Đừng Buông Tay Anh

Chương 3: Muốn Anh

Ánh sáng từ đèn tường chiếu xuống, đem hình bóng Tang Nhược kéo dài thật dài, ánh sáng rõ ràng là mang tông màu ấm áp, nhưng khi chúng bao bọc lấy cô lại nhiễm lên một cỗ cô độc mờ mờ ảo ảo, sau đó ngày càng lan ra.

Tang Nhược hạ mi mắt.

Đôi chân trắng nõn dẫm lên mặt sàn lạnh lẽo, móng tay sơn màu đỏ rực chói mắt, một trắng một đỏ gây nên cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác mãnh liệt.

Mi mắt khẽ run, cô ngước mắt lên thu hết lại mọi cảm xúc, sống lưng thẳng tắp quay người bước đi.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên tỉnh dậy cô không thấy anh.

Vẻ mặt cô bình tĩnh trở lại phòng ngủ, ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh trên người tùy ý ném xuống đất, Tang Nhược trực tiếp đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra đi vào tắm rửa.

Tắm xong lau khô, cầm lấy áo ngủ định mặc lên, khóe mắt vô ý liếc quá xương quai xanh cùng vòng eo, động tác của cô bỗng nhiên chậm lại.

Ở eo, những ấn kí anh để lại quá nổi bật.

Dường như anh đặt biệt yêu thích đối với vòng eo của Tang Nhược, mỗi khi làm chuyện đó anh luôn thích bóp chặt eo của cô, nhiều khi anh mất kiểm soát lưu lại ấn ký lên da thịt mềm mại của cô, bình thường phải mất đến vài ngày mới có thể biến mất.

Ngừng lại hai giây, Tang Nhược thu hồi tầm mắt, xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Cô muốn lên giường đi ngủ, nhưng vẫn không tự chủ được mà đưa tay chạm về phía điện thoại, động tác trên tay nhanh hơn suy nghĩ một bước, khi cô phát hiện thì tay đã bấm điện thoại gọi cho Hạ Cảnh Tây.

Nhưng mà..... thẳng đến khi cuộc gọi tự động tắt đi cũng không có ai nghe máy.

Mãi đến khi đầu ngón tay có chút lạnh Tang Nhược mới ném di động xuống.

Một lần nữa nằm lại trên giường, cô nhanh chóng nhắm lại mắt, có lẽ là do quá mệt mỏi nên không bao lâu lại chìm vào giấc ngủ say.

Cô lại nằm mơ.

Trong mơ là trở lại cảnh lúc cô đang thất thần ở bể bơi, anh nở nụ cười mê hoặc hỏi cô có muốn hôn anh không, cô sau đó như bị ma xui quỷ ám lại gật đầu đồng ý, thế là Hạ Cảnh Tây đã cho cô một nụ hôn đầu tiên dục tiên dục tử*.

*Dục tiên dục tử: Có thể hiểu là sung sướиɠ đến chết đi sống lại.

Anh quá am hiểu.

Hôn đến nỗi khiến cô theo bản năng muốn càng nhiều hơn.

Anh thế nhưng dừng lại, môi mỏng như gần như xa nhẹ lướt qua da thịt của cô, phả ra hơi thở ấm áp, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang phiếm hồng của cô, giọng nói trầm thấp hỏi: "Thích à?"

Tang Nhược bị hôn đến đôi mắt mơ màng.

"Thích." Tim cô đập dồn dập không ổn định, hơi thở ngày càng hỗn loạn.

Đôi mắt thâm thúy của anh đối diện với cô, giống như mang theo ý cười: "Còn muốn cái gì nữa, hửm?"

Lúc đó anh một tay ôm cô, một tay mở ra hai cúc áo sơ mi, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện.

Câu dẫn khiến ai nhìn cũng muốn nghiên cứu đến cùng.

Tang Nhược nhìn thấy, không khống chế được mà miệng đắng lưỡi khô, trong thân thể có một luồng khí khô nóng đang bốc lên khó có thể diễn tả được đang bắt đầu rục rịch.

Mà bàn tay anh thong thả di chuyển, ngón tay lưu luyến nơi khóe môi cô.

Cô vô thức mà liếʍ liếʍ môi, đầu lưỡi đυ.ng cô đυ.ng phải ngón tay xinh đẹp của anh, đầu lưỡi tê dại đến rít lên, giật mình một cái, cảm giác thoải mái và, miệng cô lẩm bẩm: "Muốn anh."

Cô nhìn thấy anh cười đầy lười biếng câu dẫn người, rồi sau đó anh ở bên tai cô nói một câu.

Rõ ràng là du͙© vọиɠ trong mắt anh nồng đậm hơn nhưng hết lần này đến lần khác anh lại cố tình muốn cô chủ động.

Luôn là như vậy, giữa bọn họ anh luôn là người nắm quyền chủ động.

Sau khi anh nói xong câu đó, hình ảnh lại là đột nhiên thay đổi, biến thành cơn ác mộng trước khi thức giấc________.

Khi cô còn nhỏ, lúc đang bị dùng gia pháp nhốt ở trong phòng tối đã bị sốt cao, thân thể sợ hãi cuộn tròn cơ thể vô cùng nóng hổi.

Từ lúc cô sợ hãi khóc lớn đến khi cạn nước mắt, đều chỉ có một mình cô.

Không một ai quan tâm tới.

Bên ngoài giấc mộng, cơ thể Tang Nhược cũng đồng dạng cuộn tròn lại, đầu lông mày nhíu chặt.

Dường như có chút đau, nhưng không rõ đến tột cùng là đau ở chỗ nào.

***

Ngày hôm sau.

Tang Nhược trong cảm giác đau đớn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hoảng hốt thật lâu, tiêu cự hai mắt mới dần dần hồi phục.

Đau.

Cô theo bản năng xoa xoa lên chỗ bị đau, chậm rãi ngồi dậy, lúc chuẩn bị mở chăn xuống giường, bỗng nhiên suy nghĩ lại, ý thức được cái gì đó.

Nhúc nhích cơ thể,cô trợn tròn mắt.

Kỳ sinh lý tới rồi.

Chả trách lại đau đến như vậy.

Cô còn tưởng rằng là mình đang trong mộng.

Tang Nhược nhắm mắt, thở sâu dẫm chân lên sàn, chịu đựng đau đớn đi vào toilet rửa mặt, sau đó không có chút khí lực mà đem khăn trải giường đã bẩn đổi lại thành cái mới.

Đi xuống lầu, cô nhìn thấy dì Lý.

"Tang tiểu thư dậy rồi à?" Trên mặt Dì Lý mang nụ cười ôn nhu: "Bữa sáng lập tức xong ngay, mời cô ngồi xuống trước."

Cánh môi Tang Nhược mấp máy, định nói là không cần vì cô có việc phải đi liền.

Dì Lý nhìn lại nhìn ra phía sau cô lên tiếng: "Hạ tiên sinh."

Hạ Cảnh Tây?

Thần kinh Tang Nhược bỗng nhiên bị kéo căng ra.

Thì ra anh đã trở lại, vào lúc nào cô không biết.

Tựa như tối hôm qua ở hội quán Lan Thanh, cô thì cho rằng anh trở về ngày hôm qua, nhưng anh lại nói là hôm trước.

Cô luôn luôn không biết.

Tang Nhược không muốn hỏi, cô cảm thấy không cần thiết, chỉ là chóp mũi không khống chế được mà ẩn ẩn chua xót, cô cố gắng kiềm chế lại kiềm chế, không có quay đầu lại mà nhấc chân lên trực tiếp đi về phía cửa.

Cánh tay mạnh mẽ rắc chắc của người đàn ông miễn cưỡng ôm lấy eo cô.

Tang Nhược chỉ muốn đẩy bàn tay của anh ra.

Hạ Cảnh Tây đưa cằm vùi sâu vào trong cổ Tang Nhược, môi mỏng hôn lên sườn mặt cô, giọng nói luôn lạnh lùng dường như quanh quẩn một tia ý cười nhàn nhạt không rõ: "Đây là muốn cùng tôi cáu kỉnh?"

Tang Nhược không trả lời cũng không muốn trả lời lại.

Nhưng mà giây tiếp theo, người đàn ông siết chặt tay, bàn tay giữ lấy gương mặt Tang Nhược, ép cô đối diện với mình.

Tang Nhược chớp chớp lông mi, dứt khoát làm theo ý anh, nhìn thắng vào mắt Hạ Cảnh Tây, mở miệng nói: "Không có......"

"Sao sắc mặt lại kém như vậy?"

Chỉ là một câu nói quan tâm của anh mà thôi, thế mà tim của Tang Nhược lại không có tiền đồ run lên như tối hôm qua, chua xót cùng ngọt ngào hòa lẫn vào nhau càng lúc càng bao lấy trái tim cô tầng tầng lớp lớp.

Cũng không biết là do giận dỗi hay là cái gì, cô quay mặt đi.

Lòng bàn tay Hạ Cảnh Tây thăm dò trán cô: "Không thoải mái à?"

Nơi nào không thoải mái đây.

Chính là tim.

Nhưng Tang Nhược nói không nên lời, câu nói kia mắc kẹt trong cổ họng cô, không có cách nào nói ra được.

Tay anh sờ sờ mặt cô.

Trong lòng chợt dâng lên càng nhiều phiền muộn, bởi vì cảm xúc cuồn cuộn làm cho hơi thở không thuận, Tang Nhược bị động tác của anh làm cho không khống chế được tính tình, lạnh lùng hất tay anh ra, tức giận nói ra một câu: "Kỳ sinh lý đến."

Vừa dứt lời, cô lại bị anh ôm ngang lên, bế theo kiểu công chúa.

Đầu ngón tay Tang Nhược nắm chặt cánh tay anh, bởi vì cảm xúc cuồn cuộn nên làm cho hơi thở không được thuận, đè thấp giọng nói: "Bỏ em xuống!"

Cô bị bế tới sô pha đặt ngồi trong lòng anh.

Hơi thở quen thuộc đem cô bao phủ.

"Hạ......"

Anh đưa lòng bàn tay ấm nóng của mình, cách một tầng quần áo mỏng đặt lên bụng dưới của cô, nhẹ nhàng mà ôn nhu xoa ấn dịu dàng.

Rất nhanh, độ ấm truyền từ bàn tay anh lan truyền đến cơ thể cô.

Thật khiến cho người ta mê luyến.

Thời gian dần dần trôi qua, đau đớn giống như giảm bớt một chút.

Tang Nhược rũ mắt, lông mi không khống chế được mà không ngừng run rẩy.

Không ai lên tiếng.

Một lúc lâu, anh liền vòng qua người cô, nghiêng người đưa tay đến trên bàn trà cầm khối chocolate.

Anh bóc vỏ ra, động tác tao nhã.

"Ngọt." Anh đưa chocolate đến bên môi cô.

Ngọt có thể làm giảm đau, nhưng vì muốn giữ dáng nên mỗi lần đến kỳ sinh lý cô cũng chỉ ăn được một chút.

Nhưng Tang Nhược không có mở miệng.

Hạ Cảnh Tây vẫn duy trì động tác, môi mỏng hơi cong lên ẩn một chút ý cười: "Muốn tôi cho em ăn hay là dạy em ăn như thế nào, hửm?"

Dạy ăn như thế nào?

Tang Nhược vẫn chưa hiểu ý của anh.

Giống như anh dạy cô......

Mắt thấy anh thật sự muốn dùng miệng đút cho cô ăn, Tang Nhược lúc này mới chịu há miệng, chẳng qua là không phải để ăn mà không nhịn được mở miệng hỏi: "Tối hôm qua anh đi đâu?"

"Có việc." Anh tùy ý dùng hai chữ đáp lại cô.

Hoàn toàn giống như trước đây, không có một lời giải thích.

Tang Nhược im lặng.

Lúc này Đoạn Du gọi điện thoại đến.

Tang Nhược nghe máy, nói được hai câu rồi kết thúc cuộc gọi, cô định đứng dậy.

Nhưng anh lại không cho phép

"Có công việc?" Anh không để ý vuốt vuốt ngón tay cô mà hỏi.

"Vâng."

"Không thoải mái thì đừng đi."

Lời nói Tang Nhược vốn đến bên miệng bị nghẹn lại, dừng hai giây, cô mới mở miệng: "Đó là công việc mà."

Hạ Cảnh Tây ngữ điệu không thèm để ý: "Có thể không làm."

Lúc nói lời này, bàn tay anh còn xoa nhẹ bụng dưới của cô.

Cũng thật khéo, thế nhưng không cảm thấy ấm áp như lúc vừa rồi nữa.

Tang Nhược quay đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, bàn tay đưa dọc theo gương mặt cứng rắn lạnh lẽo rồi cuối cùng đặt lên vai anh.

Sau một lúc lâu, khóe miệng cô kéo ra mơ hồ có thể xem là nụ cười nhạt, giọng êm ái ngoan ngoãn: "Được."

Đôi mắt cô chớp chớp, dao động nơi đáy mắt bị che dấu.

Hạ Cảnh Tây ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của cô, không khí mờ ám bắt đầu tràn ra.

Trong chốc lát, anh cong khóe miệng cười nhẹ, nhéo mặt cô cười gằn: "Tối hôm qua lúc gặp nhau."

Tang Nhược hô hấp ngưng trệ.

Giọng nói khàn khàn gợi cảm từng chút lại từng chút chui vào tai cô, mang theo ý tứ uy hϊếp không rõ ràng: "Bớt câu dẫn tôi đi, chờ đến khi em tốt lên xem tôi như thế nào thu thập em."

**************

Công việc hôm nay của Tang Nhược là chụp ảnh cho một tạp chí.

Trợ lý nhỏ mới còn chưa tới, cho nên tạm thời Đoạn Du đi theo cô toàn bộ hành trình.

Lúc nhìn thấy Tang Nhược, Đoạn Du chỉ cảm thấy ở cô có chỗ nào đó kỳ quái, cặp mắt đào hoa vốn xinh đẹp kia nay đã không còn trong trẻo nữa mà thay vào đó là có chút mê mang.

Thật giống như......

Định hỏi cô một chút là chuyện gì đã xảy ra, đuôi mắt Đoạn Du chợt nhìn thấy trên xương quai xanh của cô có một vết dấu hôn chưa hoàn toàn bị che khuất.

"Tang Nhược!" Huyệt thái dương nhảy dựng lên, cô hạ giọng chất vấn: "Không phải đã nói với em trong ba tháng tới phải cấm sắc dục hay sao, nếu không em phải cùng cái tên nam hồ ly tinh chia tay, em......"

Cô tức giận đến chống nạnh.

Tang Nhược hoàn hồn, nhớ tới tối hôm qua Đoạn Du nói tìm người giúp cô xem bài Tarot.

Cô cũng không biết tâm tình của mình từ đâu ra, lại vẫn cong cong khóe môi, nháy mắt nói giỡn: "Cấm sắc dục......A..., Này là muốn bảo vệ ý trời, tiêu diệt du͙© vọиɠ của con người sao?"

Đoạn Du: "......"

"Tranh thủ thời gian mau chia tay đi!" Cô tức giận mà nói: "Tối hôm qua chị mới nằm nghỉ ngơi một lát, liền mơ thấy em bị người ta vạch trần, tung tin nóng về tình yêu, lại còn bị tên nam hồ ly tinh tiểu bạch kiểm kia vô tình vứt bỏ."

Đáy mắt Tang Nhược ý cười phai nhạt dần.

Chia tay ư......

"Em không tin Tarot." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ nói lại một câu như thế.

Đoạn Du quả thực chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Nhưng cuối cùng cô cũng không nhiều lời, bởi vì phía trước là đến địa điểm chụp ảnh rồi, cô ngược lại dặn dò Tang Nhược vài câu về những điều cần lưu ý trong công việc.

Tang Nhược đồng ý, ngoan ngoãn làm cho Đoạn Du vừa thương vừa giận.

Nếu ngoan như vậy, nghe lời cô nói, cùng cái tên nam hồ ly tinh chia tay rồi chuyên tâm vào sự nghiệp thì tốt biết mấy?

Hôm nay nhϊếp ảnh gia đối với tác phẩm yêu cầu cực kì cao, gần như đến cấp độ gọi là vạch lá tìm sâu, cho dù Tang Nhược chịu đủ đau đớn do kỳ sinh lý tra tấn, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng biểu lộ ra chút nào.

Cho đến khi buổi chụp hình kết thúc, lúc Đoạn Du đón mới phát hiện ra sắc mặt cô có chút trắng bệch.

Muốn hỏi cô làm sao vậy, một giọng nói nhu hòa truyền tới ——

"Chị Tang Nhược."

Đoạn Du nhíu mày.

Tang Nhược ngước mắt, liền thấy Triệu Thiên Mạn đứng chỗ đó chỉ cách mình hai bước.

"Thật trùng hợp." Ánh mắt giao nhau, Triệu Thiên Mạn lại mở miệng.

Cô nhẹ nhàng cười, nhìn như bạn bè thân thiết vậy.

Đoạn Du nhịn không được muốn trợn mắt trắng.

"Triệu lão sư*." Tang Nhược kéo môi dưới, mở miệng trước khi Đoạn Du bùng phát tính tình, mềm giọng thì thầm mà nhắc nhở, "Tôi so với chị nhỏ hơn ba tuổi."

*** Triệu lão sư: Là đúng như tác giả nói luôn nhé, mình không muốn đổi nên để vậy luôn ạ, văn gốc là 赵老师, nghĩa là Triệu lão sư, thuần Việt là thầy Triệu.

Triệu Thiên Mạn tuổi thật là 25, đây chỉ là có lần Đoạn Du có lần vô cùng bực tức mà bát quái nói, người kia kỳ thật là 25 tuổi nhưng lúc ra công khai thì kết quả lại là nhỏ hơn hai tuổi.

Một câu nói thành công làm Triệu Thiên Mạn thu lại nụ cười.

"Chị Tang so với em xuất đạo sớm hơn nha, sớm một ngày cũng là đàn chị, đối với đàn chị vẫn là phải tôn trọng. Thật xin lỗi chị Tang, em còn có việc phải đi trước, khi nào rảnh chúng ta lại trò chuyện tiếp." Rất nhanh khôi phục lại thần sắc, Triệu Thiên Mạn hơi hơi mỉm cười, vẫn duy trì hình tượng, nhấc chân rời đi.

Tang Nhược cũng không có để ý nhiều thêm.

Chỉ là, trong một phút thoáng qua, một cỗ mùi nước hoa như có như không nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi Tang Nhược.

Mùi hương này, cùng tối hôm qua cô ngửi được là cùng một loại.

"Không nghe ai nói Triệu Thiên Mạn cũng tới đây chụp hình nha." Đoạn Du chờ cô ta đi rồi mới nói thầm, ngược lại nghĩ đến hot search, cô lại nói: "Ngược lại chị biết cô ta đang đứng đầu trang, đó là vụ scandal "Lộ mặt mối tình đầu" tối hôm qua bị chụp được cùng với chiếc Bentley sang trọng đấy."

Tang Nhược nghe được hai chữ Bentley.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Đoạn Du đã lấy di động ra thuần thục mở hot search của Weibo: "Xem chiếc xe chủ nhân cùng biển số xe thấy không rõ, nhưng nghe nói chiếc Bentley này toàn thành phố Tây chỉ có ba chiếc, không ít người đều phỏng đoán đến tột cùng chủ chiếc xe đó là ai."

Cho dù là Tang Nhược không muốn xem nhưng hot search kia vẫn được đưa đến trước mặt cô.

Cô biết chiếc xe kia.

Là của Hạ Cảnh Tây.

Di động bỗng nhiên rung lên, có điện thoại gọi tới, Đoạn Du tạm thời thu hồi tính bát quái của mình mà nhấn phím nghe.

Nhưng chưa được một lát, mặt của cô liền trầm xuống.

"Tin tức mới nhất, nhân vật kia của Chu đạo diễn đã bị Triệu Thiên Mạn lấy được, cô ta mà có kỹ thuật diễn?" Cô cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói, chỉ vào chiếc Bentley trên ảnh chụp kia nói, "Tư....bản.... nâng đỡ cô ta đây mà!"

Bỗng dưng, cô suy nghĩ kĩ lại thì phát hiện ra cái gì đó, hít hà một hơi: "Chẳng lẽ người nâng đỡ cô ta chính là Hạ Cảnh Tây? Tối hôm qua không phải là cô ta ở bên cạnh Hả Cảnh Tây đó chứ?"

"Cô ta thật sự kéo được quan hệ với Hạ Cảnh Tây?"

Đoạn Du càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhìn chằm chằm chiếc Bentley trên ảnh chụp,hận không thể đem nó ra ngoài.

Toàn thành phố Tây chỉ có ba chiếc xe Bentley, nếu đúng là Hạ Cảnh Tây, tuyệt đối có khả năng......

Đoạn Du chau mày, hít một hơi thực sự không thuận, còn muốn chửi tực, ánh mắt lại thoáng nhìn qua Tang Nhược vừa mới mua vé máy bay, nhất thời chưa kịp phản ứng: "Em muốn đi à? Đi đâu vậy?"

****************

Lục Chi Úc sát vách: Cuối cùng tôi không phải là cẩu nam nhân nhất.