Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 128: Người đàn ông ôn nhu điên cuồng

Edit: Mỡ

Beta: Mol

"Hừ..."

Bộ ngực trắng như tuyết đỏ bừng dưới sự xoa nắn của bàn tay trái trông càng thêm căng tròn, đầṳ ѵú nhỏ bên kia bị môi lưỡi của anh mυ'ŧ liếʍ thật mạnh, càng thêm cương cứng và sưng tấy hơn.

Mà tay phải anh vẫn vuốt ve cánh hoa mềm mại qua bộ đồ lót ướt sũng, lớp vải mỏng chìm vào trong khe rãnh, tạo thành một hình dáng quyến rũ.

"Ừm ..." Kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền đến từ giữa hai chân, Tả Ninh không thể nhịn được mà ưỡn người lên đón ý nói hùa với anh.

Đôi mắt Văn Khải An thật sâu, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn kiên nhẫn vuốt ve qua lại cánh hoa ướŧ áŧ, khi phát hiện ra hoa hạch ẩn trong da thịt mềm mại, anh càng ấn, càng xoa càng mạnh.

Mật dịch trào ra, làm ngón tay anh hoàn toàn làm ướt nhẹp, nghe tiếng "ưm" tràn ra bên môi cô, cuối cùng anh cũng chậm rãi cởi bỏ lớp qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ, để cho nơi riêng tư phấn nộn hiện ra trước mắt.

Nhìn mật huyệt hơi hé mở, cùng chất lỏng trong suốt sáng lấp lánh, anh không khỏi liếʍ môi, duỗi ngón trỏ ra xuyên qua hành lang chật hẹp.

"Hừm ..." Tả Ninh vặn eo, theo bản năng mật huyệt co rụt lại, quấn chặt ngón tay hơn.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng tràn đầy vui sướиɠ của cô, Văn Khải An lại đưa vào một ngón tay, nhẹ nhàng đưadđẩy, cọ xát vào vách thịt trơn bóng, thỉnh thoảng lại cong ngón tay chọc chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.

Mật hoa chảy ra ngày càng nhiều, tiếng ngón tay khuấy động rõ ràng lọt vào tai hai người, Tả Ninh cong ngón chân lên, hai tay vô lực nắm lấy tấm chăn.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt cô đã lấm tấm mồ hôi trên trán, nhưng vẫn không ngừng trêu chọc cô như vậy, cô không khỏi thở gấp nói: "Anh ... sao anh lại như vậy ... nhịn ... nếu không nhịn được ... có thể ... vào đi... "

"Ừ." Anh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như sắp làm báo cáo học thuật.

Tả Ninh bị anh chọc cho cười khúc khích, nhìn anh vội vàng cởi thắt lưng, trêu chọc nói: "Nếu em không kêu anh vào, anh vẫn không dám vào sao?"

Người đàn ông này cũng thật là buồn cười, ngay từ đầu rõ ràng là anh chủ động, cũng rõ ràng là anh không để cho cô từ chối, nhưng lúc này, anh lại làm theo quy tắc.

"Anh sợ nó chưa đủ ướt, sẽ làm em đau." Anh thở hổn hển, giải phóng cự vật vốn đã căng cứng của mình, chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt ảo não: "Ở đây anh không có áo mưa.".

"Dì cả vừa đi, là thời kỳ an toàn, anh có thể ... bắn ở bên ngoài."

Nghe xong câu của cô, Văn Khải An cuối cùng lại che người cô lại rồi ôm lấy cô, dùng bàn ủi nóng cứng ấn vào mật huyệt vốn đã lầy lội, rồi từ từ đẩy mạnh vào trong.

"Ưm ..." Khi rễ cây to lớn nóng rực chìm xuống, cảm giác co rút chặt chẽ khiến anh rêи ɾỉ. Không có áo mưa cách trở, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cư nhiên mãnh liệt như thế.

Vừa rồi anh đã chịu đựng quá lâu rồi, giờ được thả ra cũng không còn kiên nhẫn như trước nữa, anh đẩy mạnh thắt lưng, co rúm qua lại, không ngừng đẩy vào chỗ sâu nhất của cô.

"Ưm ... a ..." Tả Ninh cong chân quấn lấy eo anh, dùng cả hai tay kéo cúc áo sơ mi của anh. Thật không may, chất lượng quần áo quá tốt nên sau khi thử mấy lần cũng không thể kéo chúng ra, chỉ có thể cách lớp vải mềm mại thoải mái vuốt ve khuôn ngực nóng bỏng của anh, thỉnh thoảng trượt qua đầu núʍ ѵú cứng rắn khiến cơ thể anh run lên.

Cảm thấy lần này cô có vẻ thả lỏng hơn so với lần trước ở bên anh, Văn Khải An suy nghĩ một chút, nhưng vẫn trầm giọng nói: "Hơn một năm nay, bên cạnh em ... còn có người nào? Trừ quãng thời gian trước với Cao Hạ. "

"Tất nhiên là có, còn nhiều thứ nữa, nếu không ... những lúc trống rỗng ... em phải làm gì bây giờ?"

Động tác của anh trì trệ, bàn tay đang đỡ eo cô cũng nắm chặt, đột nhiên anh đẩy mạnh lên, động tác vừa quyết liệt lại gấp gáp, hoàn toàn khác với sự kiềm chế trước đó.

"A a ... Anh ... Chậm một chút ... A nha ... " Tả Ninh cũng không nghĩ tới người đàn ông thoạt nhìn nhã nhặn, khi điên cuồng lên lại đáng sợ như vậy, nhanh chóng mở miệng cầu xin tha thứ: "Đừng ... Sâu như vậy a ... Chạm ... Ân a ... Nơi đó ... Đừng..."

Văn Khải An dường như không nghe thấy, tiếp tục va chạm mãnh liệt, cho dù cô có kêu to thế nào, anh cũng không hề cho cô cơ hội thở phào, cho đến khi cô cao trào lần thứ hai, anh mới cảm thấy khó có thể kìm được, lúc này mới vội vàng rút dươиɠ ѵậŧ ra bắn lên bụng cô.

Tả Ninh l*иg ngực phập phồng, thở hổn hển hồi lâu, tức giận liếc anh: "Máʏ яυиɠ, một cái 300 tệ, một lần mua luôn vài loại, đáng tiếc, cái nào cũng không thoải mái nên cứ ném hết rồi. Anh có đếm được có bao nhiêu người đàn ông xung quanh em không? "

Văn Khải An sửng sốt một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn cô, liền thấy hai luồng tuyết trắng trên ngực cô vẫn còn đang run rẩy, dưới bụng lại một mảnh lầy lội, chứa tất cả mầm mống của anh và mật dịch không ngừng phun ra của cô, nhìn da^ʍ mỹ cỡ nào, nhưng lại cực kỳ mê người.

Tính khí vừa phóng ra đã có dấu hiệu đứng thẳng trở lại, anh cúi xuống ôm cô vào lòng, hôn lên khuôn miệng đang khép chặt của cô, nói nhỏ: "Máʏ яυиɠ không dùng được, sau này cứ tìm anh."

Tả Ninh không nhịn được "xì" cười ra tiếng, người đàn ông này sao lại càng ngày càng đáng yêu vậy? Rõ ràng lớn lên là một khuôn mặt lạnh lùng cách xa người ngàn dặm!

Thấy cô cười đến run rẩy đáng yêu, ánh mắt Văn Khải An tối sầm lại, áp chặt bụng dưới vào mật dịch ẩm ướt, bên tai cô thì thầm: "Làm lại lần nữa, được không?"

"Hơn một năm nay anh không phải chưa từng có phụ nữ đấy chứ? Anh nên biết loại vấn đề này không cần hỏi, cứ việc xông lên."

"Chưa từng có." Anh nhìn cô thật sâu, bế cô đặt lên tấm thảm sạch sẽ bên kia, thân thể nóng rực lập tức đè lên, "Anh sẽ không hỏi nữa."

Vừa dứt lời, anh cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú vốn đã hơi sưng của cô, nhẹ nhàng cắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng "tấm tắc" gợϊ ȶìиᏂ.

Thân thể vừa mới cao trào hai lần không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, Tả Ninh toàn thân run rẩy, hai chân vô thức siết chặt eo anh, cọ xát phân thân vốn đã cương cứng của anh với mật huyệt ướŧ áŧ.

Thứ đó nhanh chóng trở nên thô to hơn, nó còn phình to đến cực điểm trong một thời gian ngắn, với mật dịch chưa được xử lý trước đó, anh tiến lên, đâm thẳng vào một lần nữa.

"Ư ... a ..." Tả Ninh siết chặt hai tay, nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, phóng đãng rêи ɾỉ.

Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú, gương mặt anh bình thường nhìn cấm dục, giờ đã hoàn toàn bị che phủ bởi du͙© vọиɠ, thêm chút hoang dã, cũng thêm chút gợi cảm.

Cuối cùng cũng thấy sự tương phản, Tả Ninh cười khẽ trong lòng, không khỏi muốn trêu chọc anh: "Đã lâu như vậy ... Chưa từng có phụ nữ, nhịn không được ... lúc đó ... phải làm sao? Anh có tự an ủi không?"

Câu trả lời cho câu hỏi này đương nhiên là có, nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói.

Chắc chắn rồi, sắc mặt vốn đã ửng hồng của anh lại trở nên đen hơn một chút, anh vừa mạnh mẽ chạy nước rút, vừa cúi đầu cất giọng trầm từ cổ họng: "Ừ."

"Vậy thì anh ... khi tự an ủi, anh nghĩ đến ai ...?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen đầy du͙© vọиɠ sâu không đáy, ánh mắt thường ngày trong trẻo lạnh lùng, lúc này anh không chỉ vô cùng nóng nảy, còn có chút sắc bén như dã thú.

Tả Ninh cảm thấy vậy mà run lên, thầm nghĩ tự mình dẫn lửa thiêu thân.