Edit: Cá Muối
Beta: Su
"Chị Tả Ninh, hôm nay cảm giác tốt hơn chút nào chưa?"
"Chị Tả Ninh, có muốn ăn quả táo không? Em gọt cho chị một quả."
"Chị Tả Ninh, có muốn em cùng chị ra ngoài tản bộ không?"
Từ sau khi Tả Ninh nằm viện, Văn Niệm Tình quả thực vô cùng săn sóc, một khi có thời gian rảnh sẽ liền chạy tới bệnh viện bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, sợ vị "Ân nhân cứu mạng" của mình xảy ra sơ xuất.
"Niệm Tình à, chị chỉ bị thương nhẹ mà thôi, em không cần mỗi ngày đều tới đây, vẫn nên quay trở về trường học đi học thật tốt thì hơn."
"2 ngày cuối tuần này, em có thể chăm sóc cho chị Tả Ninh."
Đón nhận nụ cười bất đắc dĩ của Tả Ninh, Văn Khải An đành phải lên tiếng: "Trở về đi, ở đây có anh lo rồi."
"Ồ." Anh trai đã lên tiếng, Văn Niệm Tình không dám không nghe, đừng nhìn ngày thường anh trai rất yêu thương cô ấy, nhưng lúc nghiêm túc lên, tuyệt đối sẽ là người mà cô ấy sợ nhất trong toàn bộ dòng họ.
Ngày hôm đó, khi Văn Khải An hỏi Văn Niệm Tình hẹn Tả Ninh ra ngoài khi nào, cô ấy gần như bị dọa khóc, ngay cả khi anh trai không tức giận cũng không quở trách ai, nhưng cái loại áp suất thấp này, rõ ràng khiến cô ấy sợ hãi một cách khó giải thích.
Văn Niệm Tình rời khỏi phòng bệnh, Văn Khải An lại đuổi theo: "Những gì anh nói với em, nhớ rõ rồi chứ?"
"Vâng, anh yên tâm, chuyện của anh và chị Tả Ninh em nhất định sẽ không nói với bất cứ ai trong nhà."
Thấy bộ dáng khẩn trương của em gái, Văn Khải An thở dài một tiếng rồi chậm rãi nói: "Anh không trách em, Tả Ninh cũng không trách em, em không cần phải tự trách, đừng khổ sở. Nhưng chuyện giữa anh và cô ấy, không thể nói rõ ràng cho em biết, em không cần nhúng tay vào và cũng không cần lo lắng, trở về trường nghiêm túc học tập là được."
Tả Ninh rất có hứng thú nhìn Văn Khải An trở về phòng bệnh: "Rõ ràng anh cũng rất cưng chiều em gái, sao Niệm Tình thấy anh lại giống như chuột thấy mèo vậy? Anh đừng nghiêm túc với con bé như vậy, sẽ dọa hư cô gái nhỏ."
"Từ nhỏ bọn anh đã ở chung như vậy, yên tâm, anh không dọa con bé, nhưng em thật sự đã dọa anh. Nếu lúc ấy em không phát hiện Liên Kỳ Vân, hoặc nếu lúc em cứu Niệm Tình không giữ vững, từ trên cầu thang ngã xuống thì phải làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao? Mặc cho số phận đi! Nhưng mà tính cảnh giác của em xác thật rất cao, không phải cuối cùng cũng đã phát hiện ra sao? Hơn nữa Niệm Tình là em gái anh, nếu con bé té bị thương, anh sẽ không đau lòng sao? Em đâu có lựa chọn nào khác?"
"Vậy..." Văn Khải An ngồi ở mép giường yên lặng nhìn cô: "Cho dù tự mình có thể né tránh, nhưng bởi vì có liên quan đến anh, nên em vẫn lựa chọn cứu con bé, có phải không? Nếu là một người xa lạ? Em sẽ cứu sao?"
"Người xa lạ... Chắc là không thể nào, bây giờ em rất ích kỷ, nhưng dù sao Liên Kỳ Vân cũng là nhằm vào em, cho nên em cũng có thể... Sẽ cứu đi."
Nhìn bộ dáng nghiêm túc tự hỏi của cô, Văn Khải An không khỏi cười nhẹ ra tiếng, anh vươn hai tay ôm lấy vai cô, sau đó nhẹ nhàng in một nụ hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô.
"Tả Ninh, anh cảm thấy đủ."
"Khụ!" 2 người động tình đang muốn kéo dài nụ hôn này thì Phương Kinh Luân đã ho khan một tiếng từ ngoài cửa tiến vào: "Bác sĩ Lưu nói, phải tiếp tục nằm viện quan sát, tốt nhất là đừng xuống đất."
Tả Ninh vô cùng đáng thương nhìn anh: "Đi ra ngoài vài tiếng cũng không được sao?"
Phương Kinh Luân hung hăng trừng cô một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Anh cùng Văn Khải An sẽ thay phiên giám sát em, đừng nghĩ tới chuyện chạy ra ngoài!"
"Em là loại người sẽ làm ra loại chuyện này sao?" Tả Ninh thở dài một tiếng, mở điện thoại ra nhìn lịch sử trò chuyện với Hồ Duyệt Đình.
Tin nhắn mới nhất trên giao diện WeChat là Hồ Duyệt Đình gửi tới từ nửa tháng trước: Quà Giáng Sinh đã chuẩn bị xong, chú ý kiểm tra và nhận đúng giờ.
Đêm Giáng Sinh hôm nay, thời tiết cực kỳ lạnh, tuyết rơi liên tục mấy ngày, bên ngoài tất cả đều là một mảnh trắng xóa.
Phòng bệnh có máy sưởi đầy đủ, còn có Phương Kinh Luân và Văn Khải An tùy thời đều ở bên cạnh, Tả Ninh trực tiếp đem những ngày dưỡng bệnh biến thành kì nghỉ phép của lão Phật gia.
Thấy đã gần đến giờ, Tả Ninh cũng từ trên giường ngồi dậy, lấy điều khiển từ xa mở TV, trực tiếp chuyển đến kênh truyền hình cấp quận của thành phố.
Phương Kinh Luân cho rằng cô lại muốn quan tâm tin tức của tập đoàn Châu Nhĩ nên cũng không để ý mà tiếp tục gọt táo cho cô, ai ngờ lại nghe trong TV truyền đến một câu "Phát sóng trực tiếp hiện trường lễ đính hôn của Thu đại công tử của tập đoàn Thu Viễn - Thu Dật Mặc và thiên kim Liên Kỳ Vân của tập đoàn Liên thị".
Dao gọt hoa quả nắm trong tay vừa trượt, suýt chút nữa đã trực tiếp nắm lên lưỡi dao, Phương Kinh Luân ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tả Ninh: "Em vẫn luôn canh thời gian, chỉ để chờ cái phát sóng trực tiếp này?"
Sắc mặt Phương Kinh Luân càng thêm khó coi: "2 ngày qua em vẫn luôn hỏi có thể để em ra ngoài một chuyến hay không, là bởi vì cái này? Em muốn đi tham gia lễ đính hôn của anh ta? Bây giờ không cho em đi, nên em muốn xem phát sóng trực tiếp đúng không? Em nhớ thương anh ta đến như vậy sao?"
Biết Phương Kinh Luân hiểu sai, Tả Ninh cũng lười giải thích, cô chỉ cười xấu xa nhìn về phía Văn Khải An: "Lần trước ở hội đấu giá cho anh xem một khúc nhạc đệm nhỏ, bây giờ mời anh xem đến phần gay cấn, thế nào hả?"
Văn Khải An đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh: "Em nói quà tặng?"
Tả Ninh đắc ý gật đầu rồi vỗ vỗ Phương Kinh Luân còn đang giận dỗi: "Đừng nháo, ngoan ngoãn xem, có kinh hỉ."
Vì là chuyện liên hôn giữa 2 tập đoàn lớn cho nên quy mô cực rộng, Liên Kỳ Vân lại là danh viện nổi bật và được yêu thích nhất ở thành phố S, cộng thêm những ngày gần đây sự kiện thu mua nháo đến ồn ào huyên náo, buổi lễ đính hôn này không chỉ được phát sóng trực tiếp trên những đài truyền hình nhỏ mà còn được một số phương tiện truyền thông nổi tiếng trong nước ở hiện trường đưa tin.
Chẳng qua cũng đã xem hơn một tiếng đồng hồ, chỉ riêng mặt nữ chính Tả Ninh cũng đã xem đến muốn nôn, nam chính lại chậm chạp không xuất hiện, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được bầu không khí xấu hổ.
Người chủ trì cùng các phóng viên vẫn luôn giải thích trước màn ảnh, nói là nam chính gặp phải kẹt xe, đang liều mạng chạy tới. Nhưng sau vài lần, bọn họ cũng không kiếm cớ nổi nữa nên chỉ có thể tiếp tục phỏng vấn các vị khách quý có mặt tại hiện trường, hoặc là quay hình giới thiệu một chút về nơi tổ chức lễ đính hôn.
Lại cọ xát thêm nửa tiếng nữa, người chủ trì rốt cuộc cũng đứng trên sân khấu, nói rằng muốn cho mọi người xem đoạn video chúc phúc do người thân và bạn bè của nhân vật chính ghi lại.
Màn hình LED chậm rãi sáng lên, đầu tiên xuất hiện ở giữa màn hình là hình ảnh một đứa bé đang khóc nỉ non ở trên giường, nhưng mà góc độ quay hình rất kỳ quái, giống như được quay nghiêng từ trên mái nhà.
Ngay sau đó, có tiếng giày cao gót vang lên, tiếp theo, một người phụ nữ với dáng người quyến rũ đi vào màn ảnh, tuy rằng góc độ vẫn có chút kỳ quái, nhưng cũng đủ để người xem có thể nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt của người phụ nữ giống hệt nữ chính ngăn nắp lương lệ ở hiện trường lễ đính hôn.
"Sao bà còn chưa đem nó đi? Sợ người khác không biết quan hệ của nó với tôi sao?"
"Đứa nhỏ này khóc nhiều quá, có lẽ là nhớ mẹ, cô ôm nó một cái đi." Một giọng nói khác vang lên, nghe ra là của một người phụ nữ lớn tuổi, chỉ là người này vẫn luôn không xuất hiện trong màn ảnh nhỏ hẹp.
"Bảo tôi ôm nó? Tôi còn hận không thể bóp chết nó đây này! Bà nhanh chóng mang nó đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu để người ngoài biết tôi sinh con cùng một tên buôn ma túy thì mặt mũi tôi còn biết để ở đâu?"
"Nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của cô..."
"Tôi nói không phải thì không phải! Bà mau mang người cút đi, khó khăn lắm Thu Dật Mặc mới đồng ý ăn cơm với tôi, bằng năng lực của mình, tôi tin chắc sẽ nhanh chóng thu phục được anh ta, nếu để anh phát hiện sự tồn tại của đứa nhỏ này thì tôi làm sao gả được vào nhà họ Thu?"