Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 116: Điên cuồng trước ngày khai giảng (4)

Edit: Min

Beta: Mol

"Rầm!" Mỵ Mỵ bị người nào đó ném lên giường, sau khi choáng đầu hoa mắt một lúc, trong lòng Mỵ Mỵ thầm nghĩ mấy người đàn ông này thật sự coi cô là bao tải, lúc nào ném đi ném về, có khi lại như vậy thật không chừng!

Mỵ Mỵ vốn muốn tức giận nhưng lập tức bỏ ý định này đi, khẽ nâng trán lên, lắc lắc đầu làm những sợi tóc mềm mại trải lên giường, đưa ngón tay ngọc nhỏ dài lên hất những sợi tóc nghịch ngợm dán lên đôi môi hồng qua hai bên, cố gắng lấy lại dáng vẻ mê muội trước đó của mình khiến nước mắt ngập trong vành mắt, cô điềm đạm đáng yêu nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt mình.

"Các anh lại bắt nạt em!" Dù có vẻ bị ủy khuất nhưng biểu tình của thân thể cô lại hoàn toàn không phải vậy. Một tay che lại trước ngực như sợ vạt áo lệch ra, nhưng thực tế hai bầu ngực trắng nõn và mềm mại kia lại càng tập trung hơn, khe ngực sâu thăm thẳm giữa hai bên vυ' lộ ra từ phần cổ áo lộ liễu. Tay còn lại thì đang bảo vệ vạt áo ngắn ngủn bên dưới, lại trùng hợp vô tình nhấc một bên vạt áo lên, làm lộ ra nơi tam giác phát ra hương thơm vừa bị Dịch kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hơn nữa, chân phải thon dài của cô gập lại, có vẻ như muốn che lại mảnh đất thần bí không có chút lông kia, tuy nhiên nó lại làm đóa hoa hoàn mỹ đó lộ ra ở khe hở giữa hai chân.

"Ực!" Hai người đàn ông bị thân thể ngọc ngà mất hồn của Mỵ Mỵ làm cho bay mất ba hồn bảy vía, trừ việc nuốt nước bọt đang không ngừng chảy ra thì không làm được gì nữa.

Đúng lúc này, đôi chân ngọc ngà kia hình như vì làm một động tác quá lâu nên hơi mỏi nên liền đổi tư thế với tốc độ nhanh nhất, khiến đóa hoa phấn hồng khẽ hé, vách thịt mềm mại bên trong lộ ra, hết mở ra rồi đóng lại.

"Tiểu yêu tinh!" Thịnh khẳng định chắc nịch, Mỵ Mỵ đúng là một tiểu yêu tinh. "Tiểu yêu tinh đút ăn kiểu gì cũng không no!" Nói xong liền bất chấp việc Dịch có ở bên cạnh không, cởϊ áσ ngủ của anh ra, lại "xoạt" một tiếng vạch áo ngủ Mỵ Mỵ ra, lập tức cúi đầu liếʍ hai bầu ngực trắng noãn kia, tìm được núʍ ѵú nhỏ thì dùng sức liếʍ, cắn, mυ'ŧ cứ như hận không thể hút ra sữa.

Dịch nhìn dáng vẻ nhắm chặt hai mắt, cau chặt hai hàng lông mày lại của Mỵ Mỵ như đang chịu đựng sự tra tấn của Thịnh, nhưng thân thể lại vặn vẹo như đang rất hưởng thụ, anh suy nghĩ một chút rồi cởϊ qυầи áo trên người ra, đi đến phía sau Mỵ Mỵ, ôm Mỵ Mỵ nằm giữa hai chân anh, đầu gối lên đùi anh. Vừa vuốt ve gương mặt của Mỵ Mỵ, anh vừa thưởng thức phong cảnh trước mắt.

Thịnh hôn hai bầu ngực đầy đặn kia rồi lại hôn xuống bụng Mỵ Mỵ, hai tay vẫn không ngừng xoa nắn hai núʍ ѵú nhỏ của cô khiến Mỵ Mỵ không ngừng phát ra tiếng rên "ân" "a", đôi chân ngọc thon dài cũng không chịu được mà cọ xát nhau. Thịnh hiểu rất rõ thân thể của Mỵ Mỵ, lúc này biết nên thêm chút lửa, đầu lưỡi linh hoạt của anh nhanh chóng hướng tới mật huyệt của Mỵ Mỵ, dùng sức chui vào khe nhỏ. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy khiến Mỵ Mỵ không biết để tay mình ở đâu, lập tức dời lên người Dịch ở phía sau cô, cực kỳ trùng hợp bắt được đại nhục bổng đã dựng cao lên, thân thể không tự chủ được mà co rút lại, môi đỏ thì thầm: "Nha..., Dịch..., vào rồi..., đầu lưỡi vào rồi..., a..."

Thấy Mỵ Mỵ bị mình làm thành bộ dạng này, Thịnh rất đắc ý: "Tiểu lẳиɠ ɭơ, mở chân ra cho chồng, làm lộ ra tiểu tao huyệt của em nào!"

Mỵ Mỵ ngượng ngùng mở hai chân ra, nhưng tất nhiên Thịnh vẫn chưa hài lòng với kích thước này, anh quỳ xuống giữa hai chân Mỵ Mỵ, hai tay tách chân Mỵ Mỵ ra, nâng cặp chân dài trắng như tuyết và nửa người cô lên khỏi mặt giường, trêu cô thành dáng người tập yoga, sau khi thấy Dịch lấy tay giữ hai chân của Mỵ Mỵ lại thì anh yên tâm tiếp tục động tác vừa rồi, mỉm cười cúi thấp đầu xuống, vội vàng hôn lên hoa huyệt ngọt ngào kia.

Khi đôi môi mang theo lửa nóng của anh dán lên nửa thân nước của Mỵ Mỵ thì chỉ nghe cô phát ra tiếng "ưm", tay lại càng nắm chặt đại nhục bổng đang cương lên của Dịch, hại anh "a" lên một tiếng, vội vàng gỡ bàn tay nhỏ bé khiến anh vừa mừng vừa lo kia ra, cứu đại nhục bổng của mình. Thịnh thấy thì liền tỉnh táo, hiểu được Mỵ Mỵ đang nhiệt liệt hoan nghênh mình nên cũng bất chấp tất cả, đôi môi hôn xuống đóa hoa như hôn môi bình thường, chiếc lưỡi đói khát cũng lập tức liếʍ xuống, sau đó lập tức chuyển qua bên phải đóa hoa, đầu lưỡi cũng di chuyển theo. Chỉ với vài công phu, Mỵ Mỵ đã bị anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức rêи ɾỉ phóng đãng không ngừng, cả người run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên vì bị du͙© vọиɠ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đầy vẻ đói khát khó nhịn được, sự dâʍ đãиɠ bắt đầu nổi lên.

Nhưng sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Dịch vẫn chưa dừng lại, cực kỳ hài lòng nhìn Mỵ Mỵ bị anh đốt lên lửa dục, lại cho thêm chút dầu nữa, hôn lên âm hạch sưng lên như ngón út kia, cuồng nhiệt liếʍ viên thịt nhỏ kia khiến eo nhỏ Mỵ Mỵ vặn vẹo, mông tuyết cong lên, dâʍ ŧᏂủy̠ ào ào trào ra, thấm ướt khuôn mặt của Thịnh.

"A..., Thịnh..., em không chịu được nữa..., tiểu tao huyệt muốn đại nhục bổng..., mẹ nó đυ. em đi, thao tiểu tao huyệt mạnh mẹ nó đi..., em xin anh..., nhanh..., bắt em đi..." Lửa dục đốt người khiến Mỵ Mỵ phải ai ai cầu xin, nhưng tiếc là Thịnh vẫn không thực hiện nguyện vọng bây giờ của cô, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô mạnh hơn.

Thịnh thấy Mỵ Mỵ đã bị lửa dục đốt người, quyết định tiếp tục sử dụng đại tuyệt chiêu mà anh đã học được trên mạng, không nhả viên thịt nhỏ trong miệng ra, hai tay linh hoạt mở vách thịt non bọc lấy viên thịt ra khiến âm đế lộ ra một cách trần trụi, rồi dịu dàng ngậm lấy. Lúc Mỵ Mỵ cho rằng anh sẽ làm động tác giống lúc vừa rồi thì anh lại mở miệng, cắn mạnh lên.

"A...!" Kɧoáı ©ảʍ vừa đau đớn vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia khiến cô như bị sấm đánh, hai chân mạnh mẽ nảy lên vài cái, suýt nữa thoát khỏi sự khống chế của Dịch, hai mắt trợn lên, đôi môi há lớn nhưng lại không phát ra tiếng gì, chỉ có thể hò hét trong im lặng.

Răng nanh của Thịnh bắt đầu cắn hoa hạch sưng đỏ kia, đầu cọ vào giữa hai chân cô, lúc cắn nhẹ, lúc lại cắn mạnh.

Cuối cùng Mỵ Mỵ không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy nữa, cả người run rẩy, hai chân dùng sức đạp vào không trung, hai tay múa may muốn cầm lấy cái gì đó, miệng không ngừng rên những câu bậy bạ: "A ──, cắn chết em đi..., muốn chết..., em muốn chết..., a..., ân a..., đau..., ách a..., thoải mái...., sướиɠ quá..., tha em đi..., Thịnh thật lợi hại..., chồng thật tốt..., Mỵ Mỵ muốn sướиɠ chết..., muốn chết..., sướиɠ quá..., a..., thật lợi hại..., không được..., chồng làm mạnh hơn đi..., a..., đúng..., sướиɠ chết mất..."

Phản ứng kịch liệt của Mỵ Mỵ khiến Dịch ở phía sau cô chịu không nổi, trong lòng có chút ghen tị với Thịnh, nghĩ lại thì từ trước đến giờ Mỵ Mỵ vẫn chưa bị mình làm thành như thế này. Đại nhục bổng hiên ngang, khí phách, mạnh mẽ lúc này ở bên miệng Mỵ Mỵ, anh cố ý cầm nó vỗ vài cái lên gương mặt của Mỵ Mỵ nhưng vẫn chưa thấy đủ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng mịn của Mỵ Mỵ vuốt lên xuống.

Thịnh thấy Mỵ Mỵ sắp đến triều cường, hương thơm từ bên trong tiểu huyệt phảng phất càng nồng hơn, vội vàng há miệng nhả viên thịt đỏ thẫm đó ra khiến Mỵ Mỵ lập tức bất mãn van xin. Anh không muốn Mỵ Mỵ lập tức sướиɠ đến mức đến triều cường ngay, hơn nữa côn ŧᏂịŧ của anh đã cương đến mức tím lên. Cầm lấy hai chân Mỵ Mỵ từ trong tay Dịch, kẹp bên hông anh, vì anh quỳ trên giường nên giữ lấy phần eo lộ ra một khoảng lớn của Mỵ Mỵ, nhắm côn ŧᏂịŧ trước hoa huyệt đầy đặn kia, nhìn Mỵ Mỵ uy hϊếp: "Cái huyệt nhỏ da^ʍ này muốn được thao à? Nếu vậy thì gọi anh là anh trai có côn ŧᏂịŧ lớn đi!"

Mỵ Mỵ đang đói khát vừa nghe Thịnh nói như vậy thì lập tức nũng nịu van xin anh: "Thịnh..., chồng..., anh trai có côn ŧᏂịŧ lớn của em..., mau tới thao cái huyệt nhỏ da^ʍ của Mỵ Mỵ đi..., huyệt nhỏ da^ʍ của Mỵ Mỵ muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn thao... , thật mạnh..."

Thịnh nghe giọng nói mềm mại nói ra lời dâʍ đãиɠ như vậy, trong lòng liền nở hoa, lập tức không do dự thúc thắt lưng về phía trước một cái, côn ŧᏂịŧ dài kia mẹ nó liền đâm toàn bộ vào hoa huyệt đang chảy da^ʍ huyệt róc rách của Mỵ Mỵ.