Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 227: Thích ᛕích Ŧhích?

Bị Văn Khải An kéo vào trong lòng ngực, Tả Ninh khóc càng không kềm chế được, lúc trước còn sợ kinh động đến người bên trong nên không dám khóc ra tiếng, bây giờ cũng không cần cố kỵ nữa.

"Được rồi, đừng khóc." Văn Khải An một bên vỗ về cô, một bên nhẹ giọng an ủi, "Là anh không tốt, hai ngày nay anh không có tới tìm em, làm em rất ủy khuất đúng không?"

Sao có thể ủy khuất chứ? Hắn không có sai, cô có tư cách gì mà ủy khuất?

Nhưng mà nghe hắn nhu thanh tế ngữ, cô lại muốn khóc, tựa hồ muốn đem tất cả cảm xúc chồng chất hai ngày nay phát tiết ra hết.

Trên tầng office building này có tổng cộng bốn phòng làm việc bất đồng, Tả Ninh vừa khóc như vậy, thật đúng là chọc tới không ít ánh mắt tò mò, ngay cả bà chủ vừa rồi cũng nhô đầu ra quan sát, nhưng mà vừa thấy tình cảnh hai người ngồi xổm trên mặt đất ôm nhau, bà lại hiểu rõ cười cười, thu đầu lại.

Nhìn cô giống như một đứa trẻ, Văn Khải An cảm thấy dở khóc dở cười: "Nếu em còn tiếp tục khóc như vậy, chỉ sợ sẽ có người báo nguy, nói anh khi dễ trẻ nhỏ a."

Tả Ninh ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ vô cùng mông lung đáng thương nhìn hắn: "Anh không phải không cần em nữa sao?"

"Anh nói lời đó lúc nào?"

"Vậy hai ngày nay anh không đi tìm em, cũng không gọi điện thoại cho em gửi tin nhắn cho em."

"Anh cho rằng em sẽ chủ động cùng anh giải thích, em không phải cũng không liên hệ với anh sao?"

"Em làm sao có thể liên hệ anh a? Nếu anh lựa chọn rời đi, em làm sao còn có thể trêu chọc anh?"

Thấy hai người đem chuyện giữa người lớn với nhau nháo thành chuyện cãi nhau giữa mấy đứa trẻ, Văn Khải An không khỏi cười nhẹ ra tiếng, lại lần nữa kéo cô vào trong lòng ngực: "Anh chỉ là cần một chút thời gian yên lặng, dù sao không phải ai cũng đều có thể tiếp thu loại chuyện này."

"Thật xin lỗi."

"Không có việc gì, không thể trách em, anh sớm nói qua, từ lúc bắt đầu đều là anh tự mình lựa chọn."

"Nhưng anh vừa rồi nói giải thích, em...... Em không có cách nào giải thích, bởi vì...... Tất cả đều bị anh nhìn thấy như vậy, bọn họ không cưỡng bách em, thậm chí em...... Em chính là cái loại nữ nhân bất kham."

"Anh nói giải thích, kỳ thật chính là muốn em hảo hảo dỗ anh a, tiểu ngu ngốc." Văn Khải An bất đắc dĩ lắc đầu, "Em nói anh thành thục, nói anh lý trí, nhưng em nên biết nam nhân có lý trí thành thục, cũng sẽ có lúc cảm xúc bị mất khống chế, cũng cần có người an ủi, cần có người dỗ."

"Thật xin lỗi......"

"Được rồi, không nói cái này nữa, bằng không anh với em lại cứ tiếp tục nói xin lỗi, dù sao anh không để ý tới em, là anh sai, mau đứng lên đi, chân anh đã tê rần rồi."

Đỡ cô đứng lên, giúp cô lau đi nước mắt trong suốt trên mặt, Văn Khải An thấp giọng nói: "Nhẫn em đã xem qua?"

Tả Ninh gật gật đầu: "Anh là quay lại chung cư nhìn thấy lịch sử cuộc gọi mới đến chỗ này sao?"

"Phải, nhìn thấy cuộc gọi đã có người nhận, anh liền biết là em, chỉ là không nghĩ tới em sẽ đến nơi này, càng không nghĩ tới em sẽ khóc thành như vậy."

Tả Ninh nháy mắt quẫn bách: "Em...... Em không phải cố ý, em chỉ là......"

Văn Khải An chỉ mỉm cười, ôm vai cô một lần nữa đi vào phòng làm việc: "Nếu đã tới, vậy thử xem đi, có chỗ nào không thích hợp cũng dễ sửa chữa."

Thấy hai người bước vào, bà chủ nháy mắt thu hồi vẻ mặt tươi cười, rất xin lỗi nhìn Văn Khải An: "Văn tiên sinh, thật xin lỗi a, đứa con này của tôi làm chuyện ngu xuẩn, làm bạn gái ngài biết được cái nhẫn."

"Không có việc gì, tôi vốn dĩ cũng không phải người am hiểu cách tạo ra kinh hỉ, chỉ cần thứ cô ấy thích là tốt rồi."

"Thích thích, nhất định thích." Bà chủ cười khanh khách mà lấy hộp ra, "Bạn gái ngài nếu không thích, vậy sẽ không cảm động đến mức khóc thành như vậy."

Nhìn nhìn hốc mắt Tả Ninh đỏ lên, lại nhìn nhìn biểu tình có chút quẫn bách của cô, Văn Khải An lại nhịn không được thấp thấp cười: "Ân, cô ấy vừa rồi chính là cảm động quá mới khóc."

Tay trái bị bàn tay của hắn nắm lấy, ngay sau đó chiếc nhẫn phỉ thuý xanh biếc chậm rãi tròng lên ngón áp út của cô, Văn Khải An cầm lấy bàn tay trái thon dài mảnh khảnh nghiêm túc đoan trang của cô, mỉm cười gật đầu nói: "Rất thích hợp."

"Đúng vậy, tay bạn gái ngài vừa trắng lại mịn màng, thật rất xứng với loại phỉ thuý này, Văn tiên sinh ánh mắt của ngài thật tốt."

"Thích không?" Văn Khải An nghiêm túc nhìn Tả Ninh, thấy cô có chút vô thố, hắn lại bổ sung, "Chỉ là hỏi em có thích hay không, không phải có nguyện ý hay không, nếu không thích, vậy làm lại một cái khác."

Tả Ninh nhanh chóng lắc đầu: "Không có, rất xinh đẹp."

"Được, vậy lấy này đi."

Bị Văn Khải An kéo vào thang máy, thấy hắn ấn chọn tầng không phải tầng một cũng không phải bãi đỗ xe ngầm, ngược lại lại đi lên tầng cao nhất, Tả Ninh khó hiểu: "Anh còn có việc gì sao?"

"Ừ, mang em đi xem phong cảnh."

Ra khỏi thang máy, Văn Khải An lại lôi kéo Tả Ninh ngựa quen đường cũ từ thang máy đi thẳng tới mái nhà, Tả Ninh chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng: "Hình như không phải mái nhà của office building đều khóa không cho người lên sao?"

"Đúng vậy, anh cũng là lần trước cùng bố của bà chủ tới mái nhà uống trà mới biết, nơi này thời gian làm việc không khóa lại."

Ở giữa đất trống có một chiếc ô che nắng với ghế mây, bốn phía rào chắn còn cao hơn so với bả vai Tả Ninh, nếu muốn nhìn xuống phong cảnh phía dưới, cô phải dùng sức nhón mũi chân mới xem được.

Ngay khi cô nhoài cổ xuống nhìn xung quanh, Văn Khải An đã cởϊ áσ khoác của mình phủ thêm cho cô: "Mái nhà có gió lớn, đừng để cảm lạnh."

"Không có việc gì, váy này của em rất dày, trước khi ra ngoài đã cố ý đổi."

"Còn may hôm nay em mặc váy này, như vậy càng tiện."

"A?"

Tả Ninh đang buồn bực lời này có ý tứ gì, cơ thể đã bị hắn gắt gao ôm từ sau lưng, môi lưỡi lửa nóng cũng không ngừng hôn dọc theo lỗ tai cùng cổ cô.

Nhận ra hắn muốn làm cái gì, Tả Ninh cảm giác trái tim muốn nhảy ra ngoài: "Này...... Đây là đang ở bên ngoài......"

"Không có việc gì, cửa anh đã khóa trái, không ai có thể vào, toàn bộ phiến khu của toà nhà này, những địa phương cũng không nhìn thấy."

"Anh...... Anh đã sớm có kế hoạch đúng không?"

"Vừa rồi nhìn thấy em mới nhớ tới."

"Vậy anh...... Tại sao đột nhiên......"

Tại sao đột nhiên lại muốn ở đây làm loại sự tình này. Tuy rằng trong tính hắn ái cuồng dã lên cũng rất đáng sợ, nhưng bất luận trường hợp hay là tư thế, giữa hai bọn họ phần lớn đều thiên về truyền thống, ở mái nhà office building trung tâm thành phố dã chiến như vậy, chính là chuyện từ trước cô có nghĩ cũng không dám nghĩ, càng không có khả năng nghĩ đến có liên quan đến người nam nhân này.

"Anh biết em thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ." Nhiệt khí chậm rãi phun lên lỗ tai cô, Văn Khải An không nhịn được liếʍ láp vành tai cô, "Ngày đó thấy em cùng hai người bọn họ ở bên nhau, hưng phấn hơn bất kỳ thời điểm nào mà anh nhìn thấy, anh đều biết."

"Thật xin lỗi......"

"Anh nói rồi, em không sai, không cần xin lỗi."

Bàn tay tìm được cách quần áo vuốt ve hai luống ngực tròn trịa, Văn Khải An trầm giọng nói, "Anh xác thật không có cách nào tiếp thu chuyện cùng với nam nhân khác...... Đối với em làm loại chuyện này, cho nên, anh sẽ từ địa phương khác, tận lực làm em thể nghiệm được cảm giác mà em muốn."

Editor: sacnu

Hôm nay tui lười nên chỉ có 1 chương thôi nha. Chương sau có make love trên mái nhà nha!!!!