Trong lòng Ám Đế cũng xót xa đến tột cùng. Một trăm nghìn tướng sĩ! Một trăm nghìn tướng sĩ đấy! Ở một nơi không ai biết đến, họ vẫn đau khổ chiến đấu như cũ. Mà với một thế hệ Đế Triều đã sớm diệt vong bao năm, không ai nhớ đến bọn họ, cũng không ai sẽ đến giúp bạn họ, nhưng bọn họ vẫn chiến đấu như thế!
Mặc dù sau khi những cường giả hắc ám kia rút lui, bọn họ... bọn họ cũng lựa chọn tự mình phong ấn, không trở lại hiện thế, khiến những cường giả hiện thế gặp phiền phức.
Tâm trạng của ba người Ám, Chiến, Diệt lại chấn động mãnh liệt.
“Tiền bối, thả chúng tôi xuống đi, chúng tôi muốn chiến đấu! Chúng tôi cũng chiến đấu... Ám nghe Ám Đế nói, nhìn trường thành bên kia, nhìn từng vị tướng sĩ bên kia đã hoàn toàn tiêu tan sau khi chết trận, viền mắt anh ta đỏ lên.
Nhưng chỉ sau một giây, Ám Đế lại lắc đầu và nói: “Không, không cần, các cậu... các cậu đều còn rất trẻ, có thể xem như hậu bối thiên tài tuyệt thế. Chúng tôi vốn là người đã chết, chờ lát nữa ba người các cậu dốc hết sức chữa thương, chúng tôi cũng sẽ cho các cậu vài thứ giúp các cậu phục hồi.”
“Sau đó, các cậu lập tức ẩn nấp kỹ. Trận chiến này, để chủ Hắc Ám của đối phương ắt sẽ ra tay, chúng tôi mong rằng, trận chiến này, không cần ba người các cậu tham chiến. Các cậu... chỉ cần làm người làm chứng cho chúng tôi là tốt rồi, lan truyền chuyện này ra ngoài, để người bên ngoài biết về chuyện của chúng ta, chuyện của trăm nghìn tướng sĩ này.”
Sau khi nói xong, hắn dẫn theo ba người bay lên bầu trời phía trên của trường thành Hắc Ám, sau đó thì một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay của Ám Để lập tức về lấy một tảng đá lớn màu đen từ trong trường thành Hắc Ám ra. Sau đó hắn đốt cháy mảnh tường đó, ngưng tụ một ít năng lượng nguyên thủy.
“Đây là một ít năng lượng do cơ thể ngưng tụ ra trước lúc mọi người chết trận, ba người các cậu dốc hết sức hấp thụ nó, khôi phục vết thương trên người!” Ám Để nói xong, lập tức chia khối năng lượng ngưng tụ được trong tay làm ba, đánh vào cơ thể ba người, giúp họ khôi phục vết thương trên người.
Hiệu quả còn tốt hơn so với tưởng tượng, không biết vì sao thương tích của ba người Ám, Chiến, Diệt, đặc biệt là những vết cắt, lại lập tức phục hồi. Vết thương ngoài cơ thể nhanh chóng lành lại.
“Hả? Sao có thể nhanh như vậy? Chẳng lẽ ba người các cậu có duyên với ba người chúng ta sao? Ha ha ha... Tốt, rất tốt. Các cậu cố gắng chữa thương, ta phải đi rồi!” Ám Đế nghi ngờ nhìn bọn họ một chút rồi cười to, ầm ầm xông về chiến trường phía trước. Vù... Từ trong đôi mắt của Ám, hai dòng huyết lệ lập tức chảy xuống, hắn gân cổ hét với Ám Đế đang rời đi: "Tiền bối, chúng tôi là... Ầm.
Lúc Ám vừa muốn nói bọn họ chính là Tam Cực Thiên Vương đời thứ hai của điện Thiên Thần thì đột nhiên, trước mặt bọn họ, một vị Đế Vương hắc ám cấp cường giả Nhân Vương trung kỳ bị nổ tung tại chỗ, tạo ra âm thanh vang trời, cắt đứt lời nói của Ám.
Về phần vì sao thương tích của ba người Ám, Chiến, Diệt lại lành nhanh như vậy, bởi vì bọn họ... vốn là một mạch kế thừa.
Bọn họ là Tam Cực Thiên Vương đời thứ hai của điện Thiên Thần, hơn nữa lần này bọn họ đến đây vốn để tìm ba người Ám Đế bọn họ.
Chỉ là giờ phút này, âm thanh của đám người Ám đã hoàn toàn bị bao phủ bởi tiếng hét hò trên chiến trường. Sau một khắc, Chiến với đối mắt đỏ ửng cũng nói: “Đừng nói nữa, dốc hết sức khôi phục! Tranh thủ thời gian nhanh nhất đạt đến trạng thái đỉnh cao, sau đó tham gia chiến đấu!”
Trong giờ phút này, Chiến luôn bình tĩnh cũng bị rung động bởi cảnh tượng lừng lẫy trước mắt, lúc này anh ta chẳng muốn suy nghĩ gì cả, nhắm chặt mắt lại, bắt đầu dốc hết sức khôi phục.