Cưng Chiều Cô Em Dâm (Triền Miên)

Chương 24

Sau khi đưa cô về biệt thư an toàn, mọi người gồm Thiên Ngạo, Hàn Mạc Phi, Hữu Kì mới yên lòng vì cô vẫn bình an vô sự nhưng cơ thể cô bị nhiễm bẩn từ mấy thằng sở khanh ác ôn kia thì lại không kiềm lòng được. Nên anh kiếm cách đuổi hai người kia về để còn làm việc trọng đại

Đưa Du Mẫn lên phòng ngồi trên giường anh mới an tâm đi tắm. Tắm xong anh cuốn khăn trắng ngang hông mình rồi mới bước ra ngoài, hiện ra phần trên đầy cơ bắp sắn chắc của anh với mái tóc ướŧ áŧ làn nước chảy xuống thân anh, khiêu gợi lên sự quyến rũ từ anh, khiến cô mê mẫn ngắm nhìn mà không chớp mắt

"Em nhìn đủ chưa?"

Anh khẽ cười cong cong lên tạo nên vẻ đẹp ở khuôn mặt đẹp trai của anh

"Ơ...à...c..chưa...nhầm nhầm...rồi ạ" Cô rối loạn, khuôn mặt đỏ ửng cuối xuống không dám nhìn anh

Anh cười phá lên vì sự đáng yêu của cô, sải chân dài bước đến bên Du Mẫn đè cô xuống giường, hơi thở nóng rực phả vào nàng khiến Du Mẫn đỏ mặt muốn nè tránh ánh

"Du Mẫn anh rất nhớ em, khi em bị bắt anh rất lo lắng, lo sợ em có chuyện gì! Nếu như lúc đó anh không tới kịp thì thì...."

Thiên Ngạo nói hết câu thì liền ngừng lại, anh không muốn tiếp tục nói thêm vì sợ rằng nó lại tái diễn. Lúc đó chắc cô cũng sẽ không thể sống nổi cả anh cũng vậy!

Du Mẫn thấy vậy liền chồm dậy hôn lên môi anh, rồi mỉm cười tươi nhìn anh nói

"Thiên Ngạo, không phải bây giờ em đang ở bên anh sao, anh không được nói bậy đâu đó!"

Cô một lần nữa ôm cổ anh hôn lên môi anh, nụ hôn ướŧ áŧ, hồng hào đầy vị ngọt tình yêu

Thiên Ngạo nghe vậy cũng yên tâm phần nào, vì bây giờ anh không cần gì cả, thứ anh cần nhất đó chính là cô - Vị hôn thê sau này của anh - Lệ Du Mẫn

Cả hai lại tiếp tục quýt lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm, bàn tay không an phận của anh bắt đầu sờ soạn trên người Du Mẫn, mò mẫn tìm đến phần nhô nhô của cô, bóp lấy bộ ngực căn tròn kia. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phần đó khiến cô rên lên "Ưʍ..m"

Tiếp đến mò vào lớp áo trong bra của cô, xoa nắn nhũ hoa đã căng cứng do kɧoáı ©ảʍ từ anh truyền đến cô. Thiên Ngao chồm lên ngậm lấy nhũ hoa hồng hào đã cương cứng, mυ'ŧ mạnh nó làm cô tăng từng đợt kɧoáı ©ảʍ, hạ thân dưới cũng vì thế mà chảy chút ít mật dịch ra

"Ưʍ...aaa...nữa..."

Du Mẫn bất giác ôm đầu anh cho cái lưỡi kia càng quấy nhũ hoa cô. Từng đợt kɧoáı ©ảʍ hứng phấn truyền đến cô, càng làm Du Mẫn rên lớn hơn

"Aaa..."

Sau đó anh đưa bàn tay trái lần xuống nơi cấm địa đã ướŧ áŧ bên ngoài qυầи ɭóŧ. Anh cười tà nhìn cô nói

"Tiểu dâʍ đãиɠ, em sướиɠ đến nổi "ra" hết qυầи ɭóŧ luôn sao?"

Nghe anh nói vậy, mặt Du Mẫn đỏ bừng nhưng vì sự càn quấy từ bàn tay anh đã  khiến cô mất đi lí trí, du͙© vọиɠ che mờ trong cô và hình ảnh kinh hoàng trong biệt thư kia đã làm cô càng muốn anh hơn, muốn anh xoá hết đi dấu vết của bọn chúng

"Um.. Ngạo...cho em...muốn"

Cô uỗn ẽo thân thể, chạm vào người anh. Cả hai con người chiềm vào lửa dụng, thân người nóng lên không thể tả nổi, vì thế chính du͙© vọиɠ mới thoả mãn được cả hai người họ

"Muốn gì nào?"

Anh kiềm chế bản thân để tự cô trao cho hắn. Chứ phía dưới đã ngóc đầu dậy từ lâu khiến anh khó chịu vô cùng nhưng phải nhịn, kiên trì vì tương lai sau này (@@")

"Ưʍ...muốn của anh...áaa"

Khuôn mặt cô chảy hết mồ hôi vì khó chịu lại vừa nóng trong người. Du Mẫn bất giác với lấy tay anh chạm đến phần thịt nhô đã ướŧ áŧ, sung sướиɠ mang đến cho cô lẫn cả anh

"Tiểu dâʍ đãиɠ! Quả là tiểu dâʍ đãиɠ. Được, anh chiều em"

Thiên Ngạo khẽ cười tà rồi liền đứng dậy cởϊ qυầи ra để giải thoát đại nhục bổng bên trong đã sớm căng cứng đầy gân xanh

Do không đề phòng và phần khe huyệt vẫn chưa ướt cho lắm, anh liền tách chân cô ra để lên vai anh, đưa đại nhục bổng to và dài xông pha chiến trường vào nơi tận sau tử ©υиɠ trong cô. Thiên Ngạo sung sướиɠ gầm lên còn Du Mẫn rên lớn hơn vì vừa đau vừa sướиɠ, thân thể đầy đồ mồ hôi, thả lỏng cơ thể, Thiên Ngạo nhân cơ hội luận động mạnh thân dưới

"Aaa...nhanh...nữa...Ngạo...nhanh...á"

Nghe từ chính miệnng cô xui khiến, hạ thân dưới càng tăng tốc mạnh mẽ hơn, ra ra vào vào tận sau tử ©υиɠ. Sự sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ, hứng phấn mang đến cho cả hai một cảm giác lạ thường được gọi là tình yêu của du͙© vọиɠ

"Ưʍ...Nói yêu anh.."

"Aa...ưʍ..m... Ngạo..E...em yêu...anh"

Sau lời nói cả hai cùng đạt đến cao trao, tuôn ra chất dịch màu trắng lỏng vào cơ thể cô và cả bên ngoài. Cả hai bọn họ mệt nhừ nằm đè lên nhau nghỉ ngơi

Thiên Ngạo vì mệt nằm ngã xuống bên cạnh cô, Du Mẫn cũng đừ người ngủ đi lúc nào không hay. Anh ôm cô vào lòng trong giấc ngủ tối bình yên, khẽ cắn tai cô một cái rồi thì thầm vào tai

"Vợ tương lai của anh. Chúc em ngủ ngon"

Anh hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng và ôm cô ngủ tới sáng

______++++_______

2 Ngày Trước.......

"Alo, mẹ!"

"Sao con?" Mẹ cô từ đầu dây bên kia bắt máy lên hỏi anh

"C..con...muốn cưới Du Mẫn!" Thiên Ngạo không chừ dài dòng, nói thẳng ra vấn đề cần giải quyết cho mẹ cô biết

"Sao...sao chứ...cưới Du Mẫn?" Mẹ cô ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy, lên tiếng hỏi anh lần nữa "Con muốn kết hôn với Du Mẫn?"

"Vâng! Đúng ạ. Con mong mẹ đồng ý, nếu mẹ không đồng ý con cùng nhất quyết cưới Du Mẫn cho bằng được" anh mở miệng, giọng đầy kiên quyết, chắc chắn nói với mẹ cô từ bên điện thoại

"Con....

______Hết 24________

Mọi người muốn biết mẹ Du Mẫn sẽ trả lời sao không? Các bạn muốn đồng ý hay không đây? Cười hay không nào?