Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 114: Điên cuồng trước ngày khai giảng (2)

Edit: Min

Beta: Mol

Thịnh chậm rãi hôn lên gò má đang dần hồn lên, trêu đùa, tùy ý mυ'ŧ lấy đôi môi đỏ mọng, khiêu gợi của Mỵ Mỵ, biết Mỵ Mỵ cũng nhiệt tình đáp lại, đôi môi nóng bỏng dán vào nhau, đầu lưỡi trơn ướt triền miên quấn lấy nhau, nước bọt trong miệng hai người trộn lại với nhau, mớm vào miệng của người còn lại. Hai người hồn nhiên hôn nhau không biết mệt, hơn nữa, đôi tay mang theo ngọn lửa du͙© vọиɠ âu yếm, trêu đùa thân thể của nhau.

Dù Mỵ Mỵ đã trả qua một lần triều cường nhưng du͙© vọиɠ của Thịnh vẫn chưa rút lại. Không thỏa mãn với việc tiếp xúc thân mật, cuối cùng anh rời khỏi lưỡi của Mỵ Mỵ, di chuyển nửa người trên, dùng đại nhục bổng mà anh luôn chôn bên trong thân thể Mỵ Mỵ, bắt đầu tấn công mạnh mẽ. Động tác của anh ngày càng kịch liệt, điên cuồng đâm vào tiểu huyệt, chà đạp hoa huyệt mềm mại của Mỵ Mỵ, mỗi lần rút ra chỉ để lại qυყ đầυ được tiểu huyệt bọc lấy, sức va chạm mạnh lên bằng khoảng cách lớn, phóng đãng như vậy, ra sức sáp nhập, hết rút ra rồi lại cắm vào, cắm vào rồi lại rút ra.

Chỉ mới một lúc cũng đã đâm vào hơn chục cái, sau đó lại rút ngắn khoảng cách rồi lại tiếp tục đâm chọc mãnh liệt, thao Mỵ Mỵ đến mức cô phải không ngừng kêu to, không ngừng xin tha, mà cặp mông rắn chắc của Thịnh vẫn không có dấu hiệu lơi lỏng, vẫn đâm vào nhanh đến mức không thấy động tác, liều mạng tiến vào mật huyệt của Mỵ Mỵ.

Mỵ Mỵ mới vừa trải qua một hồi mưa to gió lớn, kɧoáı ©ảʍ tê dại và nóng bỏng trước đó còn chưa hết thì lại bị Thịnh khơi lên một cơn lốc bên trong thân thể cô, hoa tâm bị va chạm mãnh liệt lần thứ hai, tốc độ đâm chọc không ngừng nhanh hơn, ngày càng ra vào mạnh mẽ khiến cô cảm thấy côn ŧᏂịŧ của Thịnh cứ như một cây gậy sắt bị nung nóng lên, điên cuồng thiêu đốt mật huyệt của cô, nhào vào, va chạm.

Cuối cùng, hai chân của Mỵ Mỵ đá vài cái trên không trung, cả người lại run rẩy, ngọn lửa thiêu đốt trong người ngày càng bùng lên dữ dội, thâm nhập ngày càng sâu, nhanh chóng lan tỏa bên trong thân thể cô, thiêu đốt cả người Mỵ Mỵ.

"A..., sướиɠ quá..., a..., muốn chết..., Thịnh..., tiểu huyệt sắp bay mất..., sắp cao trào...., Thịnh..., chồng giỏi quá..., anh thật tuyệt..., mạnh nữa đi..., nhanh..., Mỵ Mỵ sắp sướиɠ chết..." Khuôn mặt Mỵ Mỵ đỏ lên vì du͙© vọиɠ, bây giờ càng thêm kiều diễm và dễ thương, đôi môi đỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, mái tóc xõa tung trên đầu khiến cô càng thêm phong tình vạn chủng.

"Sướиɠ không hử?" Thịnh không nói gì một lúc lâu, dùng hết sức lực vào thân thể Mỵ Mỵ, lúc này tiếng rêи ɾỉ Mỵ Mỵ rất lớn nên coi như đã thỏa mãn được lòng tự trọng của phái đàn ông, tốc độ và độ mạnh lại thêm một bậc, dụ dỗ Mỵ Mỵ nói ra những câu dâʍ đãиɠ.

"Thích..., sướиɠ muốn chết..., a..., không được...., tiểu huyệt sắp bị làm hỏng...., mẹ nó bị đâm, sướиɠ quá..., gϊếŧ em đi..., nha..., lại đến rồi..." Mỵ Mỵ lúc này đã bị côn ŧᏂịŧ của Thịnh tra tấn đến mức mất đi ý thức, vô ý trả lời câu hỏi của Thịnh, chỉ muốn nhanh chóng được đưa đến thiên đường. Cảm thấy mật huyệt của mình chợt chảy ra từng dòng dịch nóng, những đợt va chạm mãnh liệt liên tục khiến máu cô sôi trào, kɧoáı ©ảʍ tê dại đưa cô ra khỏi thế giới này, đi đến thiêng đường tình ái một chốc ngắn ngủi.

Thịnh lúc này mồ hôi rơi như mưa, trả lời: "Tiểu lẳиɠ ɭơ, tiểu da^ʍ phụ, nhìn xem anh sẽ thao thật mạnh tiểu tao huyệt của em, làm hỏng nó như thế nào!" Nói xong tinh thần lại càng thêm hăng hái, mạnh mẽ đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong hoa kính kia, làm đóa hoa của Mỵ My run rẩy, gắt gao bao bọc đại nhục bổng, vách thịt vừa trải qua trải qua triều cường hút mạnh thân thể của Thịnh khiến anh thoải mái đến mức muốn bắn ra.

"A..., thật lợi hại..., chồng làm giỏi quá..., không được..., muốn chết..., a..., em chịu không nổi..., Thịnh..., chồng à, bắn nhanh đi..., bắn cho Mỵ Mỵ đi, Mỵ Mỵ muốn chết..., em xin anh..." Mỵ Mỵ cảm thấy mình sắp chịu không được nữa nên không ngừng xin tha, nhưng Thịnh càng đâm càng hăng say, sao có thể quan tâm Mỵ Mỵ có chịu được hay không, liên tục thúc vào bên trong người Mỵ Mỵ nhưng một chú chó đang động dục cho đến khi cả người cô rùng mình, nhanh chóng đến triều cường lần thứ ba.

Thịnh thấy hình dáng dâʍ đãиɠ của Mỵ Mỵ khi triều cường, tử ©υиɠ lại càng không ngừng phun ra mật hoa nóng bỏng, nhấn chìm nơi du͙© vọиɠ của anh khiến anh cực kỳ thoải mái, cuối cùng anh không khống chế được sự phấn khởi của thân thể mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ Mỵ Mỵ như cơn đại hồng thủy, tưới cho Mỵ Mỵ "ruộng nương tươi tốt" hơn.

Qυყ đầυ lớn của Thịnh vẫn vùi trong tử ©υиɠ ấm áp của Mỵ Mỵ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn vào và dâʍ ŧᏂủy̠ của Mỵ Mỵ chảy ra làm ướt người Thịnh. Sau khi triều cường, sắc mắt Mỵ Mỵ đỏ hồng, hai vυ' cao ngất, eo nhỏ vặn vẹo, đôi chân đẹp như ngọc run rẩy, thân thể mềm mại trắng nõn được ánh nắng mặt trời chiếu xuống càng thêm lung linh, lúc này hương thơm hoa quả càng nồng đượm hơn khiến cả người Thịnh nóng lên.

Mỵ Mỵ đang nằm ngửa, khuôn mặt nhỏ hồng của Mỵ Mỵ vẫn chưa phai đi, đôi mắt long lanh nước nhìn Thịnh đang chờ mình lên tiếng, cuối cùng cô nhịn không được nói nhỏ: "Thịnh, em đói...!" Mặc dù nói câu này thì không hợp hoàn cảnh lắm, nhưng cô vừa tỉnh lại đã bị Thịnh kéo đi làm vận động kịch liệt, vậy mà đã làm hơn một giờ rồi, sao không đói bụng được chứ!

Thịnh vốn đã bị Mỵ Mỵ khơi lên tâm tình nhộn nhạo, nghe được lời nói nũng nịu như vậy của Mỵ Mỵ, trực tiếp hiểu theo nghĩa của mình. "Mỵ Mỵ chưa "ăn no" sao? Yên tâm, hôm nay chồng sẽ đút em ăn no, làm em ba ngày sau cũng không cần đàn ông nữa!" Nói xong liền nhẹ nhàng ôm Mỵ Mỵ lên, chiếc lưỡi bóng loáng liếʍ cắn vành tai của cô, chậm rãi đưa xuống theo vành tai mềm mại đến chiếc cổ trắng ngần, hai tay cũng đưa lên hai vυ' cao ngất của cô, cầm lấy hai đỉnh vυ' tròn, âu yếm rồi vuốt ve.

"Anh tệ quá đi! Em thật sự đói bụng rồi!" Ngoài miệng thì mắng người đàn ông tệ, nhưng động tác cực kỳ ngoan ngoãn, âʍ đa͙σ đang bị côn ŧᏂịŧ của Thịnh chặn lại xôn xao, nước mật trong suốt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà côn ŧᏂịŧ bắn ra ồ ồ chảy xuống. Vất vả tìm tia lý trí sót lại, Thịnh âu yếm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ phía dưới, du͙© vọиɠ nhỏ nhoi lại dần dần chiếm lấy cả người cô. Dưới kỹ xảo châm ngòi cao siêu của Thịnh, những nét đỏ hồng trên mặt Mỵ Mỵ vốn vẫn chưa phai đi lại bùng lên lần nữa, hơi thở cũng dần dần trở nên rối loạn, khiến cô nhịn không được mà thở ra tiếng.

Thấy bộ dạng xúc động của Mỵ Mỵ, Thịnh lật thân thể mềm mại của cô lại, để cô nằm lên ga trải giường, nâng bờ mông trắng như tuyết lên, từ từ giữ côn ŧᏂịŧ đang không ngừng ma sát bên trong khe thịt không ngừng trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c và dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.

Sự tê dại mãnh liệt thật khó nhịn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cả người Mỵ Mỵ run rẩy, hai bầu ngực to lắc lư, tận sâu bên trong âʍ đa͙σ truyền đến một cảm giác trống rỗng làm cô tâm hoảng ý loạn. Thân thể đầy đặn trả lời sự trêu chọc của Thịnh, eo nhỏ chân thành vặn vẹo theo, bờ mông đầy đặn vểnh cao lên cọ xát về phía đằng sau, chờ đại nhục bổng nhanh chóng tiến vào thân thể của cô.

Thịnh yêu nhất việc thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ này của Mỵ Mỵ, giữ chặt eo của cô, miệng kêu to: "Tiểu lẳиɠ ɭơ, nhìn xem chồng thỏa mãn em bằng cách nào!" Côn ŧᏂịŧ bên dưới nhanh chóng dũng mãnh va chạm, đâm đến mức lục phủ ngũ tạng của Mỵ Mỵ đều bị kɧoáı ©ảʍ sảng khoái này làm tan chảy ra nước, cô không tự chủ được kêu "A..." Sau khi rên một tiếng dài, cuối cùng vì nói không đủ chữ được nên chỉ có thể "ân" "a" "nha" "ách", rên không ngừng. Cô bị Thịnh phóng túng đâm chọc đến mức thở hồng hộc, uyển chuyển kêu khóc, quên mất buổi này là buổi nào! Sớm đã quên sạch cơn đói lúc nãy, chỉ còn du͙© vọиɠ nguyên thủy của thân thể là không ngừng khao khát.

Thịnh ôm chặt cái mông trắng tuyết của Mỵ Mỵ, không ngừng va chạm về phía trước, giống như phải đâm thủng nửa thân dưới của Mỵ Mỵ mới vừa lòng bỏ ý định, đến khi Mỵ Mỵ nhịn không được kêu lên, "Nha..., không được, em sắp đến..., thoải mái quá..., sướиɠ quá..., nha..., lại sắp cao trào...bậc tiểu học lại muốn đã đánh mất..." Mỵ Mỵ kích động ngẩng đầu khiến mái tóc trên không trung tạo thành một đường cao xinh đẹp, chiếc eo nhỏ nhắn hạ xuống dưới, bờ mông trắng tuyết nâng cao lên, đáp lại phía sau, cả người run rẩy, mật huyệt cố chấp co rút mạnh mẽ như muốn bấm gãy côn ŧᏂịŧ, cửa tử ©υиɠ lại càng mυ'ŧ chặt qυყ đầυ của anh, không chịu thả lỏng. Trong lòng Thịnh đã sướиɠ đến mức sảng khoái không nói nên lời.