Edit: Min
Beta: Mol
Chỉ có Phàm không được chút tiện nghi gì, anh không hài lòng!
Ôm lấy cái miệng thở từng đợt một phát ra hương thơm của Mỵ Mỵ, làm miệng của Dịch rời khỏi tiểu huyệt của Mỵ Mỵ, cứ đứng như vậy "phụt" một tiếng trượt vào hoa huyệt đã được bôi trơn đủ, cả côn ŧᏂịŧ trừ phần gốc ở bên ngoài trong nháy mắt cảm nhận được xúc cảm ướŧ áŧ và chặt chẽ bên trong tiểu huyệt của Mỵ Mỵ, nhanh chóng gắt gao mυ'ŧ lấy anh.
Mỵ Mỵ còn chưa bình tĩnh lại đã bị Phàm đâm vào ác đến mức cô sắp đến bờ vực sụp đổ, nước mắt không tự chủ được chảy xuống từ trong vành mắt, chảy xuống cái miệng nhỏ đang nuốt nước bọt, sau đó lại men theo khóe miệng chảy xuống chiếc cổ thon dài của cô, toàn thân nhịn không được run rẩy, miệng thì thào "Bị đâm hỏng..., tiểu huyệt sẽ bị đâm hỏng..., đại nhục bổng sắp thao hỏng tiểu huyệt..."
"Không đâu, Mỵ Mỵ là tiểu lẳиɠ ɭơ của bọn anh, tiểu da^ʍ ô, sao có thể dễ bị đâm hỏng vậy chứ! Mỵ Mỵ yên tâm, tao huyệt ở dưới này của em sẽ rất thích, đại nhục bổng chắc chắn phải làm em thích không thôi!" Miệng ngậm lấy bộ ngực trắng noãn đong đưa qua lại trước mắt anh, hai tay cầm chặt lấy bờ mông tròn trịa của Mỵ Mỵ, điều khiển tốc độ đưa cô lên xuống và sức mạnh, cô quả nhiên là tiểu da^ʍ ô, lập tức đã tìm thấy kɧoáı ©ảʍ điên cuồng. Cô vội vã dùng hai tay và hai chân kẹp lấy hông Phàm giúp thân thể của anh có thể đâm lên rất cao, lúc xuống cũng rất mạnh, mỗi một cái đều cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khi tiểu huyệt và tử ©υиɠ bị đại nhục bổng khác người thường của Phàm hung hăng xỏ xuyên qua!
"Phốc" một tiếng, Mỵ Mỵ cảm giác dươиɠ ѵậŧ giả vốn được cúc huyệt hung hăng bao quanh đã rời khỏi người cô, sau đó một đại nhục bổng lập tức tiến vào, lấp đầy nơi hư không của cô. "Dịch..." Không cần quay đầu nhìn, phần đỉnh của đại nhục bổng hận không thể xé rách cúc huyệt cô đã cho cô dễ dàng biết được người ở đằng sau là ai. "Dịch..., đau.., chậm chút..."
Quả thật chỉ từng đợt đau đớn như vậy, sau khi phần đỉnh thô kia chen vào đã gặp dịch tiết ra từ ruột non bị dươиɠ ѵậŧ giả ép ra khiến Dịch không cần tốn nhiều sức đã ra vào trong huyệt sau của Mỵ Mỵ.
Bốn bàn tay to nắm lấy eo và ngực của cô khiến thân thể cô di chuyển với tần suất nhanh hơn, độ mạnh không giảm chút nào. Tay chân Mỵ Mỵ không còn dùng sức nữa, hai côn ŧᏂịŧ được ngăn cách bởi một màng thịt mỏng, đồng thời tiến vào rút ra khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từng ngóc ngách, tiếng thét chói tai cũng vang lên khiến mấy đàn ông hận không thể hòa cô vào người mình mới cam lòng, miệng cũng không tự chủ được mà hồ ngôn loạn ngữ*
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: nói tầm phào, xàm xí.
"Mỵ Mỵ rốt cuộc là muốn hay không muốn đây?" Trên người Mỵ Mỵ đã hết chỗ để Thịnh chiếm lấy, anh chỉ có thể căm phẫn mạnh mẽ se se đầṳ ѵú mà miệng Phàm không thể chạm đến khiến cô càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỏ người lên, khảy âm hạch của Mỵ Mỵ trong lúc phần gốc của dươиɠ ѵậŧ Phàm đang ở đó, từng cái ra vào cùng với việc khảy kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm hạch của Mỵ Mỵ, hết người này đến người khác, chỗ ở dưới kia của Mỵ Mỵ không ngừng bị cái túi chứa con cháu của hai người đàn ông đập vào đến đỏ lên, làm nhiều chỗ mẫn cảm của Mỵ Mỵ đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ "A!", một tiếng hét vang lên.
"Lấy ra đi!" Hai tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Mỵ Mỵ cùng lúc gắt gao kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ của bọn anh, cắn chặt không chịu nhả ra, cái trứng rung này không chỉ tra tấn Mỵ Mỵ mà còn tra tấn bọn anh, hai người đàn ông đồng thời gầm lên giận dữ! Dịch thì tốt hơn một chút, chỉ cái trứng rung ở dưới này của Mỵ Mỵ rung lên cách dươиɠ ѵậŧ của anh qua mấy lớp thịt, bao tinh hoàn mỗi lần đâm chọc mới đẩy vào nó. Nhưng Phàm thì không may mắn như vậy, cái trứng rung không chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bao tinh hoàn của anh mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa hạch của Mỵ Mỵ khi anh đâm vào, đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ gốc côn ŧᏂịŧ của anh khiến bao tinh hoàn nhịn không được co rút lại, nhanh chóng muốn bắn ra!
Thịnh thấy Phàm như vậy, nghĩ rằng không chừng mình có thể cắm thay vào tiểu huyệt của Mỵ Mỵ, không chỉ không lấy trứng rung ra mà còn xấu xa để trứng rung càng sát nơi hai người giao hợp.
Thấy thằng em trai mang vẻ mặt có ý muốn phá chuyện, nhưng loại kɧoáı ©ảʍ lúc này thật sự rất khác với những lần trong quá khứ, rõ ràng không chỉ không ngăn Thịnh mà nửa người dưới cũng không còn phối hợp với Dịch nữa, thậm chí còn đẩy nhanh tốc độ đâm chọc tiểu huyệt của Mỵ Mỵ.
"Ân a..., thật nhanh..., tê quá..., đâm nhanh nữa đi, nhanh a..., sắp tới rồi..." Mỵ Mỵ hưng phấn đến độ cả người run rẩy theo, hoa huyệt bắt đầu kịch liệt co rút lại, kɧoáı ©ảʍ tê dại bên trong cơ thể cô nhanh chóng lan ra. "A..."
"A nha..." Lúc Mỵ Mỵ đến triều cường, Phàm cũng không khắc chế nữa, liên tục tiến vào tử ©υиɠ Mỵ Mỵ, rót vào vô số đời con cháu, còn loáng thoáng nghe được âm thanh khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra "phụt phụt" . Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực không ngừng bắn ra, lấp đầy tử ©υиɠ nho nhỏ kia.
Mặc kệ Phàm và Mỵ Mỵ đã thỏa mãn rồi hay không, Dịch vẫn bám riết không tha, cứ ra vào bên trong cúc huyệt Mỵ Mỵ, rất phù hợp với tác phong trước sau như một của anh.
"Dịch..., chờ một lát đi được không..., mệt quá a..." Dịch vẫn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, làm cô không thể lẳng lặng hưởng thụ triều cường sướиɠ như lên tiên, gần như cứ liên tục cảm nhận nhanh như vậy, làm sao cô chịu đựng được a.
"Dịch, đợi chút đi!" Dù Phàm thấy Dịch làm liên tục như vậy cũng rất tốt, có thể làm tiểu huyệt của Mỵ Mỵ không dùng nhiều sức mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của anh như thể muốn lấy ăn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong thân thể anh vào tử ©υиɠ vậy. Nhưng bây giờ anh lại muốn thấy hình ảnh tiểu huyệt Mỵ Mỵ ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, "Hôm nay chúng ta lại nhìn xem cái miệng nhỏ nhắn này ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra sao nào!"
"Được!" Mặt khác hai người đàn ông còn lại trả lời một cách rõ ràng cùng lúc. Dù bọn anh hận không thể ngay lập tức ăn Mỵ Mỵ đến cả xương cũng không còn, nhưng nghĩ đến hình ảnh da^ʍ mĩ lúc tiểu huyệt ăn vào tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại phun ra một ngụm nữa khiến côn ŧᏂịŧ bọn anh lại nhịn không được mà cứng lên! Tin rằng sau khi bọn anh nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ đó của Mỵ Mỵ, côn ŧᏂịŧ lại càng hầu hạ tao huyệt nhỏ nhắn tốt hơn!
Cuối cùng, chờ tiểu huyệt Mỵ Mỵ bình tĩnh lại, côn ŧᏂịŧ của Phàm "phốc" rút ra, ngón tay thon dài của Thịnh gảy gảy, tiểu huyệt "phụt" một tiếng phun ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiếp đó là dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tử ©υиɠ của cô sau khi bị thao, rót đầy gần nửa ly champagne mà Thịnh chuẩn bị "Mỵ Mỵ, ngoan ngoãn uống hết nào!"
"Ngô..." Ngoan ngoãn uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa đến bên miệng, theo bản năng liếʍ sạch vài giọt vì không cẩn thận dính ở mép miệng, cái lưỡi phấn hồng đưa ra khiến ba người đàn ông chấn động trong lòng, tiếc rằng mình không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính bên miệng cô.
"Tiểu yêu tinh!" Thịnh không chịu nổi được bộ dạng quyến rũ này của Mỵ Mỵ, ba hồn bảy vía bay đi đâu mất, côn ŧᏂịŧ dài lại đứng lên, lấp đầy tao huyệt Mỵ Mỵ. "Tiểu lẳиɠ ɭơ, tiểu huyệt quả nhiên rất thèm được chơi, mới vào đã hút nhanh như thế!" Bất chấp việc ở phía sau Mỵ Mỵ còn có Dịch, nhanh chóng hung hăng đâm vào tiểu huyệt Mỵ Mỵ.
"A..., thật lợi hại..., Thịnh thật lợi hại..., nha..., dùng sức..., đúng rồi, dùng sức..., a..., Mỵ Mỵ sắp chết..., hạnh phúc đến chết..., Dịch làm tốt quá nha..., hoa cúc của Mỵ Mỵ sắp bị đại nhục bổng đâm hỏng..., a nha..." Thân thể mẫn cảm của Mỵ Mỵ bị Thịnh và Dịch làm làm như vậy lập tức hưng phấn đến mức run lên vài cái, phấn khích rêи ɾỉ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấy người đàn ông càng dũng mãnh hơn.
Sau khi cơn tình ái điên cùng của bốn người chấm dứt, Mỵ Mỵ say sưa chìm vào giấc ngủ trên giường cô cùng với mấy người đàn ông. Thịnh vẫn không biết tâm trạng này là gì, hỏi Phàm và Dịch: "Chúng ta đây là trừng phạt em ấy hay là khen thưởng vậy?" Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Mỵ Mỵ, không giống như bị trừng phạt mà cứ như bộ dạng đột nhiên được mấy người đàn ông thưởng ở trên giường, cực kỳ thỏa mãn vậy!
"Ai!" Tâm trạng của hai người cũng hết sức phức tạp, trừng phạt Mỵ Mỵ mà như trừng phạt chính bọn anh vậy, trừng phạt tới trừng phạt lui, đến cuối cùng trừng phạt lại biến thành khen thưởng! Nhưng thấy tên Daniel không có ý định bỏ cuộc kia, còn có người anh trai mới nhận trong tình huống mơ hồ đó cũng không phải người dễ hạ gục, lại thấy ánh mắt Mỵ Mỵ nhìn Daniel và Ngô Khắc Phỉ đã không giống với trước kia, tương lai của bọn họ thật đáng lo ngại mà!
Có lẽ nếu ngày nào đó Mỵ Mỵ sẽ rời xa bọn anh nếu không đồng ý để cô ở bên cạnh người đàn ông đó, bọn anh dù muốn hay không cũng phải kéo người đàn ông đó vào, cùng nhau ở bên cạnh Mỵ Mỵ là được! Dù sao nếu nhiều rận quá thì cũng không sợ bị rận cắn nữa, chỉ cần Mỵ Mỵ mãi mãi không rời xa bọn anh, hy sinh như vậy thật ra cũng không phải khó lắm, đúng không?
Trong đầu ba người nảy ra nhiều suy nghĩ lộn xộn khiến bọn họ mở mắt nhìn trần nhà đen sẫm cả ngày không ngủ được, nhưng lại sợ quấy rối Mỵ Mỵ nên đến xoay người cũng không dám.
Bi ai quá! Bọn anh có hơi không có tiền đồ mà suy nghĩ, đã làm đàn ông thì phải giải quyết hết mọi việc!