ghê quá…!” Phương Chi vừa chạm vào tϊиɧ ŧяùиɠ đang chảy ngược ra.
Minh và Hoàng Yến vẫn không nói mà chỉ nhìn nhau, rồi ánh mắt của cả hai thay đổi, Minh trợn mắt và Hoàng Yến cũng thế.
“Gì vậy…”
Phương Chi cũng cảm nhận được, dươиɠ ѵậŧ to lớn kia đang chậm rãi chui vào thêm. Cả ba lại rơi vào tĩnh lặng như chờ đợi, cho tới khi đầu khấc chui vào hết thì Phương Chi mới lên tiếng.
“Hình như được rồi này…”
Minh không nói, Hoàng Yến cũng không nói, hắn rướn người, nàng nhắm mắt nghe nhói…
“Aa…”
Không rõ là tiếng của ai, chỉ biết là Phương Chi thu tay lại, dươиɠ ѵậŧ khủng không còn bị ép cong nữa mà đã nằm thẳng, dù là còn hơn một nửa ở ngoài nhưng phần bên trong đã đủ để phá giải khế ước. Giữ nguyên hiện trường, không ai nói, không ai cử động, Minh nghe sướиɠ vô tận từ dươиɠ ѵậŧ, Hoàng Yến vẫn đỏ mặt khi bụng mình căng lên.
Bị trói nên không thể nhấp, mà Minh cũng không cần nhấp, môi hắn hướng tới đôi môi đang mím chặt của chị mình, chạm nhau, nàng quay đi, hắn vươn tới, nàng quay lại đáp trả. Minh say sưa hôn chị gái của mình, chỉ là môi chạm môi cũng đủ vị ngọt, dươиɠ ѵậŧ chỉ nằm im đón nhận từng đợt co bóp của âʍ đa͙σ cũng đủ lêи đỉиɦ lần nữa.
“Aa…” Lần này thì nghe rõ, là tiếng của hai chị em đồng thanh khi dươиɠ ѵậŧ nở lớn phóng tinh.
Minh lêи đỉиɦ lần thứ hai, môi hắn vẫn không rời môi Hoàng Yến, cả hai như mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Khế ước đã hoá giải, ai cũng biết đó là do Hoàng Yến mất trinh, nhưng Phương Chi không biết, Hoàng Yến cũng không biết vì sao dươиɠ ѵậŧ Minh có thể xuyên qua phép thuật bảo vệ trinh tiết của mụ phù thuỷ. Chỉ Minh nhớ lại lời nói của lão Quân, quả trứng Thiên Địa của hắn là đặc biệt nhất, và giờ thì hắn đã hiểu ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn có thể xoá bỏ cả phép thuật của Lê Thương dể dươиɠ ѵậŧ tiến vào.
Đột nhiên Hoàng Yến rời môi, nàng nhăn mặt vì khó chịu.
“Sao tự nhiên chóng mặt…”
“Là biểu hiện khi hết giờ online mà chưa thoát ra…” Phương Chi cũng tương tự nhưng nàng có kinh nghiệm hơn nên vẫn không thay đổi nét mặt.
“Phải ra khỏi đây mới dùng được vé về thành…”
Phương Chi nói tiếp, nàng nói lấp lửng nhưng Minh hiểu được ý nàng muốn nói rẳng giờ là việc của hắn.
“Đươc…chịu khó chút nữa nhé…”Minh dịu dàng nói rồi hôn lên trán Hoàng Yến.
“Giờ tới lượt ta thể hiện…ngươi muốn tự thả bọn ta ra hay là để ta đốn gốc ngươi làm củi?”
Minh nhìn lên tán lá xum xuê của cái cây mà nói một cách bá đạo. Mắt Thần cũng đang hiển thị dòng chữ:
‘Dục Tâm bí phổ, hoàn thành phổ thứ hai: Dục Tâm loạn. Kích hoạt Nghệ phổ, tuyệt chiêu Phá Quân.’
Dục Tâm bí phổ, không yêu cầu hoàn thành theo thứ tự, cứ đạt yêu cầu là tiến cấp, tầng một là sεメ thú, tầng hai là lσạи ɭυâи. Từ trong Nguyên Khí của hắn đang có thay đổi, xuất hiện thêm một ấn kí màu cam trên bề mặt viên ngọc. Đặc biệt một điều, khí lực của chính bản thân hắn đã hồi phục trở lại sau khi xuất tinh.