Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)

Chương 48: Lại bị ăn sạch (Cao H)

Edit: Min

Beta: Hazjk

Tuy rằng cánh tay bị hai chân nhỏ kẹp lại, không có cách nào cử động, nhưng mà ngón tay vẫn có thể dùng được!

"Phụt!" Ngón tay thon dài kia hẹp hòi ở trong hoa huyệt của Mỵ Mỵ, giờ phút này vì dễ dàng động chạm liền hưng phấn mà nhuyễn động lên cửa tử ©υиɠ, ngón tay khéo léo liền đâm vào trong tử ©υиɠ mà thăm dò.

"A!" Không nghĩ tới đầu ngón tay của Phàm lại có thể từ phía sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng tử ©υиɠ của cô, bên trong hoa huyệt mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sau khi lêи đỉиɦ.

"Sư tử cái nhỏ của chúng ta thật mẫn cảm a!" Cảm thụ được vách thịt mềm của Mỵ Mỵ run rẩy khi mát xa, chất lỏng ấm nóng chảy ra ngâm tay anh ướt đẫm, ngón tay của anh giờ đây giống như đang ở hưởng thụ việc tắm rửa tại suối nước nóng ở Nhật Bản. Đầu ngón tay bị hoa huyệt nhanh chóng bao lấy, còn lại tiếp tục kẹp chặt. "Ba" một chút, sau hai lần lêи đỉиɦ thì âm hạch đã sưng to như hạt lạc, anh lại tiếp tục ác ý dùng răng nanh cắn."Muốn bấm ngón tay của anh ở lại bên trong luôn sao?"

"A ──, không cần..." Liên tục lêи đỉиɦ làm cả người trắng tuyết của Mỵ Mỵ thành màu phấn đỏ, cô làm sao có thể chịu được đối đãi như vậy, hoa huyệt dưới sự dẫn dắt của anh loại tới tiểu lêи đỉиɦ. "Không thể ... , em sắp chết... , ưmm a..."

"Sẽ không ! Xong ngay đây!" Trong tử ©υиɠ đầu ngón tay đã cảm giác được chất lỏng nồng đặc, khẽ cử động đầu ngón tay còn có thể cảm giác được chất lỏng lưu động. Đầu ngón tay từ từ rút ra phía ngoài khiến ngay cửa tử ©υиɠ tạo ra một khe nhỏ, chất lỏng nồng đặc kia cứ như vậy từ trong miệng nhỏ chảy ra. "A, chảy ra thật nhiều a! Cái miệng nhỏ của Mỵ Mỵ thực tham ăn, lại có thể trộm giấu bên trong nhiều nước như thế!"

"A... , em không có..." Liên tiếp lêи đỉиɦ đã khiến cả người Mỵ Mỵ gần như vô lực, chỉ có thể để Phàm tùy ý đùa nghịch, không thể nào phản bác lại anh như bình thường. Ô ô, tuy rằng bụng cô vừa rồi không có cảm giác căng căng, nhưng sao cô lại chậm rãi cảm nhận được cảm giác hư không truyền đến vậy? Ô ô, không phải cô là loại "Đại thực nữ" (cô gái có sức ăn lớn) a!

"Không sao, tiểu tao huyệt Mỵ Mỵ nếu muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì cứ nói anh biết, anh nhất định sẽ thật khăn khít mà cắm nó! Còn Thịnh và Dịch nữa, không tin là không thể đút no cái miệng nhỏ nhắn tham ăn này! Nhưng em tuyệt đối không được đi tìm người đàn ông khác, nghe thấy không!" Vì để uy hϊếp đạt hiệu quả, đầu ngón tay liên tục chọc vào thành tử ©υиɠ non mềm kia. Chia nhau hưởng lợi cùng Thịnh và Dịch là cực hạn của anh, nếu có những người đàn ông khác tiếp tục đến đòi hưởng lợi từ người anh yêu chắc chắn anh sẽ không chịu nổi.

Trìu mến ôm Mỵ Mỵ vào trong ngực, hai người cứ như vậy nhẹ nhàng nằm trên bàn làm việc, ngón tay của Phàm không nỡ rời đi thiên đường kia. Tiểu huyệt bảo bối của anh thật ngắn, đến ngón tay cũng có thể sáp nhập tử ©υиɠ, lại còn mẫn cảm như vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút là có thể dễ dàng đạt tới lêи đỉиɦ. Anh tin rằng dù cho là đàn ông có cái kia nhỏ cũng được tiểu huyệt Mỵ Mỵ hầu hạ thật sung sướиɠ. Lợi hại nhất chính là dù của quý của bọn nhà mình khá lớn, vậy mà mỗi lần đều có thể ăn vào toàn bộ! Rõ ràng một ngón tay còn có thể nhồi khe huyệt, khi làʍ t̠ìиɦ lại giống như một cái động không đáy, nuốt hết tất cả của đàn ông vào, không phải quá thần kỳ sao?

"Mới vài ngày mà thôi mà gần như bị các anh làm mệt chết đi được, em làm sao còn sức để tìm người khác chứ!" Mấy người đàn ông này thật đáng giận, cứ bày ra biểu tình như cô sẽ hồng hạnh xuất tường, chẳng lẽ phải làm cô đến mức không xuống giường được mới yên tâm sao? Nghĩ đến bầu trời đã tối đen, cô cũng đã lêи đỉиɦ vài lần rồi, mệt đến ngay cả sức giơ tay lên cũng mất, cô đã cảm thấy bực mình vô cùng! Bàn tay nhỏ trắng nõn dùng sức nhéo đầṳ ѵú của Phàm trả thù.

"A..." Bởi vì không có mở đèn, tuy rằng đèn đường sáng ngời bên ngoài chiếu vào, nhưng vì hai người ôm nhau không chút khe hở nên Phàm vẫn không phát hiện "tay nhỏ bé đáng yêu" trả thù anh. Bất quá trả thù như vậy, cho anh một vạn anh cũng sẽ bắt lấy cái tay đó! "Mỵ Mỵ, núʍ ѵú của đàn ông cũng rất mẫn cảm, em không nhớ sao?"

"A!" Cô thật sự đã quên, thầm nghĩ đến toàn cơ thể của Phàm không được đúng cho lắm, rõ ràng lúc nãy còn thật sự gồ lên! Ngón tay vội vàng bỏ tiểu đậu đậu ra, Mỵ Mỵ liền lui về phía sau để tránh xa chỗ nguy hiểm, bởi vì cô đã cảm nhận được Phàm cố ý dán chặt nửa người dưới của hai người lại với nhau, góc hẹp giữa hai chân anh bắt đầu nóng rực du͙© vọиɠ.

"Ha ha ha, đừng kích động, anh vừa rồi mới bắn ra, sử dụng quá độ không tốt, sẽ nhanh già nha!"

"Mỵ Mỵ, em là sợ sau này anh già sẽ không thỏa mãn em được sao?" Chưa cho Mỵ Mỵ cơ hội chạy trốn, anh dùng cả tay chân ôm cô chặt chẽ vào trong ngực, thấp giọng hỏi bên tai của cô. Giọng nói dễ nghe của người đàn ông thoảng qua lỗ tai mẫn cảm của Mỵ Mỵ, vì ngứa nên cô liền rụt cổ lại né âm thanh gây rối kia, trên người nổi hết da gà.

"Em không có... , em là muốn nói, cái kia... , tài nguyên sống thì không thể lãng phí nha, phải cần liên tục phát triển a..." Phàm lại có thể trước sau di động theo, đại nhục bổng bị kẹp chặt trong khe hở trước huyệt động, mỗi lần đều chà xát vào hoa hạch mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ chiếm cứ lý trí của cô làm cô cũng không biết sau đó mình đã nói loạn cái gì.

"Cái gì gọi là tài nguyên sống a? Mỵ Mỵ chỉ sợ  sau này già đi tiểu tao huyệt không có đại nhục bổng lấp đầy! Sao vậy, sợ không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ đút tử ©υиɠ tham ăn của em đúng không? "Cô là đang nói sau này hắn già sẽ "không được" sao? Cho anh giống Thịnh, tùy tiện vì một nguyên nhân nát vụn đều có thể "không ngóc đầu lên được" sao? Anh thật ra sẽ phi thường cẩn thận bảo hộ công cụ kia để đút no Mỵ Mỵ nha, hơn nữa còn có thuốc của Dịch! Đàn ông hận nhất bị nói không được, cho nên anh muốn thật nỗ lực mỗi ngày chứng minh cho Mỵ Mỵ "của cải" của anh vẫn còn đủ để đút no Mỵ Mỵ đến lúc vào quan tài.

"Không... , a..." Ôi, tại sao người đàn ông này lại giải thích vấn đề đó chứ, cô chỉ là muốn anh khỏe mạnh thôi! Tuy rằng cũng có một chút ý tứ này nhưng đó không phải nguyên nhân chủ yếu a! Ô ô, người cô không còn khí lực, người đàn ông này vậy mà kéo lấy cô làm không ngừng a, đã mấy giờ rồi chứ, nên trở về nhà ăn cơm rồi! "Ưm a... , sao, sao lại đi vào..."

"Đương nhiên là vì xóa bỏ hiểu lầm của em với anh rồi! Không thể nói người đàn ông của em 'không được', ── không ── thể── nói ──" oa, tư thế này không tồi, thực thích! Tuy rằng không thể vuốt ve vυ' trắng nõn của cô, nhưng giống với lão Hán xa xôi, anh cầm đùi của Mỵ Mỵ, tư thế không ngừng thẳng tiến làm bộ ngực bị mặt  bàn đè ép gần như mỗi cái đều cọ xát vào. Để tăng thêm ngữ khí của vài từ cuối cùng, mỗi lần anh nói một chữ côn ŧᏂịŧ liền đâm mạnh toàn bộ vào tiểu huyệt co dãn đến vô hạn, hận không thể nhét hai quả cầu chứa con cháu của anh đi vào.

"A... , em biết... , ... , em..  không dám ... nữa ... , a... , tiểu huyệt cũng bị đâm nát ... , làm nhẹ thôi..." Bị xâm nhập quá mức mãnh liệt làm lời nói của Mỵ Mỵ trở thành từng mảnh nhỏ,  bên trong tiểu huyệt không ngừng cảm nhận được cơn đau, nhưng kɧoáı ©ảʍ cũng lần lượt truyền đến!

"Nhẹ... , không thể nhẹ... , phải cho em biết sự lợi hại của anh..." Không chỉ không làm nhẹ, côn ŧᏂịŧ còn ra vào với tốc độ nhanh hơn! Nhanh chóng đem vách thịt của tiểu huyệt đang gắt gao bao trùm lấy côn ŧᏂịŧ mang ra nhét vào, dâʍ ɖị©ɧ tràn ra như cỏ dại cũng rất nhanh bị cọ xát thành bọt.

"A... , sẽ phá hư... , ân ha... , quá là nhanh... , côn ŧᏂịŧ... , đại nhục bổng... , cắm hư tiểu tao huyệt ..." Mỵ Mỵ cảm thấy bây giờ cô giống như con thuyền nhỏ đang trôi dạt trên biển khơi, không thể nào điều khiển sóng biển mãnh liệt của biển khơi, chỉ có thể nhờ bọt sóng dâng cao phập phồng để sinh tồn. Bây giờ cô đã không muốn tiếp tục phu du trên mặt biển nữa, cứ như vậy bị biển khơi vùi lấp đi làm cô dung nhập vào lòng biển rộng.

"A... , lại tới... , sướиɠ chết em... , lại đến... , tiểu ra mất... , a... , đẹp..." Cuối cùng,  kɧoáı ©ảʍ ngập đầu thổi quét toàn thân của cô, thân thể của cô chỉ có thể bám lấy Phàm mỗi lần đâm chọc, bất lực kịch liệt co bóp, eo nhỏ mảnh khảnh tạo thành độ cong xinh đẹp như một cây cung không buông ra được. Cô vô lực tiếp tục hò hét, thân thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ra sức phóng thích đi ra, cô chỉ có thể than nhẹ rồi phun ra.

"Mỵ Mỵ lại tới? Nhưng anh vẫn chưa a!" Một mặt cầm bộ ngực mềm mại của Mỵ Mỵ, cái tay phía dưới nâng mảnh đất tam giác của Mỵ Mỵ, vẫn không rời khỏi tiểu huyệt mất hồn kia, anh tiêu sái đến trước cửa sổ thủy tinh, đặt Mỵ Mỵ lên lớp thủy tinh lạnh lẽo để tiếp tục tư thế vừa rồi không thể hoàn thành!