Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 207: Em thích anh ấy?

Thời gian từng giây từng giây qua đi, sắc mặt Thu Dật Bạch vẫn trắng bệch tay phải nắm chặt điện thoại, Cao Hạ lại bắt đầu gọi cuộc gọi khác.

Trên màn hình TV đã sớm truyền phát tin tức khác, Tả Ninh không biết đã qua bao lâu, cô chỉ biết cho dù Văn Khải An ở gần cô nhất đã đi tới gắt gao ôm chặt lấy cô nhưng cơ thể của cô vẫn lạnh băng.

Từ thân thể, lạnh đến đáy lòng.

Cô nhớ tới mùa hè chín năm trước kia, nhận được giấy báo trúng tuyển đại học cô cao hứng ở nhà chuẩn bị bữa tối.

Đó là sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô vẫn luôn nhắc nhở ba mẹ cùng hai người anh trai quay về nhà cùng cô tổ chức sinh nhật.

Bọn họ đã nói chuyện qua điện thoại, nguy cơ của công ty rất nhanh có thể giải trừ, Giang gia còn sẽ tái khởi được Đông Sơn.

Như vậy vốn chính là ngày tam khởi lâm môn, cô một bên ở trong bếp đun nước, một bên vô hạn tưởng tượng về hạnh phúc sau này.

Chỉ là trong lúc vô tình, cô ở trên điện thoại nhìn thấy tin tức, có người thấy ở bên ngoài cao tốc Tây Hoàn xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng.

Tính toán thời gian cùng địa điểm, người nhà cô xác thật sẽ đi qua nơi đó, nhưng cô không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô vội vội vàng vàng gọi điện thoại, một lần rồi lại một lần, số điện thoại của bốn người không biết bị cô gọi đi gọi lại bao nhiêu lần, nhưng căn bản không có bất kỳ người nào nghe máy.

Cô không ngừng an ủi chính mình, nhất định là tín hiệu trên cao tốc không tốt, nhất định là bọn họ đều để điện thoại ở chế độ yên lặng, hoặc là bọn họ đã đến tiểu khu, cố ý không nhận, muốn tạo cho cô một kinh hỉ.

Cuối cùng, điện thoại bên kia rốt cuộc cũng có động tĩnh, cô cũng cho rằng tất cả khủng hoảng đều kết thúc.

Nhưng bên kia sột sột soạt soạt rất lâu, mới truyền đến một giọng nói xa lạ. Người kia nói, anh ta là nhân viên cứu viện ở hiện trường, chủ nhân của điện thoại đã tử vong không thể cứu được.

Không phải chủ nhân của một cái điện thoại, mà là bốn cái, một nhà bốn người ở cùng một chiếc xe.

Cô không biết bản thân chạy đến hiện trường như thế nào, cô chỉ biết, cô chỉ biết thi thể của người nhà còn chưa được đưa đi, cô chỉ biết một mảnh chỗ toàn máu kia toàn tiếng khóc la, trải qua rất nhiều năm đó vẫn luôn là địa ngục trong trí nhớ của cô.

Mà mỗi một lần cô nhớ lại, phần ngực đều đau đến không hô hấp được.

Giờ phút này cho dù được Văn Khải An ôm ở trong ngực, nhưng cô lại lần nữa thể nghiệm cái cảm giác sợ hãi năm đó, cái loại cảm giác làm cô đau lòng đến hít thở không thông.

Thu Dật Mặc có thể xảy ra chuyện không?

Thu Dật Mặc không về được sao?

Nam nhân kia mấy ngày trước còn đưa cô lên núi ngắm mặt trời mọc, quỳ gối trước mặt cô cầu hôn, sẽ không trở lại sao?

Trước khi hắn xuất phát đã nói qua với cô, chờ hắn trở về.

Cũng giống như chín năm trước mẹ cô đã nói qua trong điện thoại rằng chờ bọn họ, bọn họ rất nhanh sẽ trở về, bọn họ còn mang quà cho cô.

Cô đợi, nhưng mà bọn họ thì không trở về.

Thu Dật Mặc thì sao? Sẽ trở về không?

"Cậu ta không có việc gì." Cao Hạ thở dài một hơi, nhìn Tả Ninh với Thu Dật Bạch vẫn còn ngơ ngác, chậm rãi nói lại lần nữa, "Cậu ta không có việc gì, điện thoại đã được kết nối."

Tả Ninh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Cao Hạ, rõ ràng người ở ngay trước mặt cô, nhưng cô lại cảm thấy tiếng nói của hắn thật xa, nghe vào lỗ tai đều chỉ là mơ hồ.

"Anh nói...... Cái gì?" Vừa mở miệng, cổ họng khô khốc đến phát đau, thanh âm của cô đều nghẹn ngào.

"Thu Dật Mặc không có việc gì." Cao Hạ đưa điện thoại đến bên tai cô, rất nhanh bên kia liền truyền đến tiếng nói quen thuộc của Thu Dật Mặc.

"Ninh Ninh."

Nghe hai chữ như vậy, cơ thể cô run rẩy càng lợi hại hơn so với vừa rồi

"Anh...... Không có việc gì?" Ngay cả môi với đầu lưỡi cũng đều run lên.

"Anh không có việc gì." Giọng nói của hắn hơi khàn một chút, tựa hồ cũng rất mỏi mệt, "Đừng lo lắng, không có việc gì."

"Vậy...... Bị thương không?"

"Không có."

"Anh đừng gạt em! Lúc trước Cao Hạ đã lừa gạt em một lần, anh không được gạt em!" Tất cả thanh âm đều hóa thành nghẹn ngào, cô khó nức nở rõ ràng như vậy người bên kia điện thoại bên kia nhất định cũng có thể nghe được.

Thu Dật Mặc trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: "Không lừa em, tối hôm qua anh phát sốt, hôm nay không ra ngoài, đấu súng xảy ra ở đại sảnh khách sạn, anh ở tầng 17."

Nghe được Tả Ninh cắn răng nhịn nhịn khóc nức nở, giọng nói của Thu Dật Mặc lại ôn nhu chút: "Ngoan, đừng khóc, anh không có việc gì."

"Ai khóc? Em mới không khóc!" Một phen đẩy điện thoại của Cao Hạ ra, cô ôm đầu gối vùi toàn bộ đầu vào trong khuỷu tay khóc lớn, khóc đến cả người run rẩy, khóc đến giọng nói hoàn toàn khàn xuống.

Cô không biết vì cái gì khi nghe được hắn nói không có việc gì, cô ngược lại còn không khống chế được như thế.

Có lẽ là nghĩ tới bản thân tuyệt vọng bất lực chín năm trước, có lẽ là đáy lòng có chỗ nào đó cô không biết vẫn luôn chậm rãi tích góp cảm xúc, cũng có thể là, như cô biết, bản thân mình kỳ thật vẫn luôn sợ hãi.

Không khác gì trước kia, sợ hãi mất đi, vô cùng vô cùng sợ.

Không màng Thu Dật Mặc dò hỏi trực tiếp ngắt điện thoại, Cao Hạ lẳng lặng nhìn nữ nhân chật vật trên sô pha, thần sắc trong mắt phức tạp.

Tâm tình phức tạp giống như hắn, còn có bốn nam nhân khác.

Đặc biệt là Du Hạo Nam lúc trước trong lòng vẫn luôn vẫn đầy vui mừng, giờ phút này giữa mày không còn nửa điểm ý cười.

Tay phải của Thu Dật Bạch bởi vì nắm chặt quá mức dùng sức mà khớp xương trở nên trắng bệch, chính hắn cũng không biết chính mình giờ phút này nên có tâm tình gì.

Hẳn là vui vẻ đi? Dù sao thì người hắn lo lắng kia, anh trai ruột của hắn không có việc gì.

Nhưng mà tại sao hắn không thể vui vẻ nổi?

Năm nam nhân lẳng lặng ngồi như vậy, đều có tâm sự.

Thẳng đến khi tiếng Tả Ninh nức nở càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi cảm xúc của cô dần dần bình phục, Thu Dật Bạch mới ngơ ngẩn mà nhìn cô: "Em thích anh, đúng không?"

Tả Ninh hai mắt sưng đỏ, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, bị hắn hỏi như vậy, nháy mắt cũng sửng sốt.

Cô thích Thu Dật Mặc?

Thích sao? Nhưng mà cô cùng nam nhân kia tiếp xúc không tính là nhiều, cô thậm chí vẫn luôn không hiểu biết nam nhân kia, có thể nói là thích không?

Không thích sao? Vậy tất cả vừa rồi, xem là cái gì?

Cô kinh hoảng thất thố, cô chật vật, trong lòng cô vô pháp ức chế đau đớn, là vì cái gì?

Đón nhận năm ánh mắt phức tạp của năm nam nhân, cô theo bản năng mà né tránh, đáy lòng bắt đầu cảm thấy bất an.

Không phải loại bấn an khi bị bọn họ đồng thời nhìn chăm chú, mà là đến từ sâu trong nội tâm cô, cái loại bất an khi tình cảm không chịu khống chế của lý trí.

Cô nhớ tới lúc trước Lạc Tiểu Đồng hỏi cô vấn đề: Một người thật sự có thể cường đại đến mức khống chế được toàn bộ tình cảm của mình, nói không cần tình yêu thì sẽ không yêu sao?

Cô kỳ thật, vẫn luôn không biết đáp án.

Điện thoại trong túi vang lên hai tiếng chuông thông báo tin nhắn, cô vô lực thở dài một tiếng, vừa lấy ra liền thấy, là Thu Dật Mặc gửi tin nhắn tới:

Anh yêu em, chờ anh trở lại.

Editor: sacnu