Tả Ninh đưa ra ý định đi Italy, vốn chỉ là đột nhiên hứng khởi, muốn nhìn đại học của Văn Khải An một chút, mà kế hoạch đi du lịch Italy cũng chỉ có một mục đích này.
Nhưng mà lúc chuẩn bị rời khỏi Bologna, vừa vặn nghe thấy mấy cô gái người Hoa hưng phấn đàm luận về lam động, Tả Ninh nhất thời động tâm, hai người liền sửa lại hành trình.
Đảo Tạp Phổ quả thật đúng là thắng địa du lịch hàng đầu, hiện tại lại vừa vặn vào mùa du lịch thịnh vượng, thấy sự rất đông người.
Khi ngồi trên phà đi ra đảo, ngồi bên cạnh bọn họ là một đôi vợ chồng già đến từ Milan, hai người đầu tóc trắng xoá ngồi trong đám người trẻ tuổi đặc biệt nhìn rõ.
Hai vợ chồng đặc biệt nhiệt tình nói chuyện với bọn họ, Tả Ninh không hiểu tiếng Ý, Văn Khải An tất nhiên liền thành phiên dịch viên cho cô.
"Bọn họ nói, lúc trước bọn họ quen biết ở đây, sau khi kết hôn còn ở đây một thời gian, sau khi dọn đi bời vì hoài niệm khoảng thời gian đẹp đẽ ở đây cho nên hẹn ước mỗi năm kỷ niệm ngày cưới sẽ đến đây chúc mừng."
"Cho nên hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ sao? Thật lãng mạn."
Tả Ninh nhanh chóng theo chân Văn Khải An biểu đạt ý chúc phúc của mình cho họ, bà lão mừng rỡ không khép miệng được, thân thiết xoa xoa đầu cô.
Văn Khải An cũng cười: "Bà ấy nói em rất đẹp, cũng rất đáng yêu, anh có thể cưới được em chính là may mắn của anh."
Dừng một chút, hắn đột nhiên nhìn Tả Ninh bổ sung thêm: "Câu phía sau chính là anh tự thêm."
Tả Ninh nhịn không được cười ra tiếng, cũng không màng trường hợp hiện giờ, quay qua ôm đầu hắn in lên môi một nụ hôn.
Cặp vợ chồng già càng nhìn càng vui vẻ, trên mặt đều là vui mừng, bà lão trực tiếp gỡ chiếc nhẫn bạc trên tay Tả Ninh xuống đưa cho Tả Ninh.
Tả Ninh nhất thời không hiểu được, chỉ có thể mờ mịt nhìn về phía Văn Khải An.
Văn Khải An nói: "Bà ấy nói đây là nhẫn đính ước của bà ấy với chồng, bọn họ đã đeo mấy chục năm rồi, tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng muốn tặng cho chúng ta, chúc chúng ta cũng có thể giống như bọn họ, bách niên giai lão."
Tả Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng lại Văn Khải An mỉm cười nhận lấy cái nhẫn trong tay ông lão, sau đó lại không ngừng cùng bọn họ nói gì đó, hình như là cảm ơn.
"Đeo lên đi." Văn Khải An tay trái của cô qua, đem chiếc nhẫn bà loã đưa cho chậm rãi đeo lên ngón áp út, "Là ý tốt của bọn họ, cũng là chúc phúc."
Tay phải của cô với tay trái của hắn vẫn còn đeo nhẫn cưới, hiện giờ mỗi tay lại đeo một cái nhẫn khác cũng rất thích hợp, rõ ràng kiểu dáng cùng chất liệu đều rất cũ, nhìn qua lại vẫn rực rỡ lấp lánh.
Vươn tay trái cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, để hai cái nhẫn ở sát bên nhau, cô ngửa đầu, mỉm cười với hắn: "Bách niên giai lão, Văn tiên sinh."
"Bách niên giai lão, Văn phu nhân."
Văn Khải An nắm chặt tay cô, ôm vai cô, tinh tế hôn cô.
Bên ngoài vừa lúc mặt trời lặn, mặt biển một mảnh trầm lặng, đối diện cặp vợ chồng già mang theo chúc phúc với thiện ý, lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh này.
Buổi tối ở khách sạn, hai người đều cực kỳ nhiệt tình, Văn Khải An càng triển lộ bộ mặt cuồng dã của hắn, hung hăng đè cô ở dưới thân muốn cô.
Cao trào qua đi, Tả Ninh thở hồng hộc mà nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi, đột nhiên nghe hắn nói câu: "Nơi này cách lâu đài Aragon rất gần."
"Đúng vậy, ngươi muốn đi?"
Văn Khải An gật đầu: "Ừ, hay là ngày mai chúng ta đi thôi, em mua cho anh một chiếc vòng tay."
Tả Ninh nghi hoặc nhìn hắn vài giây, đột nhiên nhịn không được cười to: "Nguyên lai là anh ghen? Ha ha ha tại sao dấm như thế này anh cũng ăn?"
Còn không phải là vì lúc trước sinh nhật Cao Hạ, coi tặng hắn một cái vòng tay vỏ sò mua ở lâu đài Aragon sao? Còn không phải là cô lặng lẽ rời đi hơn một năm kia, Cao Hạ thường xuyên mang cái vòng tay kia tham gia mấy show truyền hình, nói là người rất quan trọng tặng cho hắn sao?
Dấm chua này ít nhiều đã mấy năm, hắn còn ăn?
Vừa vặn di động vang lên, là Phương Kinh Luân gọi video tới.
Lúc này trong nước đang là bữa, nghĩ đến bên kia không chỉ có Phương Kinh Luân, nam nhân khác nhất định cũng đều ở đó, ngay cả mục đích gọi qua đấy là gì, tám chín phần là nội tâm không cân bằng, đoán được bọn họ giờ phút này còn chưa ngủ mà là ở trên giường chiến đấu kịch liệt, cố ý thêm không thoải mái.
Nhìn gương mặt nghiêm trang của Văn Khải An uống giấm chua, Tả Ninh đột nhiên cười giảo hoạt: "Giúp anh giải toả vị chua nha."
Văn Khải An còn không chưa kịp nhận ra ý tứ trong lời nói, liền thấy cô đã tiếp nhận cuộc gọi.
Ngày thường lúc hoan ái gặp gỡ loại sự tình này, bọn họ đều trực tiếp tắt máy, nhưng giờ phút này, Tả Ninh lại để điện thoại ở ngăn tủ cách đó không xa, màn hình đối diện giường lớn.
Bên kia video năm nam nhân tất nhiên cũng thấy được bộ dáng cô với Văn Khải An cả người trần trụi.
"Ông xã......" Tả Ninh nũng nịu gọi, đi về giường lớn quỳ xuống trước mặt Văn Khải An, hướng hắn nhếch mông lên cao cao, "Ông xã, em muốn anh, thao em......"
Vừa rồi chỉ làm một lần, Văn Khải An vốn còn chưa đủ, hiện giờ thấy bộ dáng kiều mị lại phóng đãng này của cô, lại tưởng tượng đến video bên kia có năm ánh mắt thẳng lăng lăng, nháy mắt cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đi lên phía trước xê dịch thân mình, Văn Khải An đỡ côn ŧᏂịŧ đã sớm đứng thẳng giữa háng, nhắm thẳng mật huyệt còn đang trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ hăng cắm đi vào.
"A......" Cơ thể Tả Ninh mềm nhũn, đôi tay thiếu chút nữa liền vịn không nổi, nhưng tưởng tượng đến bên kia video năm nam nhân đang xem tất cả, cô cũng cảm thấy kɧoáı ©ảʍ tăng gấp bội, tiếng kêu càng thêm dâʍ đãиɠ, "Ân a...... Ông xã...... Thật thoải mái......"
Văn Khải An bắt lấy mông cô, côn ŧᏂịŧ thô to ở hoa huyệt phấn nộn ra ra vào vào, mang ra từng đợt chất lỏng da^ʍ mĩ, làm chỗ kết hợp của hai người ướŧ áŧ một mảnh, sau đó tí tách tí tách chảy xuống giường lớn.
Văn Khải An thọc vào rút ra vừa nhanh vừa mạnh, mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng bạch bạch bạch rõ ràng cùng tiếng nước phụt phụt, đâm đến cơ thể cô không ngừng lay động, hai luồng tuyết trắng đong đưa điên cuồng.
Nhìn hình ảnh da^ʍ mĩ như vậy, tiếng thở dốc rêи ɾỉ mê người, trên bàn ăn năm nam nhân cả người khô nóng, hạ thân trướng đau, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, một đám chỉ có thể đem lửa giận ghi vào sổ nợ, chuẩn bị chờ nữa nhân câu nhân kia trở về hung hăng phát tiết.
Trong màn hình thay đổi từng tư thế, sau khi song song leo lêи đỉиɦ núi, Tả Ninh đã mệt đến xụi lơ ở trong lòng ngực của Văn Khải An, một chút cũng không muốn động.
Sau khi thở dốc thật lâu, cô vẫn nhịn không được khàn khàn giọng cười hỏi: "Văn tiên sinh bây giờ còn chua hay không? Cao Hạ bên kia bây giờ còn chua hơn cả anh nha!"
Văn Khải An cười hôn lên cái trán cô, ngữ khí sủng nịch: "Mệt em nghĩ ra."
"Không có cách nào nha, ai bảo ông xã thân yêu của em ghen tị đâu? Cái này chính là đắc tội với tất cả bọn họ, chờ khi trở về bọn họ nhất định tìm em tính sổ, đến lúc đó anh phải che chở em."
"Được, đời này vĩnh viễn che chở em."
Tả Ninh thay đổi tư thế nằm trong lòng ngực hắn, giơ tay vỗ vỗ lên môi hắn: "Anh không phải nói hôn em không đủ sao? Hiện tại, hôn em."
Văn Khải An cười, cúi đầu ở môi cô mềm nhẹ hôn xuống.
Lần này, bọn họ đều không biết đã hôn qua bao nhiêu lần.
Ở các góc trong trường học của hắn, ở trên đường phố yên tĩnh, ở trước kiến trúc cổ xưa, ở phà, ở bãi biển, ở một khắc nhìn thấy lam động kia, ở ban đêm ôm nhau ngủ.
Thật sự là hôn không đủ a.
Cho nên nhất định phải bách niên giai lão, còn muốn hôn vô số lần, tận đến khi, thật sự cùng nhau già đi.
Editor: sacnu