Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 142: Ngô Khắc Phỉ hưởng lợi đầu tiên 2 (H)

Edit: Min

Beta: Mol

"Muốn nhanh hơn sao?" Vì phải duy trì tốc độ thong thả như vậy nên Ngô Khắc Phỉ đã sắp chảy mồ hôi cả đầu, nghe Mỵ Mỵ mời gọi như vậy, đương nhiên sẽ rất cao hứng, đẩy nhanh tốc độ. "Xem ra, Mỵ Mỵ của chúng ta thích khẩu vị nặng đây!"

"A a... đồ đáng ghét..." Dù miệng thì nói đáng ghét, nhưng hai chân càng quấn chặt hông của người đàn ông, nếu như vậy, thì hai chân thon dài của cô đang nói cho người đàn ông rằng: em thích vậy lắm!

Cậu bé của Ngô Khắc Phỉ bắt đầu như con thuyền đang tăng tốc, nhẹ nhàng rút ra ngoài một chút, sau đó lập tức dùng sức đâm sâu vào trong, nhưng lực tiến vào cũng nhẹ hơn so với lúc nãy một chút. Cứ đến rồi đi như vậy, kéo ra rồi lại đẩy vào, nếu cứ như thế thì thân thể Mỵ Mỵ sẽ không chịu nổi mất, trong lúc đó gậy thịt đã tiến vào thân thể Mỵ Mỵ hơn một nửa.

"A..., a..., thật lợi hại..., mạnh quá..." Mỵ Mỵ run rẩy rồi lại rêи ɾỉ, hưởng thụ hoa huyệt của mình bị người đàn ông lấp đầy đến mức căng lên. Mỗi lần tiến vào đều đâm đến hoa tâm ở sâu trong tử ©υиɠ, tiết tấu mạnh mẽ cố chấp này khiến cô có cảm giác cô sắp bị cây gậy thô này đâm chết.

"A..., Phỉ..., mạnh hơn đi..., ân a..." Thân thể của cô luôn mẫn cảm, sau khi mang thai thì chỉ cần bị nước từ vòi sen bắn vào hoa huyệt hai cái thì đã cao trào, huống gì sau khi bị ngón tay của người đàn ông kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức lửa dục đốt người, bây giờ lại bị thao mạnh mẽ như vậy, côn ŧᏂịŧ cứng rắn, nóng bỏng như bàn ủi đâm chọc nơi mềm mại nhất của cô, trừ việc rêи ɾỉ thành tiếng thì My Mỵ không nghĩ ra được cách nào để nói cảm nghĩ của cô lúc này cho người đàn ông biết.

"Mỵ Mỵ cũng rất lợi hại! Hút rất tốt, kẹp cũng rất tốt!" Bị vưu vật trời sinh ca ngợi như vậy, đàn ông ai cũng thấy mạnh mẽ hơn. Anh ngại thân thể Mỵ Mỵ không chịu nỗi, không dám tấn công quyết đoán, nhưng mỗi lần tấn công đều sử dụng tuyệt chiêu để Mỵ Mỵ cảm nhận được "năng lực" của anh!

Ngô Khắc Phỉ hơi nheo mắt lại, động tác giữa háng khẽ tăng tốc, đâm chọc càng nhịp nhàng hơn, côn ŧᏂịŧ cũng không dám tiến vào sâu hơn, nhưng vẫn cảm nhận được từng vách thịt mềm tinh tế hút chặt.

"A ──!" Hét một tiếng chói tai, Mỵ Mỵ cao trào, chiếc eo nhỏ nhắn hơi cong lên, nâng cái bụng lên cao, sau đó cả người run rẩy, một đợt nước mật chảy ra từ bên trong cơ thể Mỵ Mỵ.

Bị nước mật thơm ngát của Mỵ Mỵ tưới lên, Ngô Khắc Phỉ càng có tinh thần hơn, thấy cậu bé của mình lại cương lớn lên vài phần, sơ động tác của mình quá mạnh nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mỵ Mỵ đến mức cao trào, tốc độ và lực thao cũng chậm dần, nhưng vẫn không có ý định dừng lại.

"Ưm, ân hừ..." Đã lâu không hưởng thụ cảm giác tốt đẹp như vậy, mấy ngày này đều tự an ủi bản thân để có được kɧoáı ©ảʍ, lúc đó không bao giờ so sánh được với bây giờ. Vì mới qua cao trào quá hưng phấn nên mệt mỏi, Mỵ Mỵ chỉ có thể dựa người vào gương, rêи ɾỉ nhẹ, thỉnh thoảng vặn vẹo vòng eo mềm mại, tiểu huyệt sau cao trào thì càng mẫn cảm với từng đợt va chạm, mυ'ŧ thứ kia ngày càng chặt hơn.

"Tiểu yêu tinh, cắn nhanh như vậy, huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đúng không?" Bị tiểu huyệt cắn nhanh muốn chết, dù rất thoải mái nhưng việc đâm chọc lại khó khăn khiến anh phải dùng nhiều sức hơn lúc nãy, như vậy mới có thể thuận lợi ra vào bên trong hoa huyệt của Mỵ Mỵ, vì vậy làm cho cơ thể hai người phát ra tiếng va chạm bành bạch, "nhóp nhép nhóp nhép", tiếng chất dịch vang lên bốn phía.

Mỵ Mỵ bất lực rêи ɾỉ, không biết đây là nước mắt hưng phấn hay là đau khổ khiến đôi mắt đẹp của cô nhìn anh trai phủ một lớp sương, nhìn anh thành thạo ra vào bên trong thân thể cô, cứ như một món ngon trong bữa tiệc vậy, nghiêm túc nhấm nháp.

"A..., anh, Phỉ..., thật lớn..., a..., em sắp cao trào rồi..., nhanh lên..." Sau khi anh trai mạnh mẽ nhưng cẩn thận đâm chọc cô chừng trăm cái, kɧoáı ©ảʍ tê dại bắt đầu lan ra toàn người Mỵ Mỵ, da thịt trắng nõn cũng hồng hào lên, cô mềm nhũn thấp giọng rêи ɾỉ, nói cho người đàn ông biết cô sắp cao trào.

"Ách..., Mỵ Mỵ đợi chút nào, chúng ta cùng cao trào nhé!" Ngô Khắc Phỉ biết tình trạng thân thể của Mỵ Mỵ, không thích hợp với việc "vận động" kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trước khi cục cưng rời khỏi người Mỵ Mỵ, anh chỉ có thể làm nhẹ nhàng như vậy rồi dừng lại.

Tốc độ bắt đầu nhanh hơn, sau khi đâm chọc hơn vài chục cái, Ngô Khắc Phỉ cuối cùng cũng dùng côn ŧᏂịŧ đang thao Mỵ Mỵ bắn ra tinh hoa của mình.

Mỵ Mỵ bị anh bắn nên cao trào không ngừng, cứ như bị chất lỏng nóng bỏng kia bắn vào tim vậy, cả người gắt gao áp vào lòng anh trai, chôn đầu vào ngực anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên biểu cảm say mê.

Nghĩ đến việc nơi đó của cô có thể sẽ khó chịu, anh nhanh chóng nâng mặt Mỵ Mỵ lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô tràn ngập ý cười ngọt ngào, hàm răng trắng tinh khêu gợi cắn cái môi hồng hào, mê hoặc lòng người.

"Mỵ Mỵ thoải mái à?" Hôn một cái lên cánh môi non mềm của cô, có thể đem lại sự sung sướиɠ cho cô gái mình yêu, anh cảm thấy như đang ở trên đỉnh vinh quang.

"Vâng...,của anh trai rất lớn..." Chủ động đưa cái lưỡi thơm tho lướt qua cánh môi của người đàn ông, rồi lại liếʍ môi của mình một cái, cứ như một cô mèo nhỏ động lòng người. Cô không keo kiệt về mặt khích lệ người đàn ông của mình, đặc biệt là ở phương diện này, đàn ông sau khi được khen thưởng thì càng dũng mãnh, kết quả mình sẽ càng "tính phúc"*, dại gì mà không làm chứ!

*Tính phúc: hạnh phúc về mặt tìиɧ ɖu͙©

Đột nhiên bên ngoài lại truyền đến âm thanh "cạch cạch", hình như có người đang cố mở cửa nhưng không được.

Hai người đang chìm đắm trong dư âm của tình ái bỗng bừng tỉnh, nhớ đến hoàn cảnh lúc này thật sự không thích hợp để hưởng thụ cảm giác chim chuột sau khi làʍ t̠ìиɦ, chỉ có thể vội vàng điều chỉnh lại, tránh việc nhân viên cầm chìa khóa xông vào đây.

Ngô Khắc Phỉ vội vàng rút quân khiến chất dịch của hai người "phụt" một tiếng chảy ra ngoài từ bên trong thân thể Mỵ Mỵ, làm chiếc áo khoác lót ở dưới bị ướt đẫm.

Rút ra khăn giấy từ trong bao của Mỵ Mỵ, mở hai chân Mỵ Mỵ ra, lau sạch sẽ nơi hồng hào kia, tiếc là không đủ thời gian, nếu không anh đã nhớ chuyện...nhấm nháp mùi vị tuyệt vời ở nơi này rồi!

Giúp Mỵ Mỵ mặc qυầи ɭóŧ ở trong túi, đặt cô xuống đất, sau đó anh mới mặc quần của mình vào. Mỵ Mỵ mở cửa ra không thấy ai thì vội vàng ngoắc tay nói Ngô Khắc Phỉ cùng rời đi. Lúc hai người vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên hành lang có một người nhân viên cầm chìa khóa bước tới.

"Cô gì ơi, cửa không khóa mà!"

"Sao lại thế được! Lúc nãy rõ ràng tôi không mở ra được mà!"

Hai người đứng trong ngã rẽ nhìn thoáng qua nhau rồi thè lưỡi, may mà chạy nhanh, nếu bị bắt thì xấu hổ giấu đi đâu cho hết.

Thế là hai người trở về chỗ ngồi, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đó là chuyện của nửa tiếng sau.

Hai người phát ra mùi hương tình ái, dù không nồng nhưng cũng đủ khiến mấy người đàn ông đã cấm dục vài tháng ngứa ngáy.