Du Hạo Nam 10 giờ mới tan tầm trở về nhà, mới vừa vào cửa hắn liền gấp không chờ nổi mà đi lên tầng vào phòng của mình, nhưng Tả Ninh không ở bên trong chờ hắn giống như hắn đoán trước.
Cho rằng cô ở trong phòng của hai đứa nhỏ, hắn cũng không vội vã đi tìm, ở phòng tắm nhanh chóng tắm rửa một cái, mới bọc khăn tắm đi ra ngoài hành lang.
Chưa đi được mấy bước, hắn liền nghe được mấy tiếng rêи ɾỉ yêu kiều như có như không, loại thanh âm này hắn thật sự quá quen thuộc, chỉ là nơi phát ra thanh âm lại là phòng ngủ của Văn Khải An.
Hôm nay chính là ngày của hắn, Tả Ninh rõ ràng là thuộc về hắn.
Trên mặt mang theo không vui, hắn không chút khách khí đẩy cánh cửa phòng ra.
Trên chiếc giường lớn, hai người hô hấp dồn dập đang dây dưa đến khó xá khó phân.
Tả Ninh cả người trần trụi nằm ngửa, dưới mông lót gối đầu, hai chân mở lớn xếp thành hình chữ M, Văn Khải An ngồi quỳ ở trước mặt cô, một tay nắm chặt eo cô, một tay vuốt ve hai vυ' không ngừng đong đưa, côn ŧᏂịŧ thô to giữa háng một sâu một nông mà đưa đẩy vào hoa huyệt ướt dầm dề.
Từ góc độ của Du Hạo Nam, có thể rõ ràng nhìn thấy Tả Ninh đầy mặt đều là xuân tình, thân mình lắc lư không ngừng, không ngừng chảy ra mật dịch làm ướt đẫm chiếc gối dưới thân cùng khăn trải giường, mà cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở kia vẫn còn luôn phun ra da^ʍ thanh lãng ngữ: "Ân a...... Ông xã...... Thật thoải mái...... Nga...... Ách...... Thật sâu......"
Khi cao trào đến, cả người cô đều ở trong lòng ngực của Văn Khải An run rẩy, nam nhân trên người cũng vặn vẹo cơ thể, không ngừng thô suyễn.
Du͙© vọиɠ giữa háng sớm đã căng chặt, Du Hạo Nam cười như không cười nhìn Văn Khải An: "Không nghĩ tới cậu cũng sẽ làm loại sự tình này."
Hai người còn chưa từ cao trào hoà hoãn lại đồng thời quay đầu nhìn hắn, hai người tất nhiên cũng đều hiểu hắn nói chính là Văn Khải An không tuân thủ quy tắc thay phiên làm loại chuyện "Hoành đao đoạt ái".
Văn Khải An trong mắt vẫn còn tìиɧ ɖu͙© mờ mịt chưa rút đi, nhưng thần sắc rất đạm nhiên: "Mấy người đều có thể làm loại chuyện này, vì sao tôi không thể?"
Du Hạo Nam tức giận quét mắt liếc hắn một cái: "Hôm nay đến phiên của tôi, cô ấy là của tôi."
"Lần trước đến phiên của tôi, cậu cũng chạm vào cô ấy." Văn Khải An bộ dáng nghiêm trang, giống như đang tiến hành nghiêm túc thảo luận học thuật, "Lần trước nữa, tôi đi công tác, ngày đó đến phiên của tôi, cô ấy cũng qua đêm ở trong trong phòng của cậu, tôi còn chưa tới đòi lại đâu."
Nhìn hai người ngày xưa là bạn tốt bây giờ lại vì chuyện này mà giằng co, Tả Ninh nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, dù soa cô không hề lập trường.
Đón nhận ánh mắt nghiêm túc của Văn Khải An, Du Hạo Nam đột nhiên giương khoé miệng cười cười, vươn tay nhanh chóng cởi bỏ quần, một phen lấy Tả Ninh vẫn đang phập phồng không ngừng, làm hai chân cô mở lớn ngồi lên giữa háng mình, nhờ hai loại chất lỏng bôi trơn ở miệng huyệt, thẳng tắp cắm côn ŧᏂịŧ đang gắng gượng vào.
Liên tục cao trào vài lần, hoa huyệt của Ninh vẫn còn rất mẫn cảm, bị hắn đột nhiên xâm nhập như vậy, thiếu chút nữa liền trực tiếp run run tiết ra.
"Nhẹ...... Nhẹ một chút nha...... Ông xã...... Sắp hỏng rồi...... A nha......"
Nhục bích kiều nộn gắt gao ngậm lấy du͙© vọиɠ của hắn, côn ŧᏂịŧ lửa nóng nháy mắt lại thô tráng thêm một vòng, rất nhanh liền sưng to đến kích cỡ lớn nhất.
Du Hạo Nam hô hấp không xong, nhưng vẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Văn Khải An: "Ở trong phòng của cậu làm cũng không tồi, có người đứng xem, bảo bối sẽ càng mẫn cảm, tôi cũng thích thao cô ấy như vậy."
Thấy hai người cứ như vậy ở hắn trước mắt không kiêng nể gì hoan ái, đặc biệt tiếng Tả Ninh yêu kiều rêи ɾỉ như mèo kêu làm người ta ngứa ngáy, côn ŧᏂịŧ giữa háng của Văn Khải An vốn chưa mềm nhũn lập tức lại nhảy lên, càng thô càng ngạnh.
Du Hạo Nam cả người khô nóng, đôi tay gắt gao nắm lấy eo nhỏ của Tả Ninh, côn ŧᏂịŧ lửa nóng ở trong hoa huyệt ướŧ áŧ của cô ra ra vào vào, không ngừng quấy loạn chỗ mẫn cảm nhất trong hoa tâm.
"Chậm một chút...... Ông xã...... Ân......" Cơ thể của Tả Ninh đã sớm bị Văn Khải An thao đến nhũn ra, hiện giờ không còn chút sức lực, chỉ có thể tùy ý Du Hạo Nam, rõ ràng đang ở tư thế nữ trên nhưng lại là hắn chủ đạo tất cả.
Du Hạo Nam không chỉ không hoãn lại tốc độ rong ruổi, ngược lại còn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú đang nhảy lên nhảy xuống của cô liếʍ hút cọ xát, tiếng cơ thể va chạm cũng càng thanh thúy vang dội.
Ánh mắt của Văn Khải An càng thêm thâm trầm, yên lặng đứng ở một bên nhìn hồi lâu, đột nhiên nắm chặt tay, lập tức đi đến trước mặt Du Hạo Nam, đỡ lấy lưng của Tả Ninh nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước, để cái mông của cô nhếch về phía trước, bẻ hai mảnh cánh mông đẫy đà ra, vươn một ngón tay dính mật dịch ở kẽ mông bôi qua bôi lại.
Cơ thể Tả Ninh run lên, lập tức hiểu hắn muốn làm cái gì.
Văn Khải An chính là người duy nhất trong sáu nam nhân chưa từng chạm vào tiểu huyệt phía sau của cô, hiện giờ bị hắn vỗ về chơi đùa như vậy, cô tức khắc cảm thấy vừa khẩn trương lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhục bích co rút lại càng nhanh càng chặt, kẹp Du Hạo Nam hừ nhẹ ra tiếng.
Nhìn động tác của Văn Khải An, Du Hạo Nam đột nhiên cười nói: "Hồi còm học cao trung tôi vẫn luôn muốn tỷ thí, đáng tiếc không có cơ hội, hiện tại như thế nào?"
Văn Khải An đã đem ngón tay ướŧ áŧ thâm nhập vào trong cúc huyệt của Tả Ninh khuếch trương, nghe xong lời này cũng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Du Hạo Nam một cái: "Cậu đã sớm bắt đầu rồi, công bằng như vậy, tôi cũng khinh thường cậu chiếm tiện nghi."
"Phía sau của cô ấy còn chặt hơn so với phía trước, cậu đừng có mà vào vài giây đã bắn đấy." Du Hạo Nam chủ động lui cơ thể về sau, làm cái mông của Tả Ninh nhếch lên càng cao, "Cho nên, vừa rồi đoạn thời gian kia, xem như đưa cho cậu, như vậy mới công bằng."
Hỗn đản, tại sao lại so cái này? Giữa nam nhân chỉ có một chút tiền đồ như vậy sao? Ai với ai cũng muốn so, cuối cùng bị thao đến không xuống giường được còn không phải là cô sao?
Tả Ninh rất muốn mắng ra tiếng, nhưng vừa mở miệng ra đều là tiếng rêи ɾỉ. Hoa huyệt phía trước bị côn ŧᏂịŧ thô to cắm lộng, đường đi phía sau cũng đã chen vào ngón tay thứ hai, thân thể cô đã bắt đầu run rẩy, chỉ sợ rất nhanh sẽ lại cao trào.
"Đừng...... Ân a...... Chậm...... A nha...... A a a......"
Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cô ngửa đầu thét chói tai không ngừng, hai cái miệng nhỏ trước sau đều hăng hái co rút lại, dùng sức cắn chặt lấy dị vật bên trong cơ thể cô.
Một đại sóng mật dịch theo chỗ giao hợp phía trước chảy tới bàn tay to dày rộng của Văn Khải An, thanh âm của hắn khàn khàn, hô hấp thô nặng nhìn Du Hạo Nam: "Đổi tư thế đi."
Dù sao giường cũng quá thấp, Du Hạo Nam ngồi còn có thể tiện thao lộng, nhưng hắn đứng như vậy, chỉ có thể gấp chân cắm vào, cho dù du͙© vọиɠ giữa háng có thể nhẫn được, thì chỉ sợ hai chân cũng chịu đựng không nổi.
Du Hạo Nam hiểu rõ, ngược lại cũng không làm khó hắn, mãnh lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ về phía trước vài cái liền rút côn ŧᏂịŧ vẫn chưa phóng thích ra, ôm Tả Ninh lên giường lớn, điều chỉnh tư thế của hai người, lót một cái gối xuống để cô quỳ trước mặt mình, một lần nữa đỡ côn ŧᏂịŧ đứng thẳng hung hăng cắm vào hoa huyệt.
Tả Ninh ưm một tiếng, cảm giác phía sau giường hãm xuống, tự giác hướng người về phía trước, tận lực nhếch mông lên.
Văn Khải An ngồi quỳ ở phía sau cô, thấy động tác của cô liền biết ở sâu trong nội tâm của cô kỳ thật cũng chờ mong chuyện như vậy, vì thế càng không có nửa điểm do dự, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ còn ướŧ áŧ chậm rãi xâm nhập vào đường đi hắn chưa bao giờ chạm đến.
Editor: sacnu