Tả Ninh cho rằng cô sẽ trực tiếp ngất xỉu trong lần hoan ái cực kỳ hoang đường hai ngày trước, không nghĩ tới giọng nói đã khàn khàn, sức lực toàn thân cũng dùng hết, nhưng cả người lại rất thanh tỉnh.
—— Vô cùng thanh tỉnh mà cảm nhận thân thể của mình có bao nhiêu hưng phấn, kɧoáı ©ảʍ có bao nhiêu mãnh liệt.
Đương nhiên, thời điểm làm có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thì xong việc sẽ mệt bấy nhiêu. Thẳng đến hôm nay khi cô ra ngoài, hai chân vẫn còn hơi hơi phát run.
Cô muốn đi gặp một người mà cô vẫn luôn không muốn gặp lại.
Vẫn là quán cà phê kia, vẫn là gian phòng kia, thậm chí bên ngoài còn đang phát một khúc nhạc thư hoãn.
Khi Tả Ninh đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Thu Quốc Bình ngồi đó, đột nhiên trong nháy mắt lại có chút hoảng hốt, phảng phất giống như quay lại buổi chiều hơn hai năm trước kia.
"Tôi thật sự không nghĩ tới, cô sẽ chủ động hẹn gặp tôi." Thu Quốc Bình như suy tư nhìn Tả Ninh, khóe miệng mang theo vài tia cười lạnh, "Đang nghĩ đến chuyện khoe với tôi, hai đứa con trai của tôi bây giờ đều bị cô ăn đến gắt gao?"
"Hai đứa con trai? Ông xác định?" Tả Ninh cũng cười lạnh, "Ở trong lòng ông, Thu Dật Bạch là con trai ông sao?"
"Như thế nào? Cảm thấy hiện tại có tư cách quản chuyện nhà của tôi? Nhớ rõ tôi đã nói với cô, chỉ cần tôi không đồng ý, cô vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện quang minh chính đại bước vào cửa Thu gia."
"Tôi cũng nhớ rõ lúc trước đã hỏi qua ông, vì ép con trai nhỏ, thiết kế bẫy cho con trai lớn, ông không sợ vớt được một người sẽ rớt một người sao? Ông lúc ấy đã nói với tôi, ông rất hiểu biết con mình, Thu Dật Bạch sẽ không muốn tôi, Thu Dật Mặc càng không cưới tôi. Hiện giờ, tôi xác thật có thể tới hung hăng đánh mặt ông, ở trước mặt ông diễu võ dương oai."
Nói đến đây, Tả Ninh lại cười khẽ lắc lắc đầu, "Đáng tiếc, làm như vậy, không thú vị. Hai con trai của ông đều thật lòng với tôi, không nên là công cụ để tôi trả thù, huống chi ông còn là cha của bọn họ. Chỉ bằng điểm này, cho dù tôi hận ông, tôi cũng không muốn đi so đo chuyện từ trước, bởi vì tôi không thể làm Thu Dật Bạch với Thu Dật Mặc khó xử, bọn họ vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, vì bọn họ buông bỏ cừu hận, tôi nguyện ý."
Thu Quốc Bình thần sắc chưa biến, trong mắt lại nhiều vài tia quang mang khác thường: "Cho nên, hôm nay cô hẹn tôi ra đây, đến tột cùng muốn làm cái gì?"
"Không muốn làm cái gì, cũng chỉ là tùy tiện tâm sự."
"Tôi cùng cô, có cái gì để nói?"
"Thu Dật Bạch, Thu Dật Mặc, thậm chí Thu Đồng Tâm, đều là đề tài tôi có thể nói cùng ông?" Tả Ninh tùy ý đùa nghịch ly nước trước mặt, cả người nhìn qua nhẹ nhàng thích ý, đã sớm không còn cảm giác co quắp bất an hai năm trước.
"Nhớ rõ lúc trước khi ông tìm tôi nói chuyện, ông nói ông hiểu biết Thu Dật Bạch, đúng, ông là hiểu biết khuyết điểm của anh ấy, nhưng hiện tại, chủ tịch Thu thật sự cảm thấy, ông hiểu biết con trai mình sao?
Buổi tối hôm lễ trao giải, anh ấy một mình uống đến say không còn biết gì, đến chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Tôi biết, ông hiện tại nhất định cảm thấy anh ấy không tiền đồ, không chịu được thua cuộc, chỉ biết uống rượu mua say.
Nhưng kỳ thật, anh ấy đến tột cùng vì cái gì mà khổ sở như vậy, ông hiểu không? Bởi vì người tổn thương anh ấy, chính là cha ruột mình, cho dù anh ấy luôn miệng nói cùng ông đoạn tuyệt quan hệ, nhưng ông vẫn có thể dễ dàng làm tổn thương anh ấy, bởi vì anh ấy còn tình cảm với ông, trong lòng anh ấy còn để ý đến người cha là ông.
Thu Dật Mặc nói, ông là vì ép Thu Dật Bạch quay lại Thu gia, mới như vậy làm. Tôi có thể lý giải, lấy thủ đoạn chủ tịch Thu ông ngày thường tung hoành thương trường, chỉ cần dùng chút mưu mẹo, là có thể ép đối thủ đến đường cùng, cúi đầu xưng thần.
Nhưng dùng thủ đoạn như vậy đi ép Thu Dật Bạch, ông cảm thấy, hậu quả sẽ như thế nào? Anh ấy thật sự sẽ khóc la chạy về bên cạnh ông, cầu xin ông tha thứ cho anh ấy?
Nếu ông không biết đáp án, tôi hiện tại có thể nói cho ông. Lấy tính tình của Thu Dật Bạch, cho dù ông chặn hết đường của anh ấy, cho dù ông ép anh ấy ra đường ăn xin, anh ấy cũng tuyệt sẽ không chịu thua ông, tuyệt sẽ không cầu xin ông cho anh ấy quay lại Thu gia.
Huống chi, anh ấy còn có tôi. Anh ấy không nhận được giải thưởng không quan hệ, ở lòng tôi anh ấy chính là ưu tú nhất; không người nào dám tìm anh ấy đóng phim cũng không quan hệ, tôi viết kịch bản cho anh ấy, tôi tiêu tiền cho anh ấy quay phim; nếu như anh ấy không có công việc không có tiền, tôi dưỡng anh ấy.
Tôi biết bằng năng lực của ông, chặn đường của tôi cũng rất đơn giản, nhưng không sao cả, cho dù là ăn xin, tôi cũng sẽ ở cùng anh ấy, chỉ cần tôi có một ngụm cơm ăn, tôi sẽ không để anh ấy bị đói. Người cha như ông cho anh ấy bao nhiêu tổn thương, tôi sẽ dùng bất nhiêu tình yêu để bù đắp lại."
Thu Quốc Bình có chút kinh ngạc nhìn cô, làm như muốn mở miệng nói cái gì, nhưng cuối cùng đều quy về trầm mặc.
"Chủ tịch Thu, nếu ông thật sự muốn Thu Dật Bạch về nhà, đổi loại phương pháp đi, người con trai kia của ông là ăn mềm không ăn cứng, trói buộc anh ấy như vậy, sẽ chỉ làm anh ấy cách ông càng ngày càng xa.
Kỳ thật, anh ấy chính là một đứa trẻ lớn xác, từ nhỏ đã bị mấy người trưởng bối các ông xem nhẹ, mẫn cảm, thiếu tình thương, nhưng cũng rất dễ dàng thấy đủ, chỉ cần cho anh ấy nhiều tình thương với quan tâm, so với bất kỳ thủ đoạn gì mà ông có thể nghĩ đến đều hữu dụng.
Hơn nữa, ông không phải hy vọng anh ấy cách tôi càng xa càng tốt sao? Vậy ông lại càng không nên dùng loại phương pháp tự cho là đúng này đối phó anh ấy, bởi vì tất cả những gì ông làm, đều là đang đẩy anh ấy về phía tôi, nếu tôi là ông, tuyệt đối sẽ không tạo cho địch nhân một cơ hội tốt như vậy."
Nhìn cô lo cho mình nói một đống chuyện, không đợi cà phê mang lên đã muốn đi, Thu Quốc Bình bỗng nhiên trầm giọng nói: "Cô đến tột cùng là muốn cái gì?"
Tả Ninh cười khẽ nhún nhún vai: "Có lẽ, tôi là muốn chờ Thu Dật Bạch quay trở về Thu gia, có tiền có thế tái giá cho anh ấy nha? Dù sao anh ấy hiện tại là một người nghèo hèn, đi theo anh ấy tôi chỉ có hại."
Thấy Thu Quốc Bình vẫn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cô, giống như muốn đem cô nhìn thấu, Tả Ninh liền thu liễm ý cười, nghiêm túc nói: "Hình như ông còn muốn giống hai năm trước, cười nhạo loại nữ nhân như tôi chỉ biết lấy tình yêu ra làm lá chắn, che dấu nội tâm dối trá còn làm ra vẻ, nhưng tôi vẫn muốn nói cho ông biết, tôi yêu anh ấy. Tôi yêu anh ấy hơn ông, hiểu anh ấy hơn so với ông, chỉ bằng vào điểm này, tôi liền có đủ tự tin đứng ở trước mặt ông."
Editor: sacnu
*Cuộc đời của lớp 12 thật khổ
(>﹏﹏