Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 237: Chương 237

Nơi mà Phương Kinh Luân đưa Tả Ninh đi, là một trung tâm thương mại ở gần bệnh viện.

Tả Ninh còn đang buồn bực loại thời điểm này hắn lôi kéo mình tới trung tâm thương mại làm gì, thẳng đến khi đi tới trước quầy của một cửa hàng trang sức, cô mới phản ứng được.

"Nhìn xem, thích loại nào, chọn một cái trước đi." Phương Kinh Luân chỉ vào mấy chiếc nhẫn muôn vàn màu sắc rực rỡ trước mặt, "Anh biết, luận về kim cương, chỉ sợ không có viên kim cương nào có thể so sánh với viên " hồng nhạt kỳ tích " Du Hạo Nam đưa cho em, hơn nữa nhẫn kim cương em đã có, phỉ thúy với nhẫn đá hồng bảo em cũng có, anh vắt óc tìm mưu tính kế, cũng chỉ có thể nhờ người chế tạo một viên ngọc xanh không giống mấy cái kia, đáng tiếc, hiện tại còn chưa có làm xong, vậy chỉ có thể tạm chấp nhận trước một chút."

Tả Ninh ngơ ngác nhìn hắn: "Anh đều biết?"

Cô còn tưởng rằng, hắn chỉ biết chuyện Du Hạo Nam đưa cô vòng cổ.

"Ừ, anh biết." Phương Kinh Luân cười khổ gật đầu, "Mấy thứ kia em thả vào trong ngăn tủ chứ đâu, có một ngày anh trong lúc vô tình kéo ra thấy được, chỉ không đoán được đến tột cùng là người nào đưa."

Thấy nhân viên công tác bận rộn nhanh chóng chạy đến nhận lỗi, Phương Kinh Luân trực tiếp chỉ vào quầy, "Lấy cho tôi xem cái kia đi."

"Phương Kinh Luân, không cần, nhẫn anh đã đưa cho em rồi, anh đã quên?"

"Không quên, nhưng không giống nhau." Phương Kinh Luân nhận lấy nhẫn trực tiếp tròng lên ngón áp út của Tả Ninh, rồi lại lắc đầu, gỡ xuống đưa lại cho nhân viên, "Lấy cho tôi nhỏ xuống một cỡ."

"Phương Kinh Luân......"

"Lần trước, không cầu hôn." Phương Kinh Luân yên lặng nhìn cô, "Buổi tối ngày hôm đó, anh còn nghĩ quá nhiều, hiện tại, anh không rảnh lo những cái đó, hơn nữa anh cảm thấy, anh cũng không cần thiết phải  băn khoăn cái gì."

"Tiên sinh, đây là cỡ nhỏ nhất, ngài xem xem có thích hợp hay không."

Lại lần nữa đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, Tả Ninh còn không kịp mở miệng, Phương Kinh Luân đã đẩy thẻ về phía nhân viên: "Lấy cái này đi."

Người này nhất định muốn làm chuyện khiến người khác lo lắng như vậy sao?

"Hiện tại, chiếc nhẫn này là của anh." Phương Kinh Luân cẩn thận ngắm nhìn ngón tay đoan trang thon dài mảnh khảnh của cô, "Tả Ninh, anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu em không muốn gả cho anh, anh đếm tới ba, em đem cái nhẫn tháo xuống, nếu không......"

"Phương Kinh Luân......"

"Một."

"Em biết anh vì sao lại muốn làm như vậy, nhưng em không thể......"

"Hai."

Thấy hắn căn bản không nghe cô nói, nhưng trên ngón tay của Tả Ninh còn đeo chiếc nhẫn.

Đầu ngón tay của Phương Kinh Luân không tự giác siết chặt góc áo, nhưng vẫn chưa làm cái gì, chỉ là nghiêm túc nhìn cô.

Nhẫn bị tháo từng chút từng chút ra bên ngoài, nhưng khi đến đốt ngón tay thứ hai, Tả Ninh bỗng nhiên ngừng lại.

Cặp con ngươi màu nâu của Phương Kinh Luân giống như là mang theo lực lượng nào đó, làm cô nhìn đến hoàn toàn mất đi sức lực, cũng mất đi dũng khí tháo nhẫn xuống.

"Ba." Phun một chữ này ra, Phương Kinh Luân trên mặt đã tràn đầy tươi cười, đôi tay cũng rốt cuộc cũng duỗi ra, đeo lại cái nhẫn mà cô đã tháo được một nửa, "Hiện tại, nhẫn là của em, em là của anh."

"Phương Kinh Luân......"

"Như thế nào? Không hài lòng? Vậy thay đổi cách nói, anh là của em, tuy rằng lúc trước anh vẫn luôn là của em, nhưng còn thiếu nghi thức." Tay phải chậm rãi mở ra, nắm lấy mười ngón tay của cô, Phương Kinh Luân ý cười càng đậm, "Hiện tại, không thiếu."

"Tiên sinh, thẻ của ngài." Nhân viên công tác đưa thẻ trả lại, lại tiếp tục xin lỗi, "Vừa rồi thật sự rất xin lỗi, hôm nay cuối tuần, lại là ngày của mẹ, trung tâm thương mại tổ chức rất nhiều hoạt động để thu hút khách hàng, chúng tôi bên này cũng bận rộn ngoài dự đoán, vừa vặn lại có đồng nghiệp đột nhiên phát bệnh, đồng nghiệp thay ca chưa kịp tới, cho nên nhất thời mới chậm trễ hai vị, mong hai vị thứ lỗi."

"Hôm nay là...... Ngày của mẹ?" Tả Ninh còn muốn nói với Phương Kinh Luân cái gì, nhưng nghe này nhân viên công tác nói, suy nghĩ lập tức lại bay xa.

"Đúng vậy, hôm nay là ngày của mẹ, bên kia đang cử hành hoạt động mẹ con, hai vị nếu hứng thú cũng có thể đi xem."

Tả Ninh giương mắt nhìn lên, liền thấy nơi xa có đầy người, thậm chí còn có thể nghe được tiếng trẻ nhỏ chơi đùa.

Ngày thường cô phiền nhất là náo nhiệt, hôm nay đột nhiên liền muốn đi xem.

Hoạt động rất đơn giản, chính là để mẹ chơi tiếp sức với con, mẹ thổi bóng bay, đứa trẻ dùng đũa đưa bóng bay qua hai mươi cái vòng đặt vào trong khung, đội nào có nhiều bóng bay đạt tiêu chuẩn hơn đội đó sẽ thắng, phần thưởng chính là một bộ quần áo mẹ con do ban tổ chức định chế.

"Cố lên! Cố lên! Bảo bối cố lên!"

"Bà xã cố lên!"

Các nam nhân vây quanh bên ngoài hưng phấn hò hét cho vợ với con mình, không khí tương đối sôi động.

Nhìn đến mấy cặp mẹ con bên trong chơi đến bất diệc thuyết hồ, cảm thụ được nụ cười xán lạn trên mặt bọn họ, tay phải của Tả Ninh cũng bất giác xoa bụng.

Nếu, nơi này thật sự có một sinh mệnh nhỏ, như vậy rất nhanh, cô cũng có thể như vậy, cùng con của mình chơi đùa, cùng con vui vẻ.

Khi còn nhỏ cô không nhận được tình thương của mẹ, cô nhất định cho con mình tình thương gấp bội.

"Phương Kinh Luân, nếu...... Thật sự có, đứa nhỏ này, em muốn sinh nó ra."

"Được, chúng ta đi kiểm tra trước, kiểm tra xong rồi, ngày mai đi lãnh chứng, anh sẽ để nó sinh ra đường đường đường đường chính chính, được cha mẹ mình đón chờ chào đời, tuyệt sẽ không làm hai người, chịu một chút ủy khuất."

"Nhưng em......"

"Em vừa rồi không phải đã đáp ứng gả cho anh sao?"

Đúng vậy, cô vừa rồi, không có cự tuyệt.

Hoặc là nên nói, không quyết đoán cự tuyệt, bởi vì cô không dám thừa nhận hậu quả của việc cự tuyệt, không dám thừa nhận hậu quả khi mất đi Phương Kinh Luân.

Quay lại bệnh viện, cảm xúc của Tả Ninh đã bình tĩnh rất nhiều, ít nhất hiện tại, cô không cần lại suy xét xem có muốn bỏ đi đứa nhỏ này hay không.

Bệnh viện tư nhân không phải rất nhiều người, không cần phải đợi lâu, hơn nữa kết quả siêu âm rất nhanh liền có.

Nhưng bác sĩ lại đưa đáp án là: Tất cả đều bình thường, không có thai.

Một khắc kia, Tả Ninh rõ ràng cảm nhận được chỗ nào đó trong lòng như có thứ gì xuống trầm, sau đó vắng vẻ.

Cô đều đã làm tốt tất cả công tác tư tưởng, làm tốt quyết định, chuẩn bị nghênh đón đứa nhỏ này đến, kết quả thế nhưng...... Không mang thai.

Phương Kinh Luân tuy học tâm lý học, nhưng cũng hiểu một ít tri thức chuyên nghiệp tri thức, rất nhanh liền tiếp nhận phiếu chẩn đoán cẩn thận xem xét một lần, xác thật không phải mang thai.

"Mang thai thời gian ngắn, siêu âm cũng sẽ không kiểm tra ra, chúng ta đi làm huyết HCG."

Nhưng mà kết quả vẫn giống nhau, không mang thai.

"Có phải cô ở trên que thử thai nhìn thấy hai vạch, một cái màu sắc nhạt hơn một ít hay không?"

Đối mặt với bác sĩ dò hỏi, Tả Ninh nỗ lực nghĩ lại, gật đầu, nhưng lại nhịn không được cường điệu: "Cũng không phải rất nhạt, kỳ thật nhìn qua không kém bao nhiêu."

"Nghiệm dựng kiểm tra que thử đo lường cũng là HCG, nhưng huyết HCG sẽ tương đối chuẩn xác, kết quả vừa rồi cô làm kiểm tra cho ra âm tính, siêu âm cũng không có bệnh trạng đặc thù, tôi có thể khẳng định, là que thử cho kết quả sai, cô xác thật không mang thai, còn về chuyện buồn nôn, rất có thể là do dạ dày có vấn đề."

Không mang thai sao?

Nhìn gương mặt nghiêm túc của bác sĩ kia, Tả Ninh cư nhiên không vui vẻ đứng dậy.

Nguyên lai, cô không phải sợ hãi mang thai.

Editor: sacnu