Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 167: Hạnh phúc?

Edit: Mì

Beta: Su

Ngày mùa đông thực sự là trôi qua quá nhanh, ban ngày vốn rất ngắn, buổi sáng trễ nãi mới rời giường, buổi tối lại sớm chui vào ổ chăn, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều là ở trên giường, Tả Ninh cảm giác bản thân ngày qua ngày càng suy đồi, biếng nhác.

Mấy căn hộ sát bên đều được tiến hành trang hoàng hơn phân nửa, hiện giờ cũng sẽ không quá ồn ào, cho nên có đôi khi cô sẽ ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy, thậm chí còn thử cả ngày đều nằm lì ở trên giường, tuy rằng chung cư có máy sưởi, nhưng cô lại cảm thấy ở trong ổ chăn càng thoải mái.

Đương nhiên, vấn đề ở đây chính là không ai kéo cô từ trong ổ chăn ra ngoài.

"Ai nha, ngủ thêm 5 phút, 5 phút nữa thôi mà!" Túm chăn bị người kéo ra trở về che lại nửa người trên, Tả Ninh mắt nhắm ồm ồm mà làm nũng: "Em vẫn còn buồn ngủ quá!"

Văn Khải An đứng ở mép giường buồn cười nhìn cô, không thể không nói bộ dạng ngủ nướng của cô thật đúng là đáng yêu tới cực điểm rồi, nếu không phải hôm nay có chuyện cần thiết phải đi thì anh thật muốn chui vào ổ chăn bồi cô làm chút vận động rồi lại cùng nhau ngủ.

"Em nói anh 8 giờ kêu em, bây giờ đã là 8 giờ 15 phút rồi."

Thấy con mèo nhỏ lười biếng trên giường vẫn không nhúc nhích mà cuộn tròn trong ổ chăn, Văn Khải An đành phải cong lưng, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mụp của cô: "Em hôm nay có hẹn bàn về chuyện bản quyền, muốn bị lỡ hẹn sao?"

"A ——" Tả Ninh bất đắc dĩ xốc chăn lên, đôi mắt híp lại như cũ, làm sao cũng không mở ra được, nhưng mà trong lúc vô tình liếc mắt thấy người đứng bên cạnh, cô bỗng chốc liền từ trên giường ngồi dậy.

"Anh anh anh... làm gì mà hôm nay lại mặc thành như vậy?"

Lúc trước thời tiết không lạnh, mỗi ngày không cần đi làm, Văn Khải An cũng gần như đều là mặc áo sơmi phối hợp với âu phục, sau lại vào đông, anh dứt khoát bên trong áo sơ mi nghiêm chỉnh, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen hoặc màu lam, nhìn qua trừ bỏ nghiêm túc, vẫn là nghiêm túc.

Nhưng hiện tại thì sao chứ, anh khoác một cái áo khoác len dạ vàng nhạt, bên trong phối hợp cùng một cái áo lông cao cổ màu trắng, cộng thêm làn da vốn dĩ trắng nõn của anh, dáng người cao lớn, cả người nhìn qua thực sự quá đẹp quá ngon, tinh thần phấn chấn bồng bột, căn bản không giống một người đàn ông 30 tuổi.

Thấy Tả Ninh hai mắt tỏa sáng, Văn Khải An đắc ý nhếch môi: "Như thế nào? Rất tuấn tú sao?"

"Đẹp trai muốn chết!" Tả Ninh nhào lên treo ở trên người anh và hôn môi mỏng anh một cái chụt: "Em suýt chút nữa tưởng Phương Kinh Luân."

"Cho nên ý của em là, chỉ có Phương Kinh Luân mới có thể ăn mặc đẹp trai như vậy? Anh ngày thường mặc đồ rất xấu?" Mới vừa bị hành động của cô chọc đến trong lòng nở hoa thì nghe được câu cuối của cô, anh liền trầm mặt xuống, sau đó dùng sức cắn một cái ở trên chóp mũi của cô.

"Ai nha, đừng lưu lại dấu vết, em còn phải ra ngoài!" Tả Ninh duỗi tay xoa xoa cái mũi, ra vẻ hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Quỷ hẹp hòi!"

"Ai bảo em ở trước mặt anh khen cậu ta?" Văn Khải An duỗi tay sờ sờ đầu cô: "Nhanh chóng đi rửa mặt, bằng không sẽ đến muộn."

Kỳ thật thời gian Tả Ninh rời đi 2 năm cũng đã khắc phục bóng ma tâm lý mà lấy được bằng lái, chỉ là lúc trở về thành phố S cô vẫn luôn chậm chạp không mua xe, hiện giờ Văn Khải An thanh nhàn ở nhà lại thành tài xế chuyên dụng của cô.

Lần này cô hẹn gặp mặt một công ty khoa học kỹ thuật, họ muốn mua bản quyền bộ tiểu thuyết lịch sử của cô để cải biên thành manga anime, nói thực ra mấy bộ tiểu thuyết cô bán đi bản quyền kia, trừ bỏ bản Thu Dật Bạch chuyển thể《 Nhà 》ra thì những cái khác thật đúng là bị sửa đến một lời khó nói hết.

Chỉ có điều cô vẫn luôn duy trì phát triển trong khuôn phép, cho nên lần đầu gặp mặt cũng có thể coi là thuận lợi.

Lúc ra khỏi office building, bên ngoài tuyết lại đang rơi, nhìn mấy đứa trẻ ở công viên cách đó không xa đắp người tuyết, cô đột nhiên bị khơi dậy tính trẻ con: "Em cũng muốn chơi."

Văn Khải An lái xe đến đón cô cười cười ôn nhu: "Được, anh với em cùng chơi."

Vì thế Văn Khải An liền mang cô tới một nơi thích hợp để đắp người tuyết —— chính là ngôi biệt thự có vòm hoa viên kia của anh.

Tuyết rơi liên tục mấy ngày nay, trong hoa viên tuyết đọng đến mức phủ tới đầu gối của mọi người, tuyết nơi này sạch sẽ, bốn phía lại an tĩnh, nếu lạnh còn có thể kịp thời về phòng thổi máy sưởi tắm nước nóng, thật đúng là một lựa chọn không tồi.

Tả Ninh nói với Văn Khải An muốn đắp một đôi người tuyết, nhưng hơn nửa ngày cô cũng chỉ lăn được một cái quả cầu tuyết lớn, căn bản nhìn không ra cái giống gì.

"Ha ha, ngốc quá." Chồng chất đến cuối cùng thì chính cô cũng không nhìn ra được là cái gì, cô hận đến mức muốn một chân đá nó ngã lăn.

"Vẫn nên để anh làm cho." Vào nhà lấy ít nước ấm cho cô, Văn Khải An cởϊ áσ khoác, ngồi xổm xuống chỗ có một đống tuyết lớn, sau đó lại chậm rãi dùng tay vỗ đều, đè nén, rồi đặt lên trên.

Ngón tay anh thon dài tinh tế, ở trên nền tuyết trắng có vẻ càng thêm xinh đẹp, mỗi một động tác đều không chút cẩu thả, ánh mắt cũng cực kỳ chuyên chú, Tả Ninh bất tri bất giác xem đến ngây người, âm thầm nghĩ, lúc anh làm việc đại khái cũng là cái dạng này đi, lúc nghiêm túc thật đúng là đặc biệt có mị lực.

Chờ cô từ lúc ngây người cho đến khi kịp phản ứng lại thì người tuyết trước mặt được đắp không chênh nhau mấy với chiều cao của cô, nhưng cũng chỉ là 3 quả cầu tuyết lớn nhỏ không đồng nhất xếp ở bên nhau, tạm thời còn chưa nhìn ra cái gì.

"Được rồi, dụng cụ quan trọng nhất đã tới."

Khi anh từ dưới lầu đi lên, trong tay còn cầm mũ và khăn quàng cổ của nữ, cùng với vải dệt màu đen cắt hình đôi mắt, vải dệt màu đỏ cắt hình miệng.

Tất cả đồ vật được xếp vào chỗ, lại dùng nắp bút màu cam cắm lên làm cái mũi, nghiễm nhiên chính là một gương mặt tươi cười xán lạn.

"Cái này... Là em sao?"

Đại khái là bởi vì anh dùng mũ với khăn quàng cổ mà Tả Ninh lúc trước ở nơi này đã dùng nên hiện giờ nhìn thế nào thì cô cũng đều cảm thấy người tuyết kia rất giống mình.

Văn Khải An gật gật đầu, sau đó lại đem nhánh cây khô trong hoa viên cắm ở hai bên sườn người tuyết làm cánh tay, làm ra tư thế dang rộng tay ôm, chờ đến khi vừa lòng với tạo hình của người tuyết, anh mới xoay người lại nhìn Tả Ninh: "Năng lực có hạn, chỉ có thể xếp thành như vậy."

"Đã rất là phi thường rồi, chỉ có điều tay nó làm gì lại biến thành như vậy? Nhìn như đang giương nanh múa vuốt."

"Này còn không phải là em sao? Biết không? Sáng nay lúc em dang hai tay tươi cười nhìn về phía anh trông đặc biệt đẹp, anh mỗi ngày đều muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của em, vui vẻ, sung sướиɠ, vô ưu vô lự. Tả Ninh, kỳ thật hiện tại anh không có quá nhiều ước muốn xa vời, chỉ có một hy vọng duy nhất chính là em có thể mãi mãi hạnh phúc như thế."

Bông tuyết vẫn bay múa trong không trung, dừng chân trên cái áo lông màu trắng cùng mái tóc đen, rồi trong giây lát liền biến mất không chút dấu vết. Mà anh đứng ở giữa một mảnh tuyết trắng, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, trong mắt toàn là nhu tình.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tả Ninh chỉ có một ý niệm: Người đàn ông đó, là thiên sứ sao?

Sau đó, cô cũng giống như người tuyết kia, bất giác cong môi, mỉm cười với người đối diện, sau đó dang hai tay nhào vào trong lòng ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Kỳ thật cô cũng không biết bản thân hiện tại có phải là hạnh phúc không, nhưng ở trong lòng ngực anh, cô thật sự cảm nhận được sự ấm áp cùng yên bình mà xưa nay chưa từng có.

Cái ôm của anh, từng nhịp tim đập của anh, từng hơi thở của anh, tất cả đều làm cô vô cùng quyến luyến.