Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 244: Yêu em (2)

"A...... Thật thoải mái...... Sâu một chút...... Lại sâu một chút...... A...... An...... An an...... Cứ như vậy...... Yêu em...... Yêu em...... Em rất thích...... Rất thích......"

Nước mắt ở trên mặt không kiêng nể gì chảy xuống, Tả Ninh ngửa đầu vừa khóc vừa cười thét chói tai, đôi tay ôm chặt lấy lưng của Văn Khải An, hai luồng nhũ thịt trắng bóng không ngừng cọ xát với áo sơmi của hắn, eo thon không ngừng vặn vẹo, vừa nhiệt tình vừa bức thiết đón ý nói hùa hắn thọc vào rút ra.

Phương Kinh Luân đã phóng thích qua một lần ngồi ở một bên sô pha, dựa vào tường lẳng lặng nhìn nữ nhân hiển nhiên đã hưng phấn tới cực điểm, con ngươi màu nâu ngoại trừ tìиɧ ɖu͙©, còn có vài tia mê mang, cùng với lo lắng.

"Cô ấy cần phát tiết." Du Hạo Nam vẫn luôn đối đầu với Phương Kinh Luân khó được cùng hắn sóng vai ngồi trên sô pha, cũng đang nhìn về phía một màn da^ʍ mĩ trên giường kia.

Du Hạo Nam quần áo hoàn chỉnh, duy chỉ có khoá kéo bên hông đã mở rộng ra, hắn ở trong tay của Tả Ninh bắn qua một lần, hiện giờ côn ŧᏂịŧ lại thức tỉnh thẳng tắp mà lộ ra bên ngoài, nhìn qua kết hợp với tư thế ngồi ngay ngắn của hắn hoàn toàn không hợp nhau.

"Tôi biết, cô ấy khổ sở trong lòng." Phương Kinh Luân tự giễu cười cười, "Tôi chính là bác sĩ tâm lý, tâm trạng hiện tại của cô ấy, tôi đều hiểu, đáng tiếc......"

Nói đến đây, hắn liền quay đầu liếc Du Hạo Nam một cái: "Anh có thể tiếp thu sao?"

Du Hạo Nam vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường, thấy cô ở trong lòng ngực của Văn Khải An vặn eo bãi mông, thấy cô quay đầu lại hôn môi với Cao Hạ vẫn luôn ở sau lưng vuốt ve cô, thấy tay phải của cô còn đang vuốt ve côn ŧᏂịŧ đang dâng trào của Thu Dật Bạch.

"Có thể tiếp thu không?" Du Hạo Nam cười khẽ lẩm bẩm tự nói, "Là một nam nhân đương nhiên đều không thể tiếp thu, nhưng vì cô ấy, tôi nguyện ý."

Dừng một chút, Phương Kinh Luân cũng cười: "Tôi cũng vậy."

"Thật thoải mái...... Chính là nơi đó...... Ân...... A a a......" Kɧoáı ©ảʍ tê dại như bị điện giật làm Tả Ninh toàn thân run rẩy không thôi, đầu ngón tay cào thật sâu vào lưng của Văn Khải An.

Lo lắng cô không chịu nổi, Văn Khải An gắt gao cắn chặt răng, dừng lại động tác muốn cho cô thư hoãn một chút, ai ngờ hắn mới để cô hoãn một chút, cô lại hừ hừ khanh khanh rêи ɾỉ không ngừng: "Em muốn...... Nhanh lên......"

"Được." Khàn khàn đáp ứng một tiếng, Văn Khải An tiếp tục thẳng lưng lao tới.

"Cao Hạ...... Cao Hạ...... Phía sau......" Nghe được tiếng thở dốc thô nặng của Cao Hạ, Tả Ninh đem toàn bộ cơ thể hướng về phía trước, đem trọng tâm rơi xuống người Văn Khải An, nỗ lực vểnh cái mông kiều nộn về phía sau, thử cọ xát du͙© vọиɠ nóng bỏng giữa háng của Cao Hạ.

Cao Hạ vi lăng, tuy rằng nghe hiểu ý tứ của cô, nhưng lại có chút không dám tin, càng không làm ra động tác gì.

Ngay ở khoảng cách Cao Hạ tạm dừng, Thu Dật Mặc đã đỡ cơ thể của Tả Ninh lên để cô trực tiếp ngồi trên người Văn Khải An, bàn tay to thăm dò giữa kẽ mông cô, để những chất lỏng ướt hoạt đó chậm rãi mở rộng tiểu huyệt phía sau.

"Thả lỏng, anh muốn vào."

Gậy sắt nóng bỏng để ở huyệt khẩu, cơ thể của Tả Ninh vẫn lắc lư theo Văn Khải An luật động, nhưng cô lại theo bản năng nhắm ngay côn ŧᏂịŧ giữa háng Thu Dật Mặc, phối hợp để hắn thâm nhập một chút.

"Ân a...... Mặc......" Qυყ đầυ to lớn mới vừa chen vào đi, Tả Ninh lại thét lên chói tai, hoa huyệt phía trước cấp tốc co chặt, giảo đến Văn Khải An toát ra mồ hôi lạnh, du͙© vọиɠ vốn đã căng chặt lâu ngày nháy mắt phun trào mà ra, tưới ướt lên hoa tâm mẫn cảm.

"Ân......" Thu Dật Bạch kêu lên một tiếng, bởi vì lực đạo trong Tả Ninh buộc chặt, hắn cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tinh quan thất thủ, lập tức ở ngay trong tay cô phát tiết ra.

Rút côn ŧᏂịŧ ướt dầm dề ra, nhìn hoa tâm lậy lội bất kham của Tả Ninh, l*иg ngực Văn Khải An phập phồng, ánh mắt thâm trầm, ánh mắt phức tạp, nhưng dừng một chút, vẫn đứng dậy xuống giường, rút khăn giấy ra thu thập côn ŧᏂịŧ cũng ướt lộc cộc giữa háng mình.

"Cao Hạ...... Cao Hạ......" Rõ ràng đã cao trào nhiều lần như vậy, nhưng Tả Ninh vẫn cảm thấy cơ thể mình hư không đến lợi hại, hoa huyệt phía trước vô cùng ngứa, cho nên Văn Khải An mới vừa rời khỏi, cô liền nhịn không được gọi Cao Hạ đang ở bên cạnh.

"Anh đây." Cao Hạ vòng đến phía trước cô, một tay nâng cơ thể cô lên, một tay đỡ lấy côn ŧᏂịŧ sưng to, thẳng lưng chậm rãi đâm vào.

"Ân...... Thật thoải mái......" Tả Ninh tùy ý đong đưa cơ thể, phối hợp với hai nam nhân một trước một sau kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt chảy không ngừng, trong miệng da^ʍ thanh lãng ngữ mà rêи ɾỉ.

Sửa sang lại quần áo, Văn Khải An với Thu Dật Bạch cũng đã thối lui đến sô pha gần tường bên kia, bốn nam nhân đồng thời trầm mặc, nhìn ba người trên giường kịch liệt giao triền ở bên nhau.

Du Hạo Nam với Phương Kinh Luân lúc trước đã gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý lớn đánh sâu vào, bây giờ lại một lần nữa khϊếp sợ không thôi.

Dù cho phương thức tính ái như vậy bọn họ cũng đều nghe qua, cũng đều xem qua ở trên mạng, nhưng tận mắt nhìn thấy Thu Dật Mặc cư nhiên từ phía sau an ủi Tả Ninh, nhìn thấy hai nam nhân thế nhưng đồng thời ở trong cơ thể cô thọc vào rút ra, bọn họ vẫn có chút không kịp thích ứng.

Hơn nữa, này vẫn là Tả Ninh chủ động yêu cầu.

Sau một hồi, Du Hạo Nam mới xoay đầu giống như suy tư nhìn Văn Khải An: "Tôi thật sự đã coi thường cậu ha, chơi còn rất sung a."

Văn Khải An liếc nhìn hắn một cái, nhưng cũng không giải thích gì.

Trên thực tế hắn cũng là lần đầu tiên gặp loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh sâu tâm lý này, trình độ lớn nhất lần trước gặp qua, cũng chỉ là Tả Ninh cùng Thu Dật Bạch và Cao Hạ một lần kia, hắn làm sao biết còn có loại phương thức chơi như này.

Vừa rồi nếu không phải lúc Thu Dật Mặc từ phía sau đi vào mang đến cho hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn lớn hơn so với sinh lý, hắn cũng không có khả năng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, tất cả đều phóng xuất ra.

Nhưng mà hiện tại cũng không có gì.

Nhìn biểu cảm vui thích trên mặt Tả Ninh, Văn Khải An thấp thấp nói: "Nếu thật sự cô ấy muốn, tôi hiện tại...... Không sao cả."

"A...... Mặc...... Mặc...... Nhanh một chút...... Mặc......" Giọng nói của Tả Ninh đã sớm nghẹn ngào, nhưng vẫn khóc kêu yêu kiều rêи ɾỉ, "Cao Hạ...... Cao Hạ...... Hôn em...... Cao Hạ......"

Cao Hạ một bên ôm lấy eo cô, một bên tìm lấy cánh môi mềm nhẹ của cô liếʍ mυ'ŧ, thâm nhập đầu lưỡi vào trong miệng cô tùy ý quấy loạn, cùng cô dây dưa truy đuổi.

Chờ hai nam nhân trước sau lần lượt đạt tới cao trào, Tả Ninh đã không biết đã tiết thân bao nhiêu lần, toàn bộ cơ thể đều mềm như bông, ghé vào trên giường một chút cũng không động đậy.

Nhìn cô nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn rơi lệ, Cao Hạ hôn hôn môi cô, ôn nhu nói: "Anh ôm em đi tắm rửa, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, được không?"

Tả Ninh nhẹ nhàng gật đầu, mặc cho Cao Hạ ôm vào phòng tắm.

Những lần hoan ái trong quá khứ các nam nhân đều nói thể lực của cô kém, lúc này đây cô lại giống như uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá trình làm không kêu mệt chút nào mệt, ngược lại không phối hợp với cô, cô còn không ngừng đòi lấy.

Bọn họ cũng đều biết, cô chỉ là cảm xúc tới điểm nào đó, cấp bách mới cần phương thức phát tiết như vậy, cho nên cho dù chỉnh tràng dâʍ ɭσạи hoan ái, không một người nào trong bọn hắn tận hứng, nhưng cũng không có bất luận người nào nghĩ tới việc tiếp tục lăn lộn cô.

Được Du Hạo Nam ôm từ phòng tắm ra ngoài, Tả Ninh đã lâm vào trạng thái hôn mê, mọi người không yên tâm còn để Phương Kinh Luân nghiêm túc kiểm tra qua, cô xác thật chỉ là mệt mỏi quá mức, cơ thể không có gì không ổn.

Mà một giấc này, làm Tả Ninh trực tiếp ngủ đến buổi sáng ngày hôm sau.

Editor: sacnu